Chương này diễn biến tâm trạng của công thay đổi quá nhiều, ban đầu là cường thế dẫn thụ đi bện viện, sau đó nhận ra tình cảm của mình rồi giá thê nô nên chương này mình đổi xưng hô của công hai lầm nhé. Các bảo bối đọc truyện vui vẻ!!!❤️❤️
――――――――――――――――――
"Ahh..." Tô Tử Dương cúi đầu ôm bụng kêu phát ra một tiếng rên, Lăng Triển Dực thấy cậu nhíu mày kêu đau, tim muốn nhảy lên cổ họng, không nói lời nào ôm cậu lên chạy về hướng bệnh viện.
"Tránh ra ―― đừng chạm vào tôi ―― ah ――" trong bụng lại nổi lên cảm giác đau từng cơn từng cơn, Tô Tử Dương nói đứt quãng, vẻ mặt vừa thống khổ vừa ngang bướng.
Chết tiệt, chỉ sợ là vừa rồi tức giận ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng, mới dẫn đến đau bụng... Biết rõ là gặp được tên khốn này thì không có kết cục tốt!
Tô Tử Dương đau đến nghiến răng nghiến lợi vẫn không quên chửi thầm Lăng Triển Dực, nhưng thân thể lại chống đỡ không nổi, dựa vào thân xe sắp trượt xuống. Đương nhiên Lăng Triển Dực sẽ không để cậu ngã quỵ xuống, cho dù Tô Tử Dương đối xử lạnh nhạt với mình cũng không để ý, cúi người bế cậu lên, giọng điệu lo lắng, bá đạo nhưng lại khiến ngươic khác tin tưởng: "Tức giận thì tức giận, nhưng đừng tức giận tới mức ảnh hưởng bản thân, huống chi em bây giờ không phải là một người. Tôi mang em trở về bệnh viện chữa trị trước, chuyện hai chúng ta lại bàn sau!"
Mắt thấy mình sắp bị Lăng Triển Dực đưa về bệnh viện, Tô Tử Dương thật sự sợ hãi, cậu liều mạng đẩy Lăng Triển Dực, yếu ớt ngắt lời: "Tôi không đi bệnh viện! Anh thả tôi xuống đi! Lăng Triển Dực! Anh, anh thả tôi xuống mau..."
Do ảnh hưởng của cơn đau bụng, sức lực của cậu không đủ, động tác đẩy Lăng Triển Dực xem ra căn bản không đáng nhắc tới. Hơn nữa anh lo lắng cho vật nhỏ này cùng với đứa nhỏ trong bụng cậu, tốc độ bước đi ngược lại ngày càng nhanh.
"Lăng... Lăng đại thiếu... Tôi cầu xin anh... Buông tha cho tôi được không... Cái vin hôn thê kia của anh muốn hại tôi... Tôi không thể đi chịu chết... Nếu anh thực lo lắng cho tôi... Đưa tôi về nhà đi... Dù là đi bệnh viện khác cũng được... Tôi không muốn đi bệnh viện này... Bác sĩ, bác sĩ đều bị mua chuộc hết rồi... Bọn họ sẽ hại chết tôi với bảo bảo..." Tô Tử Dương vô lực tựa đầu vào vai Lăng Triển Dực, đứt quãng cầu xin.
Cậu thực sự không thể quay lại, nếu không cái mạng nhỏ này cũng đi theo luôn! Cậu không dám đảm bảo ông trời sẽ cho cậu thêm một cơ hội trọng sinh...
Lăng Triển Dực nghe Tô Tử Dương vừa sợ hãi vừa phẫn nộ nói, trong lòng căng thẳng, ánh mắt loé lên vẻ sắc bén, giọng điệu lại càng thêm ôn nhu: "Tử Dương, em đừng suy nghĩ miên man nữa, có tôi ở đây, tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương em và bảo bảo! Bây giờ đi bệnh viện khác sẽ không kịp, ngược lại sẽ khiến em càng thêm nguy hiểm. Ngoan, tin tưởng tôi, được không?"
"Không... Tôi không đi... Dực... Nếu anh thật lòng yêu tôi... Đừng để cho tôi đi chịu chết..." Tô Tử Dương ôm vào trong thang máy, tâm trạng trầm xuống, đau bụng càng tăng thêm, cả người nóng lên, dương như có máu chảy ra. Cậu sợ tới mức ứa nước mắt, vừa khẩn trương vừa ủy khuất ôm bụng, trông thật đáng thương.
Lăng Triển Dực thấy cậu như vậy tim đều mềm nhũn, nhưng thấy cậu động thái khí thì không dám chậm trễ, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, tôi sẽ luôn trông chừng em, những chuyện em lo lắng tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra, yên tâm đi, em với bảo bảo đều bình yên vô sự. Đừng khẩn trương, thả lỏng đi, lúc nãy bác sĩ kiểm tra cho em đã nói với tôi, sức khoẻ của em không thích hợp mang thai, tâm trạng dao động hơi lớn một chút thì rất dễ động thai khí, phải thư giãn, nghỉ ngơi nhiều hơn mới an toàn."
Cái gì?!
Nghe Lăng Triển Dực nói, Tô Tử Dương trợn mắt, đôi mắt vốn linh động giờ phút này có chút đờ đẫn, bác sĩ đã sớm nói với Lăng Triển Dực? Lúc nãy kiểm tra xong đã nói? Vậy tại sao cậu không nghe thấy?
À, đúng rồi, lúc ấy cậu đang đau đầu suy nghĩ làm sao để thoát khỏi vị Phật tổ này mà, lòng dạ nào mà nghe bác sĩ nói cái gì! Nhưng mà... Chẳng qua ban nãy cậu chỉ phát tức một trận với Lăng Triển Dực, tại sao lại động thai khí? Cậu yếu ớt tới vậy? Ahh đau bụng quá... .
ngôn tình hayLăng Triển Dực thấy cậu cuối cùng cũng an phận, không định giãy giụa nữa, thoáng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ dại ra không có tinh thần của cậu, lại lo lắng một trận, vật nhỏ này, có phải có chứng ảo tưởng bị hãm hại hay không? Đang êm đẹp anh đi hại vợ con mình làm gì? Cưng chiều còn không kịp!
Tô Tử Dương bị Lăng Triển Dực ôm tới phòng cấp cứu, lúc nằm trên bàn phẫu thuật, Tô Tử Dương thầm nghĩ, thôi, cậu coi như hoàn toàn thua trong tay tên khốn này, chết thì chết thôi!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng lúc thấy Lăng Triển Dực muốn đi ra ngoài, Tô Tử Dương không biết lấy sức lực ở đâu, bắt lấy tay anh, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Lăng Triển Dực bằng ánh mắt không thể nói là cầu xin, lưu luyến hay là từ biệt.
Nếu thật sự phải chết trên bàn phẫu thuật một lần nữa, cậu nhất định phải nhớ rõ dáng vẻ của người này, lần sau đầu thai, trọng sinh cũng vậy, ngàn vạn lần đừng bao giờ gặp lại!
Lăng Triển Dực lại không nghĩ như vậy, anh bị Tô Tử Dương nắm chặt tay, lại thấy đôi mắt nhỏ đáng thương của người nọ, trái tim nháy mắt hoá thành một hồ nước. Anh nắm trở lại bàn tay lạnh lẽo của Tô Tử Dương, quay lại ngồi xổm bên bàn phẫu thuật, thấp giọng nói: "Được, tôi không đi, ở đây cùng em." Nói xong, Lăng Triển Dực đặt tay Tô Tử Dương lên môi hôn một cái, khích lệ nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây, sẽ không có chuyện gì đau, ngoan... Nhịn một chút... Ngủ một giấc sẽ không có chuyện gì..."
Ý thức Tô Tử Dương ngày càng mơ hồ, cậu theo bản năng rầm rì lên tiếng: "Nhất đinh phải giữ được đứa bé... Đứa nhỏ là của anh... Anh đừng bỏ đứa nhỏ... Tôi có thể chịu đau..."
"Được... Tôi hứa với em... Em và bảo bảo đều sẽ bình yên vô sự..."
"......" Tô Tử Dương không nói nữa, hơi nhắm mắt lại, dường như đã hôn mê.
Lần này, mặc dù cơn đau ở bụng vẫn luôn hiện hữu, suy nghĩ sợ hãi vẫn khoing ngừng quanh quẩn, nhưng phảng phất có cái gì đó không giống với lần trước.
Kiếp trước, chính cậu lẻ loi một mình chết trên bàn phẫu thuật, mà kiếp này, cậu không đơn độc. Lăng Triển Dực vẫn luôn bên cạnh, hơn nữa không ngừng dùng những lời ôn nhu an ủi cậu khích lệ cậu, không ngừng vang lên bên tai.
Tô Tử Dương không biết là, trong suốt quá trình phẫu thuật cậu vẫn luôn gọi tên của Lăng Triển Dực. Đương nhiên vẫn gọi 'bảo bảo' nhiều hơn...
Lăng Triển Dực cảm thấy độ ấm đôi tay trong tay anh từ lạnh biến sang nóng, sau đó thành đổ mồ hôi không ngừng, tâm trạng cũng theo đó biến từ nôn nóng đên lo lắng rồi thành lo được lo mất.
Vặt nhỏ này nhất định đau lắm phải không? Em ấy đổ mồ hôi nhiều thế mà... Cũng nhất định rất khẩn trương sợ hãi đi... Bởi vì em ấy không ngừng lặp lại những câu như 'không muốn chết'...
Bất luận lúc trước cậu có nói là kiếp trước chết trông tay mình rốt cuộc là nói vô căn cứ hay là sự thật, kiếp này anh sẽ không buông tay cậu. Coi như là kiếp trước thật sự là anh thiếu cậu, nên kiếp này anh nhất định phải chịu vật nhỏ này định đoạt, cho dù là bị cậu làm mưa làm gió cả đời cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Lăng Triển Dực cũng không biết mình tại sao đột nhiên bắt đầu nảy sinh ý nghĩ như vậy, nhìn Tô Tử Dương sau khi phẫu thuật xong sắc mặt vẫn tái nhợt ngủ say như cũ, lại khẽ vuốt ve cái bụng hơi phồng lên của cậu, Lăng Triển Dực đột nhiên cảm thấy có thể cùng với người đàn ông tình một đêm này sinh hoạt cả đời bên nhau, có vẻ cũng không phải việc không thể tiếp thu, ngược lại còn làm người ta tràn ngập chờ mong.
Huống chi bọn họ còn có một đứa con. Nghĩ đến Tô Tử Dương lúc hôn mê mà vẫn lo lắng cho con của họ như vậy, khoé miệng Lăng Triển Dực hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười vui mừng.
Khi Tô Tử Dương mở mắt ra đầu tiên là nhìn thấy Lăng Triển Dực vẫn luôn trông chừng bên mép giường, phản ứng đầu tiên của cậu chính là cậu đã chết thẳng cẳng sau đó trọng sinh! Trọng sinh xong vậy mà gặp lại tên khốn nạn này! Trời ơi! Đất ơi! Cậu có thể xin chết lại một lần nữa hay không!
Lăng Triển Dực thấy Tô Tử Dương sau khi tỉnh lại là nhìn chằm chằm mình một cậu cũng không nói, sau đó ánh mắt bắt đầu đảo qua đảo lại, vẻ mặt kì quái, sau đó lại biểu hiện thống khổ muốn đi chết, lập tức có chút buồn chời, vật nhỏ này là suy nghĩ miên man cá gì?
"Tỉnh rồi? Cảm thấy tốt hơn chưa? Bụng còn đau không?" Lời nói nhu hoà của Lăng Triển Dực truyền màng tai, Tô Tử Dương trợn mắt, không màng trên tay còn gắn kim truyền dịch đã đưa tay lên bụng, đến khi sờ được một khối phồng lên trên bụng, Tô Tử Dương còn trợn mắt to hơn nữa, cậu không thể tin được, kinh ngạc kêu lên một tiếng "Tôi chưa chết?! Tôi còn sống?! Đứa bé cũng cũng còn ở đây?!
Lăng Triển Dực dở khóc dở cười, vừa muốn trả lời cậu, lại thấy vật nhỏ này muốn như cái chép lộn mình mà ngồi dậy. Đương nhiên là không thành công, đại khái là do sức lực không đủ hoặc là do động tác làm đau, một lần nữa nằm xuống, chẳng qua vân như cũ chưa từ bỏ ý định mà nâng đầu nhìn cái bụng phồng lên mà lẩm ba lẩm bẩm: "Tôi vậy mà còn sống... Thật không thể tưởng tượng..."
Vừa lẩm bẩm vẫn không quên vừa dùng tay khẽ vuốt ve bụng, đông tác kia thoạt nhìn vừa buồn cười vừa ấm áp.
Lăng Triển Dực nắm lấy bàn tay lộn xộn của cậu đặt ở bên hông, cười nói: "Được rồi, đừng lộn xộn, cẩn thận còn phải truyền dịch một lát, lát nữa còn phải truyền thêm một bình nữa. Coi dáng vẻ sinh long hoạt hổ này của em chắc là không sao phải không? Tử Dương, anh có việc muốn thương lượng với em, chờ em hoàn toàn hồi phục cùng anh về nhà có được không? Anh sẽ chăm sóc cho em với bảo bảo thật tốt, bằng không em ở một mình anh không yên tâm. Chờ sau khi đứa bé chào đời, anh sẽ làm hôn lễ sau, sau này gia đình chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau, thật tốt nha! Em thấy thế nào?"
Tô Tử Dương vẫn không an phận, không quá tin tưởng mà dùng cái tay khác không có truyền dịch lại sờ bụng, mãi đến khi xác nhận đứa nhỏ trong bụng vẫn ở đây, tất cả cảnh tượng này đều không phải nằm mơ cậu mới yên lòng. Ánh mắt đảo qua đột nhiên thấy tầm mắt nhìn mình chằm chằm của Lăng Triển Dực, sau đó Tô Tử Dương mới hậu tri hậu giác hỏi: "Hả? Anh mới nói cái gì?"
..........
――――――――――――――――――
Các bảo bối nhớ bình chọn cho mình nha (。♡‿♡。)(。♡‿♡。)(。♡‿♡。)