WATTPAD: MoTuLinh
Edit: Phương Phương + Mộ Tử Linh.
--------------------------------
Phó Ngôn Khải, Cố Minh Lãng hai người xem như là bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, từ nhỏ đến lớn, Cố Minh Lãng luôn được xem là hình mẫu con nhà người ta, lớn lên tốt, học tập tốt, thể dục tốt, tính cách tốt, mặc kệ là chuyện gì đến trong tay của hắn ta luôn có thể lấy được điểm tuyệt đối, quả thực làm cho người ta yêu thích tới một loại cảnh giới cực điểm, ở trường học thầy cô bạn học yêu quý, ở trong nhà lại là kiêu ngạo của cha mẹ và các bậc trưởng bối.
Mà Phó Ngôn Khải thực bất hạnh, từ nhỏ thì thích nghịch ngợm gây sự, tuy rằng đồng dạng lớn lên không tồi, nhưng bởi vì cùng Cố Minh Lãng quan hệ anh em bà con, từ nhỏ đã bị người lớn trong nhà đem ra so sánh trên từng phương diện với vị anh họ trong truyền thuyết chỉ lớn hơn hắn một tháng tuổi này, muốn hỏi hắn từ nhỏ ghét nhất làm chuyện gì, đó là thăm người thân, ghét nhất nhìn thấy vị anh họ này mặc kệ gặp được chuyện gì đều cười tủm tỉm, anh ta luôn là cười tủm tỉm khi nghe mọi người khen ngợi anh ta, luôn là cười tủm tỉm mà đem chuyện lôi kéo đến trên đầu của hắn, làm chuyện xấu càng là cười tủm tỉm úp hết lên đầu của hắn.
Khi còn nhỏ một lần hắn bị mẹ hắn đánh cho thảm nhất đó là vì vị anh họ này sau khi hãm hại hắn, hắn cứng cổ không nhận, kết quả mẹ hắn tức giận đem mông hắn đánh đến sưng phù, buộc hắn nhận sai mới tính xong.
Nhưng qua lần đó, Phó Ngôn Khải liền càng thêm chán ghét người anh họ này, hắn luôn thua anh ta, luôn ăn mệt, chưa bao giờ thắng nổi anh ta một lần, mặc kệ mẫu giáo, tiểu học hay là sơ trung, hai người luôn có thể trời xui đất khiến mà phân vào cùng một lớp.
Hắn sẽ chú ý tới Lâm Lan San, hoàn toàn là do Cố Minh Lãng.
Bởi vì sơ trung mỗi lần sau khi tan học, hắn luôn nhìn thấy một nữ sinh xinh đẹp đi theo phía sau Cố Minh Lãng bám riết không tha, đối phương lại hoàn toàn làm như không thấy. Lúc sau nữ sinh đánh bạo, nói tiếng phổ thông nửa trung nửa tây nghiêm túc hướng về phía Cố Minh Lãng tỏ tình, anh ta cũng không có đồng ý qua.
Cũng chính là lúc ấy Phó Ngôn Khải mới biết được nữ sinh xinh đẹp này nguyên lai gọi là Lâm Lan San, từ nhỏ ở nước ngoài sinh sống, cha mẹ ly hôn, mới bị mẹ giận dỗi mang theo trở về nước, vào sơ trung của bọn hắn, tiến tới nhận thức Cố Minh Lãng, từ lúc bắt đầu cẩn thận thăm dò sau đó liền biến thành nhiệt liệt theo đuổi.
Có thể nói, ngay từ đầu, Phó Minh Khải còn khinh bỉ loại nữ sinh này, cảm thán lại là một thiếu nữ ngu ngốc bị bộ túi da tốt của Cố Minh Lãng kia lừa, căn bản là nhìn không thấy trái tim đen tối của anh ta. Nhưng lại rất khó khống chế bản thân không đi để ý động tĩnh của hai người này, kết quả một lần tan học hắn bắt gặp hai người ở trong hẻm nhỏ hôn môi, hắn không suy nghĩ liền chụp một tấm ảnh, ý đồ báo với trường học tiện nhân này yêu sớm, kết quả đối phương toàn thân trở ra không nói, trở về hắn còn bị mẹ giáo huấn một trận, hỏi hắn từ nhỏ đến lớn thua thiệt là ăn ít phải không, chính mình đầu óc không đủ cũng đừng đi trêu chọc Cố Minh Lãng, miễn cho bản thân bị người bán cũng không biết.
Phó Ngôn Khải tự nhiên là không cam lòng, Cố Minh Lãng hắn đụng không được, thì nghĩ từ bạn gái của anh ta xuống tay, ý đồ cho anh ta đội nón xanh, ai biết nón xanh chưa đội lên cho Cố Minh Lãng, hắn lại lôi kéo toàn bộ bản thân đi vào.
Hắn yêu Lâm Lan San, thậm chí đối phương yêu Cố Minh Lãng mà không đoái hoài đến hắn, hắn cũng không để ý chút nào, hắn chính là yêu cô ấy, yêu dáng vẻ hùng hùng hổ hổ, sinh cơ bừng bừng của cô ấy.
Trong lúc đó hắn không phải không nỗ lực làm qua, nhưng đáng tiếc sử dụng vô số thủ đoạn, cũng không thể tách hai người này ra, thậm chí cảm tình của bọn họ càng thêm kiên cố.
Cũng ngay lúc ấy, giữa Cố Minh Lãng cùng Lâm Lan San bỗng nhiên nổ ra một trận cãi vã trước nay chưa từng có, ngay cả Phó Ngôn Khải cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai người thế nhưng liền đường ai nấy đi, sau đó vào lúc ban đêm Lâm Lan San liền xuất hiện ngay trước cửa nhà của hắn, bởi vì bên ngoài trời đang mưa nên cả người đều ướt đẫm, vừa thấy hắn mở cửa, liền hỏi hắn có nguyện ý cưới cô ấy, nếu nguyện ý ngày mai liền đi lãnh giấy kết hôn.
Phó Ngôn Khải tự nhiên là nguyện ý, hắn làm sao sẽ không muốn?
Thẳng đến thời điểm giấy chứng nhận kết hôn đến tay, hắn còn có chút không thể tin tưởng, ngay cả Lâm Lan San bên cạnh hồn vía lên mây cũng không quá để ý.
Lúc sau hai người ngay lập tức đặt vé máy bay ra nước ngoài, trải qua hơn một tháng tuần trăng mật ngọt ngào, sau khi trở về, Phó Ngôn Khải còn chưa kịp phản ứng, Lâm Lan San đã không thấy, để lại cho hắn chỉ là một phong thư cùng một tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã kí sẵn tên cô ấy, trên thư nói xin lỗi hắn, cô ấy không cách nào lại lừa gạt hắn, càng không cách nào lừa gạt chính mình, ở sau khi Cố Minh Lãng đồng dạng cũng kết hôn cô ấy mới hiểu được trái tim cô ấy chưa bao giờ có một khắc ngừng yêu anh ta, cho nên xin hắn tha thứ cho sự tùy hứng của cô ấy.
Lâm Lan San đi rồi, hơn nữa còn là cùng Cố Minh Lãng đi.
Quá hoang đường!! Cái này thật sự quá hoang đường!!
Ha ha ha ha, bọn họ coi hắn là cái gì? Là đá thử vàng trong tình cảm của bọn họ sao? Hiện tại thử ra bọn họ là chân ái, cục đá vụn như hắn là có thể tùy ý vứt bỏ rồi?
Nằm mơ!
Hắn tuyệt sẽ không bỏ qua hai người đó!
Hắn muốn trả thù!
Suy đi nghĩ lại, Phó Ngôn Khải liền đem ánh mắt chuyển hướng đến trên người vợ mới cưới hơn một tháng của Cố Minh Lãng, mặc kệ các người trước đó yêu sông cạn đá mòn như thế nào, Lâm Lan San đã hoàn toàn là vợ hắn, nếu anh ngủ với vợ tôi, như vậy tôi đi ngủ với vợ anh cũng thật là chuyện hết sức bình thường.
Phó Ngôn Khải bị biến cố thật lớn này kích thích đến, sau khi "nghĩ thông suốt" cảm thấy chính mình giống như tìm được con đường mới trong cuộc sống, lên kế hoạch cho mình, liền bắt đầu chậm rãi tiếp cận Dung Tự.
Hắn biết đối phương bây giờ hẳn là giống với mình, chính là thời điểm thống khổ suy yếu, dễ dàng tiếp cận nhất.
Đối đãi Dung Tự, hắn cơ hồ dùng hết tất cả ôn nhu từ lúc sinh ra của mình, cùng đối phương tạo ra vô số cuộc gặp gỡ tình cờ, giải vây cho nàng, an ủi nàng ở thời điểm nàng yếu ớt nhất, khiến Dung Tự từng bước luân hãm vào sự tấn công ôn nhu của hắn, đồng thời chính hắn cũng dần dần từ trong sự phản bội của Lâm Lan San và Cố Minh Lãng đi ra.
Mà ngay tại lúc này, Lâm Lan San cùng Cố Minh Lãng thế nhưng đột nhiên quay trở lại, hơn nữa biểu tình hai người cực kì bình tĩnh, nhìn cũng không có một chút áy náy tự trách, thật giống như hai người bọn họ chỉ là bình thường xuất ngoại đi chơi một chuyến, hiện tại đã trở về.
Cơ hồ vừa thấy Lâm Lan San, Phó Ngôn Khải liền có chút khống chế không được mà phóng tới trước ôm lấy cô ấy, cảm tình trong nháy mắt đó ngay cả chính hắn cũng nói không rõ, hắn như thế nhớ Lâm Lan San, ngay cả hắn trước đó cũng không có bất luận phát hiện gì, lúc trước trong đầu vang lên loại suy nghĩ trả thù, trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh sau khi nhìn thấy cô ấy.
Hắn nghe bọn họ giải thích, nghe bọn họ nói sau khi xuất ngoại không bao lâu bọn họ cũng đã hối hận, bởi vì hành động bốc đồng của hai người thật sự là quá mức vô trách nhiệm, lúc ấy liền chuẩn bị trở về, nhưng không cẩn thận bị bão làm kẹt lại trên một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài, lúc ấy còn có rất nhiều du khách bị mắc kẹt ở trên đảo nhỏ cùng bọn họ, đám người kia có thể chứng minh hai người họ không có nói dối, sau khi ở trên đảo đợi mấy ngày rời đi, giấy chứng nhận và ví tiền lại không cẩn thận làm mất, thế nên đến bây giờ mới trở về.
"Ngôn Khải, em hiện tại mới phát hiện em yêu chính là anh, về sau chúng ta cùng nhau sinh hoạt thật tốt có được không?"
Đây là câu đầu tiên mà Lâm Lan San nói sau khi nhìn thấy hắn.
Theo Cố Minh Lãng, bọn họ đều là trưởng thành, cảm tình cũng đều có thể lý trí phân biệt, rõ ràng hơn hiểu tình cảm hai người sớm đã biến mất, hiện tại một lần nữa trở về thân phận bạn bè, sau này cũng chỉ là bạn bè, ý nghĩ của Cố Minh Lãng cùng cô ta giống nhau.
Mà cô ta cùng Phó Ngôn Khải mới là vợ chồng chân chân chính chính.
Phó Ngôn Khải cùng cô ta hợp lại, không đúng, hắn căn bản không ký giấy thỏa thuận ly hôn gì đó, căn bản là không thể kêu cái gì hợp lại.
Nhưng Dung Tự biết được tất cả ẩn tình lúc ấy lại cảm thấy bản thân có chút khổ sở dọa người, tình yêu của bọn họ có quan hệ gì với nàng, rốt cuộc tại sao phải đem nàng liên lụy vào? Tại sao? Tại sao một người hai người đều muốn đến trêu đùa nàng?
Nàng giống như điên xông lên trước nói đủ chuyện giữa nàng cùng Phó Ngôn Khải cho Lâm Lan San nghe, sau này càng điên cuồng thử đi chia rẽ bọn họ, làm ầm ĩ ở trên hôn lễ của bọn họ, thậm chí bịa đặt ra cái gọi là đứa bé, ai biết những hành vi này của nàng ngược lại khiến Phó Ngôn Khải nguyên bản trong lòng còn có chút khó chịu càng thêm kiên định cái gọi là tình yêu của chính mình.
Mà Phó gia, Lâm gia há có thể lay động bởi một cô gái của cửa hàng mì hoành thánh nho nhỏ như Dung Tự, công việc ở bệnh viện của Dung Tự thành công mất đi, ngay cả Cố Minh Lãng cũng cùng nàng nói, "Dung Tự, bộ dạng bây giờ của em quá khó coi!"
Nàng hai bàn tay trắng chạy về quê quán, sau khi khóc lớn một trận tựa như là nhận mệnh, tùy ý để mẹ nàng lau nước mắt lại giới thiệu cho nàng một người nam nhân khác tái hôn còn mang theo con nhỏ, bất quá mười năm liền buồn bực mà chết.
Phó Ngôn Khải cùng Cố Minh Lãng, Dung Tự có thể đoán trước hai vị này tuyệt đối là hai đối tượng cô công lược, đến nỗi Lâm Thụy Đông kia.......
Dung Tự nhìn ngoài cửa sổ hơi hơi mỉm cười, giống như Lâm Lan San kia bởi vì cha mẹ ly hôn, còn có người anh từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, người nọ dường như đồng thời còn là bạn tốt của Cố Minh Lãng, hôn lễ của Phó Ngôn Khải cùng Lâm Lan San người này cũng đồng dạng ra trận.
Thay lời khác mà nói, người này vô cùng có khả năng biết lúc trước Cố Minh Lãng rốt cuộc vì cái gì tìm nàng ấy? Sau này Phó Ngôn Khải lại vì cái gì xuất hiện ở bên người nàng ấy? Nhưng hắn ta lại vì cái gọi là mặt mũi của đại gia tộc, vì hạnh phúc của em gái nhà mình, mà im miệng không nói, sống chết mặc bây.
Lúc này mới có thể giải thích vì sao hệ thống cho đối phương điểm cao như vậy?
Dung Tự hồi tưởng lại chữa bệnh cùng dặn dò vừa nãy của vị bác sĩ Lâm kia, cười nhạo một tiếng, kỳ thật hắn ta nếu có thể ở thời điểm Cố Minh Lãng và Dung Tự vừa mới bắt đầu, có lòng tốt nhắc nhở nàng ấy một câu, cũng hoặc là tại thời điểm Phó Ngôn Khải cố tình tiếp cận, cùng Dung Tự nói rõ ràng Phó Ngôn Khải không có ý tốt, Dung Tự cũng không có đến mức bị người chơi xoay vòng, cuối cùng thể xác và tinh thần đều tổn thương còn bị người đuổi ra khỏi thành phố B, trở lại quê quán, cuối cùng buồn bực mà chết.
Có thể nói trong câu chuyện xưa này từ đầu đến cuối Dung Tự chính là pháo hôi, liền tính cuối cùng làm ra hành vi của nữ phụ ác độc, cũng thật sự là bị người bức đến đường cùng, có thể đem một cô gái tốt từ nhỏ liền quy quy củ củ bức đến như vậy, suy nghĩ một chút cũng biết nàng ấy rốt cuộc chịu biết bao nhiêu ủy khuất.
Dung Tự nhìn cảnh đêm lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, cứ việc thân thể còn đang kêu gào không ngừng, tâm tình lại vui sướng rất nhiều.
Mà đợi cô về đến nhà, tự rót cho mình một cốc nước lớn, vừa uống vừa cầm lên giấy thảo thuận ly hôn mà nguyên chủ còn chưa ký tên, thời điểm híp mắt nhìn, cửa bỗng nhiên bị người gõ vang.
Đinh-------
Hệ thống nhắc nhở: Phát hiện cặn bã Phó Ngôn Khải, hệ thống cho 98 điểm, coi là đối tượng trọng điểm công lược, mở ra kiểm tra độ hảo cảm hay không?
...... Phó Ngôn Khải độ hảo cảm lúc này: -10.
Dung Tự kinh ngạc, đem giấy thỏa thuận buông xuống, vừa mở cửa ra, liền thấy một người nam nhân mặc một chiếc áo khoác màu đen đứng ở ngoài cửa nhà cô, đôi mắt đào hoa, tóc rất ngắn, từng sợi tóc giống như là gai con nhím dựng ở trên đầu, ánh mắt kiêu ngạo bất khuất, khóe miệng giơ lên độ cong nhu hòa giống như ánh mặt trời hướng về phía cô, nhìn qua là tên nam nhân cực kì mâu thuẫn, giống như con người của hắn ta.
Vừa mở cửa ra, Dung tự liền nhíu mày, sau đó liền nghe thấy người này cười chào hỏi với cô, "Xin chào, tôi là hàng xóm mới chuyển đến, tôi kêu Phó..."
Lời kế tiếp hắn còn chưa nói xong, liền thấy cái ly trong tay của cô gái trước mặt bỗng nhiên rớt xuống, theo sau 'bốp' một tiếng rơi trên mặt đất, nát, toàn thân cô mềm nhũn liền cả người đổ về phía hắn.
"Này, này, cô làm sao...."
Phó Ngôn Khải trước đó dự đoán qua vô số cảnh sẽ cùng vợ của Cố Minh Lãng gặp mặt, có thể đối phương đồng dạng sẽ cùng hắn chào hỏi, có thể đối phương sẽ coi nhẹ hắn...vv..., nhưng như thế nào cũng không lường trước được, hắn lúc này vừa mới mở miệng, cô gái này tự dưng liền ngã chứ?
"Này!"
Phó Ngôn Khải nâng Dung Tự đã hoàn toàn hôn mê, nghĩ nghĩ vẫn là lập tức đem cô ôm lên, vượt qua miểng thủy tinh trước mặt, ôm cô chạy vào trong nhà, đem cô đặt trên ghế sô pha ở ngay giữa phòng khách, nhìn bộ dáng bất tỉnh nhân sự này của cô, lo lắng đi tới đi lui hai vòng, cuối cùng vội vàng móc ra di động từ trong túi quần thể thao của mình, bực bội đi đến ban công.
"Bác sĩ Triệu....... Là tôi...... Không, người nhà của tôi không có vấn đề, là tôi...... Bạn của tôi, đang êm đẹp liền hôn mê bất tỉnh, đúng, uống nước bỗng nhiên thì ngất đi, hiện tại còn chưa tỉnh, bệnh viện? Tôi phiền nhất đi bệnh viện.... Anh nếu rảnh có thể qua đây một chuyến không? Địa chỉ không phải nhà tôi, 902/2 tòa nhà 11 Đông Kinh Viên, ừ, 902, anh tận lực đến đây nhanh một chút.... Tôi..... Trước khi anh đến đây, tôi cần làm những gì, cho cô ấy hít thở không khí, cởi bỏ quần áo, hô hấp?"
Phó Ngôn khải quay đầu nhìn thoáng qua Dung Tự đang nằm trên sô pha phía sau, sau đó liền đi tới bên người cô, "Hô hấp hẳn là không có vấn đề gì, chính là sắc mặt có chút khó coi, giống như là không ngủ ngon, lại mất ngủ, cái gì? Tuột huyết áp? Trước pha cho cô ấy cốc nước đường? Được, được, anh đến đây nhanh lên, tôi trước pha......."
Sau đó Dung Tự nghe thấy đối phương 'bịch bịch bịch' tiến vào phòng bếp, mân mê một lát liền bưng ly nước đường lại đây, đỡ Dung tự giúp cô uống vào, nhìn sắc mặt cô giống như xác thực khá hơn một chút, lại cho cô uống không ít, sau đó đứng dậy nhìn Dung tự đang nằm trên sô pha, đem cái ly đặt ở một bên, vừa chuyển đầu liền thấy giấy thỏa thuận ly hôn ở bên cạnh, ngay sau đó quay đầu sắc mặt phức tạp nhìn Dung Tự.
Dựa theo những tin tức mà hắn biết trước đó, cô gái này vô cùng có khả năng cũng không biết sự tồn tại của Lan San, thậm chí cũng không rõ tình huống trong nhà của Cố Minh Lãng, đến bây giờ người trong nhà cũng không biết người vợ này của Cố Minh Lãng tồn tại, người trong nhà cũng chỉ tưởng Cố Minh Lãng cắm sừng hắn, cùng Lan San bỏ trốn, sôi nổi khuyên hắn nghĩ thoáng một chút, ngay cả cô hắn, Cố ba đều cho hắn làm đảm bảo, chỉ cần Cố Minh Lãng trở về ngay lập tức áp giải hắn ta đến trước mặt hắn nhận lỗi, hiện tại quan trọng nhất chính là không thể làm lớn chuyện, nếu không Lâm gia, Cố gia còn có Phó gia của bọn họ liền mất hết thể diện, kêu hắn tạm thời cứ nhẫn nhịn.
Nhịn, nhịn, nhịn, hắn như thế nào nhịn? Anh họ hắn cùng người vợ hắn kết hôn hơn một tháng bỏ trốn, cái này kêu hắn như thế nào nhịn? Ngay cả ông nội cũng mở miệng cầu xin hắn, ông tuổi cao như vậy, thân thể còn không tốt, hắn chính là vừa thống khổ vừa khó chịu cũng phải nhịn xuống...
Nhưng trái tim lại nghẹn đến mức sắp nổ tung, hắn điên cuồng đi đua xe đi nhảy bungee đi vận động, mỗi lần đều đem chính mình làm cho mệt mỏi sắp chết, nhưng đau đớn trong lòng lại không giảm bớt chút nào...
Thẳng đến hắn chú ý tới Dung Tự, người vợ này của Cố Minh Lãng.
Hắn đem tất cả lực chú ý chuyển hết lên người Dung Tự, giống như tìm được mục tiêu của chính mình, nơi phát tiết của bản thân.
Vì thế hắn nhanh chóng thuê căn nhà bên cạnh Dung Tự, nghe âm thanh thang máy cùng tiếng mở cửa của Dung Tự, sửa soạn cho mình thật tốt liền đi ra, gõ cửa nhà cô gái này, hắn nghĩ có lẽ bọn họ hôm nay có thể tạm thời quen biết một chút, tán gẫu một chút, chờ sau này lại tiến thêm một bước tiếp xúc.
Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới cô gái này lúc hắn tiến tới liền ngất đi, đến bây giờ còn không có tỉnh.
Đây là có ý tứ gì? Đây là vì Cố Minh Lãng mà thương tâm sắp chết sao?
Đến mức này sao? A? Cô đến mức này sao? Cố Minh Lãng thật sự tốt như vậy? Cô hiểu hắn ta cái gì? Cô cái gì cũng không hiểu hắn ta? Vì hắn ta cô đến mức này sao?
Phó Ngôn Khải nhìn cô gái này, trong lòng càng tức giận cực kỳ, không biết đến cùng là đang giận Dung Tự không dùng được, hay là đang giận chính hắn không bỏ xuống được.
Đứng ở một bên nhìn Dung Tự hồi lâu, hắn nghĩ nghĩ liền đi ra cửa quét dọn những miểng thủy tinh kia, sau đó lại ra ban công, ngồi lên ghế ở bên cạnh, suy sụp mà dựa vào lan can, châm một điếu thuốc, thế nhưng từ đáy lòng phát lên một cổ hương vị đồng bệnh tương liên cùng cô gái bên trong kia.
Phó Ngôn Khải, mày đúng là một kẻ đáng thương....
Nam nhân đem trọng lượng toàn thân đè lên lan can bên cạnh, cười cười, đôi mắt đã bị khói thuốc lá làm cay đến nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.
Trùng hợp đúng lúc này, cửa phòng lại lần nữa bị người gõ vang lên, Phó Ngôn Khải nhanh chóng dập tắt tàn thuốc trong tay, nhanh chóng chạy tới mở cửa, "Bác sĩ Triệu....."
"Phó thiếu, không thể tưởng tượng được cậu ở...... Địa phương hẻo lánh như vậy còn có bạn bè......"
Nơi này đâu chỉ hẻo lánh a? Quả thực có thể được xưng là hoang vu, nhưng tiền thuê nhà lại thật sự tiện nghi.
Phó Ngôn Khải trừng anh ta một cái, "Kêu anh đến đây xem bệnh, đâu ra nói nhảm nhiều như vậy?"
Vị bác sĩ Triệu này cười liền đi đến, "Ồ, còn là mỹ nữ cơ! Nên sẽ không...... Không phải nghe nói cậu vẫn luôn thích Lâm gia đại tiểu thư Lâm Lan San, tôi nghe người khác nói các người đã lãnh chứng, không bao lâu thì làm tiệc cưới, vị này......"
Vừa nghe đến tên Lâm Lan San, thân thể Phó Ngôn Khải ngay lập tức cứng đờ, đúng rồi, người bên ngoài hiện tại căn bản không biết Lâm Lan San đã chạy theo Cố Minh Lãng, tin tức hắn kết hôn lúc trước còn là ở ngày hôm sau hắn lãnh chứng cũng đã nói hết với tất cả bạn bè, một đám cười ha hả nói chờ uống rượu mừng của hắn, mà hiện tại.......
Phó Ngôn Khải siết chặt nắm tay, "Được rồi, được rồi, chính là bạn bè, hỏi nhiều như vậy làm gì? Nhanh chóng khám bệnh cho người ta...."
Vị bác sĩ Triệu này cũng coi như là bác sĩ gia đình của Phó gia, tự nhiên biết rằng đám con nhà giàu này dù đã kết hôn phần lớn bộ phận cũng thích ở bên ngoài chơi, nở nụ cười đáng khinh về phía Phó Ngôn Khải, tiến lên liền làm kiểm tra cho Dung Tự, cuối cùng chuẩn đoán là tuột huyết áp, lại còn do ngủ không đủ giấc, cô nương này căn bản không phải ngất xỉu, hẳn là ngủ rồi, chờ cô ấy ngày mai tự tỉnh dậy thì được rồi, bất quá thân thể khá kém, sau này cần phải điều dưỡng, cũng không thể lại lăn lộn.
Nghe bác sĩ Triệu nói như vậy, Phó Ngôn Khải thế nhưng không hiểu sao nhẹ nhàng thở ra, đem tên bác sĩ không trong sáng luôn hướng hắn làm mặt quỷ này đuổi đi, thở dài, tiến lên hai bước đem Dung Tự đã ngủ say bế lên đưa và trong phòng, nhẹ nhàng đặt trên giường, thấy được trên tủ đầu giường để một bộ đồ vest nam sĩ, lúc ấy liền tiện tay ném xuống đất, dẫm hai cước, lúc này mới giúp Dung Tự đắp chăn đàng hoàng.
Đây có lẽ là một cơ hội.....
Phó Ngôn Khải nhìn khuôn mặt nhỏ đang ngủ say của Dung Tự, bỗng nhiên nghĩ đến như vậy.
Nhìn hồi lâu, hắn liền xoay người đi ra ngoài.
Trong nháy mắt khép lại cửa, Dung Tự liền mở hai mắt ra, giơ tay tùy ý ngáp một cái, cười cười, trở mình qua bên cạnh lại lần nữa ngủ thiếp đi.
Công lược cùng phản công lược, bây giờ liền nhìn xem hai người chúng ta nước cờ của ai cao hơn.
Mà ra khỏi phòng Phó Ngôn Khải nghĩ tới nghĩ lui, thế nhưng trực tiếp liền ở sô pha nhỏ bên ngoài tạm chấp nhận một đêm, lúc nửa đêm cũng không biết từ trên sô pha ngã xuống bao nhiêu lần.
"Ầm------"
"Mịa!"
Sau khi lại một lần nữa từ trên ghế sô pha ngã xuống, Phó Ngôn Khải tức muốn hộc máu liền nện một quyền lên ghế sô pha, hắn rốt cuộc đang làm gì? A? Giường lớn hai mét trong nhà ngủ không thấy thoải mái hay sao lại thế này? Thế nhưng chạy đến nơi này ngược đãi chính mình.......
Phó Ngôn Khải móc di động ra, thấy ở trên 6:30, lại rủa thầm một câu, sau đó liền đứng lên, hướng phòng bếp đi đến, ngáp dài liền bắt đầu vo gạo.
Chờ đến 8 giờ sau khi Dung Tự ngủ đủ tỉnh dậy, liền thấy Phó Ngôn Khải nhiệt tình chiêu đãi cô đi qua húp cháo, nói hắn nấu thật lâu, vừa dẻo vừa đặc, hiện tại ăn vừa vặn ngon........
Dung Tự ngơ nhắc nhìn đối phương múc cháo cho cô, đưa tới bên tay cô, còn từ trong phòng bếp đem sữa bò nóng lấy ra, tương tự đặt ở bên người Dung Tự.
"Tôi lại không dám ra cửa, khắp nơi cũng không tìm được chìa khóa, sợ đi ra ngoài liền vào không được, cô một thân một mình tôi lại không yên, cho nên cô tạm chấp nhận ăn chút đồ này đi, à đúng rồi, trước đó tôi kêu bác sĩ bạn của tôi đến đây khám cho cô, nói cô chính là tuột huyết áp cộng thêm ngủ không đủ giấc, ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày liền không có việc gì......"
Nam nhân tựa như quen thuộc dặn dò.
"Cho nên....." Dung Tự nhìn nam nhân trước mặt, vẻ mặt khó hiểu, "Anh là?"
Sau đó liền thấy đối phương uống một ngụm sữa bò, trên môi còn dính vết sữa trắng nhạt, lập tức cười như ánh mắt trời sáng lạn mà duỗi tay về phía cô, "Lại lần nữa giới thiệu một chút, tôi là hàng xóm cách vách mới chuyển đến, tôi kêu Phó Ngôn Khải."
"........ Tôi, tôi kêu Dung Tự."
Dung Tự ngây thơ mờ mịt mà vươn tay ra.
Đôi tay nắm lấy nhau.
Trò chơi bắt đầu.