WATTPAD: MoTuLinh
Editor: Phương Phương + Mộ Tử Linh
❤-----------------------❤
Dung Dung, người bệnh giường bệnh số 2 lại nôn ra, cô nhanh chóng đi xử lí, đều nôn ra đầy đất. Thật là, hiện tại người nhà rốt cuộc sao lại thế này? Nhìn bệnh nhân ói cũng không lấy đồ hứng, một người hai người đều cầm di động đứng ở bên cạnh, giống như cái gì cũng chưa nhìn thấy, mùi vị nồng nặc đó cũng thiệt thòi bọn họ có thể ngốc ở lại, Dung Tự, cô nhanh lên đi qua, đừng để một hồi đã muộn bọn họ có ý kiến..."
Dung Tự vừa mới ngẩng đầu, liền nhìn thấy một nữ nhân lùn hơi béo ôm hai phần văn kiện từ bên cạnh cô nói như vậy nhanh chóng đi qua, ngay cả thời gian liếc nhìn cô thêm một cái cũng không có, nói xong thì người đã tới đầu bậc thang, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
Chỉ còn dư âm của giày cao gót màu đen giẫm trên sàn nhà lộc cộc vẫn còn lưu lại ở bên tai Dung Tự, mãi không có ý chấm dứt.
Dung Tự ngơ ngẩn đứng thẳng người lên, ánh mắt không cẩn thận liếc tới mấy người phía sau, các cô ấy đều ngầm hiểu lẫn nhau mà né tránh tầm mắt của cô, trên mặt chói lọi viết, đừng nhìn tôi a, y tá trưởng chính là kêu cô đi qua xử lí, cùng chúng tôi không hề có một chút quan hệ.
Rốt cuộc mới đến, Dung Tự nhíu mày lại, xoa nhẹ hốc mắt có chút khô khốc, đành phải nhanh chóng tiến đến cái gọi là giường số 2
Chỉ thấy phía trên một bác gái hơn bảy mươi tuổi đang ngủ, tóc bạc, đang ghé vào mép giường hướng trên mặt đất nôn kịch liệt, mà hai nam hai nữ cách bà ấy không xa thì nhăn mặt trốn ra xa, ghét bỏ trong mắt quả thực rất rõ ràng, vừa thấy Dung tự mặc đồng phục y tá bước vào, vội vàng kêu cô một tiếng "Y tá, y tá, nhanh chóng a, nhanh chóng đem đống này đi xử lý cho tôi, động tác chậm rì, mẹ tôi nếu xảy ra chuyện gì cô phụ trách đó?"
Mà Dung Tự vừa vào cửa thì thiếu chút nữa bị mùi hôi chua xông tới trước mặt làm cho say sẩm, mấu chốt nhìn bác gái này nôn đến thật sự khó chịu, cô chịu đựng liền từ trong túi móc ra khăn giấy đã chuẩn bị sẵn, bịt lại cái mũi, từ trong nhà vệ sinh cầm đồ lau nhà tới, sau đó chịu đựng mùi vị cay mắt này, xong một loạt công việc bận rộn, lại mở ra cửa sổ, phun một chút thuốc tẩy, mùi vị trong phòng mới dần tiêu tán.
Quay đầu thấy bác gái đó lại có ý muốn nôn, Dung Tự nhanh chóng đem một cái chậu nhựa đặt ở mép giường, sau đó lau miệng cho bà, lại rót ly nước ấm cho bà súc miệng, người bác gái mới dần dần hoãn lại, trong lúc đó hai nam hai nữ kia đánh rắm cũng không làm, còn luôn lải nhải không ngừng, cái gì mẹ không thể chịu đựng một chút, mẹ nhìn xem trong nhà vì tí bệnh nhẹ này của mẹ, tốn bao nhiêu tiền, vừa có chuyện liền vào bệnh viện, trong nhà có nhiều tiền cũng không thể ngăn mẹ gây nên như vậy a....
Từng câu từng chữ đều hướng về bà mẹ vừa mới nôn mửa, Dung tự cũng chỉ thấy bà lão trầm mặc tùy ý bọn họ mắng, trong mắt đều nổi lên nước mắt, cũng không có phản bác một câu.
Dung Tự sửng sốt, nhíu mày lại vừa mới chuẩn bị xoay người kêu đám vịt 'cạp cạp' phía sau có thể ngậm miệng lại hay không, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, giây tiếp theo liền nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Đinh---
Hệ thống nhắc nhở: Phát hiện cặn bã Lâm Thụy Đông, hệ thống cho 85 điểm, coi là đối tượng trọng điểm công lược, mở ra kiểm tra độ hảo cảm hay không?
... Lâm Thụy Đông độ hảo cảm lúc này: 20.
Vừa nghe âm thanh nhắc nhở như vậy, Dung tự theo bản năng nhìn qua phía cửa, sau đó liền thấy được một người nam nhân mặc áo blouse màu trắng, vừa cúi đầu nhìn bệnh án trên tay, vừa cùng người bên cạnh cũng mặc áo blouse trắng nói gì đó liền đi đến.
Trong nháy mắt ngẩng đầu, Dung tự ngay lập tức thấy rõ diện mạo của anh ta.
Màu da nam nhân cực trắng, đôi con ngươi vừa đen lại vừa sâu được giấu ở sau mắt kính gọng vàng của anh ta, mũi cao thẳng, cằm thon gầy, gần như cao hơn Dung Tự hai cái đầu, mặc một thân màu trắng, cả người thế nhưng tản ra một cổ hương vị thanh tuyển ưu nhã.
Mà Dung Tự thập phần rõ ràng nhận thấy được trong khoảnh khắc đối phương thấy cô, trong mắt cực nhanh lướt qua thứ gì đó, dường như đánh giá lại dường như kinh ngạc, cuối cùng tất cả cũng trở lại bình tĩnh. Tiến lên hai bước liền bắt đầu kiểm tra cho bà lão nằm ở trên giường, một bộ tư thế cùng Dung Tự hoàn toàn không quen biết.
Thấy thế, Dung Tự cũng chỉ đành đứng một bên nhìn anh ta nhẹ giọng dò hỏi bà lão nơi nào không thoải mái, trái tim tốt hơn chút nào không, khóe miệng giơ lên góc độ vừa vặn, dưới ánh nắng chiều làm nổi bật một chút nhu hòa nhàn nhạt, khiến bà lão trong lòng cũng dễ chịu không ít, ngay cả hai nam hai nữ đứng cạnh đó cũng không giống như trước đó lải nhải lẩm bẩm mãi không dứt.
Kiểm tra xong rồi, Dung Tự giúp bà lão ghi lại từng cái, sau khi nghe vị bác sĩ Lâm Thụy Đông này cẩn thận cùng bốn người bên cạnh giao phó xong những điều khoản cần chú ý, Dung Tự cũng theo anh ta cùng đi ra ngoài, ai biết vừa bước ra khỏi phòng bệnh, Dung Tự bỗng nhiên liền cảm thấy một trận trời đất quay cuồng truyền đến, theo bản năng liền bám vào cánh tay bên cạnh không biết là của ai "Tôi..."
Lời còn chưa nói hết, trước mắt liền từng trận biến thành màu đen, chân lập tức mềm nhũn ra.
Cô gắt gao bắt lấy cánh tay của nam nhân bên cạnh, không dám buông ra, bởi vì thân thể thật sự là quá khó chịu rồi, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống, trước đó cô cảm thấy bản thân trên thân thể của cô gái này có chút không thích hợp, đi đường bước chân đều ảo, từng bước từng bước giống như giẫm lên bông, người khác mặc kệ cùng cô nói cái gì, cô chỉ cảm thấy bên tai 'vo ve' vang lên, cô lại căn bản không biết chính mình rốt cuộc làm sao.
Trong mơ mơ màng màng, cô chợt nghe được người nam nhân bị cô nắm chặt cánh tay nhẹ nhàng than một tiếng, sau đó trực tiếp liền bế cô lên.
"Bác sĩ Lâm, này..."
Người bên cạnh anh ta kinh hô một tiếng "Cô gái nhỏ này làm sao vậy?"
"Có thể là tuột huyết áp, mấy người ai rảnh liền đi phòng bệnh bên kia lấy hai hộp đường glucose mang sang phòng làm việc của tôi"
Phân phó xong, anh ta ôm Dung Tự ngay lập tức đi đến phía trước.
Dung Tự nửa mở mắt, vừa lúc liền thấy môi mỏng người này mím chặt cùng mày hơi nhíu, trong đầu của mình hoàn toàn chỉ còn lại một mảnh lộn xộn, tay chân càng thêm mềm nhũn, nước mắt lại vẫn không ngừng chảy ra, trực tiếp liền thấm ướt áo khoác màu trắng của người này.
Thẳng đến khi anh ta ôm cô tiến vào một phòng làm việc, đem cô nhẹ nhàng đặt ở trên giường mà anh ta ngày thường dùng để nghỉ ngơi, sau đó lại nhanh chóng mang tới cho cô một ly nước ấm, đút cô uống vào, lại nằm một hồi lâu, nhìn thấy đối phương tay chân lanh lẹ mở ra gói đường glucose, lại đút cô uống vào không ít, cả người Dung Tự mới cảm thấy khôi phục rất nhiều, sau đó liền cảm giác một cổ cực kỳ mệt mỏi ập vào trong lòng, mí mắt liền trở nên nặng trĩu, lông mi run lên hai lần, ngửi thấy hương thơm bạc hà tươi mát trên chăn, liền lâm vào giấc mơ thâm trầm.
Lâm Thụy Đông ngồi ở bên cạnh nhìn Dung Tự, dưới đôi mắt kia đã dày đặc xanh đen, cùng cái cằm gầy nhọn, lại than một tiếng, đứng dậy liền đi đến trước bàn làm việc của mình, gọi điện thoại, "Tìm được đại tiểu thư chưa? Không có? Được, các người tiếp tục ở nước Pháp bên kia tìm kiếm, tìm được rồi thì lập tức gọi điện thoại cho tôi..."
Nói xong, nam nhân nhéo mũi của mình, lại quay đầu nhìn thoáng qua Dung Tự ngủ ở trên giường, lại lần nữa bấm máy gọi điện thoại cho phòng y tá, cho y tá nhỏ gọi là Dung Tự xin nghỉ nửa ngày, nói xong liền ngồi xuống ghế của mình, uống một ngụm trà đậm đã sớm lạnh, nhíu mày lại, lại một lần nữa đầu nhập vào trong công việc.
Mà Dung Tự đầu này nhìn hết thảy kỳ quái trước mặt, lúc này mới sáng tỏ đây rốt cuộc là chuyện xưa gì.
Nguyên chủ Dung Tự, sinh ra tại thị trấn nhỏ của một thành phố nhỏ hạng ba, trong nhà ban đầu cũng là dân nông thôn, chẳng qua sau này phá bỏ và di dời mới chuyển đến trong thị trấn, trong nhà cha mẹ cầm khoản tiền phá bỏ và di dời dựa vào tay nghề tốt của mình, tại trấn trên mở cửa hàng mì hoành thánh, trong nhà trừ Dung Tự, còn có một em trai kém nàng ba tuổi. Tuy rằng không phải đại phú đại quý, nhưng cũng coi như là gia đình khá giả, một nhà bốn người cũng hòa thuận vui vẻ.
Sau này, Dung Tự thi đậu ngành điều dưỡng của Đại học Y Khoa ở thành phố B, sau khi tốt nghiệp còn vào bệnh viện thành phố của thành phố B, cứ việc thành phố B vật giá tiêu chuẩn cao, giá nhà đồng dạng cũng cao đến dọa người, nhưng một cô gái nhỏ có công việc ổn định, chịu nỗ lực, tiêu tiền không phung phí thậm chí ngay cả đồ trang điểm cũng không mua vẫn sống hết sức tiêu dao tự tại.
Nhưng tiêu dao tự tại như vậy tại nàng vào bệnh viện nửa năm liền hoàn toàn bị đánh vỡ.
Dung Tự gặp được Cố Minh Lãng hoàn toàn chính là ngoài ý muốn, người này là học trưởng trong trường đại học hơn nàng một khóa từng là nhân vật phong vân, bởi vì lớn lên đẹp trai anh tuấn, học tập tốt, gia thế lại tốt, thậm trí còn đảm nhiệm chức vụ hội trưởng hội học sinh, tại Ðại học Y Khoa thành phố B nơi ngọa hổ tàng long như vậy cũng coi như là một người trên đỉnh kim tự tháp.
Dung Tự khi đó ôm ấp tâm tình thiếu nữ cũng từng yêu thầm nhân vật phong vân này, nhưng cũng chỉ dám thầm mến mà thôi, hơn nữa nữ sinh Ðại học Y Khoa không mười người hết tám người đều yêu thầm Cố Minh Lãng, ai cũng không thể cùng anh ta tiến thêm một bước phát triển, không có gì khác, chủ yếu là vị học trưởng này sớm tám trăm năm thì đã có bạn gái da trắng xinh đẹp, chẳng qua cô ta không ở Đại học Y Khoa, mà là học tài chính ở Đại học Kinh Tế Tài Chính cách vách.
Nghe nói hai người dường như từ sơ trung đã ở bên nhau, sơ trung, cao học, đại học, suốt mười năm, góc tường cứng như bàn thạch, ai có thể cạy di chuyển?
Dung Tự thì càng miễn bàn, diện mạo bất quá chỉ là tiểu giai nhân thanh tú mà thôi, ở quê nàng cũng có thể gọi là kinh diễm một chút, đứng ở trước mặt của Lâm Lan San diễm quang bắn ra bốn phía, thì chẳng phải là cái gì. Hơn nữa trước đó lúc vừa mới đến thành phố B bởi vì nói chuyện còn mang theo một chút tiếng địa phương, bị người cười nhạo qua, nàng còn tự ti một đoạn thời gian thật dài, năm nhất đại học cũng chưa tiếp xúc với bạn bè trong lớp, dẫn đến cảm giác tồn tại của nàng càng yếu hơn.
Quy quy củ củ mà đi học, quy quy củ củ mà tốt nghiệp, quy quy củ củ mà đi làm, có thể nói nguyên chủ có thể được gọi là người tương đối nhàm chán, nửa năm sau Cố Minh Lãng đi vào bệnh viện, Dung Tự cũng chỉ kinh ngạc, cũng không có ý tứ cùng anh ta nhiều tiếp xúc.
Nhưng duyên phận chính là kỳ diệu như vậy, một ngày nàng cùng bạn bè tụ họp về nhà, thời điểm ngồi xe buýt trở về, thế nhưng liền thấy Cố Minh Lãng say như chó đứng ở bên cạnh xe của anh ta, mở cửa xe đến mấy lần cũng chưa kéo ra được.
Dung Tự thấy anh ta uống say thành bộ dạng như quỷ, còn muốn lái xe, lúc ấy sợ tới mức chạy vọt xuống xe buýt.
Đối phương vừa nhìn thấy nàng, thế nhưng liền hướng về phía nàng mỉm cười, sau đó cúi đầu 'oa' một ngụm liền hôn lên môi của nàng, sau đó còn ở bên tai của nàng lẩm bẩm một câu, "Tôi yêu em...." Liền đem cả người nàng ôm vào lòng.
Cơ hồ trong nháy mắt, tiểu cô nương Dung Tự ngay cả mối tình đầu cũng không có, mặt liền đỏ giống như mông con khỉ, cả người Cố Minh Lãng còn treo ở trên người nàng, gắt gao ôm nàng, nàng thật không biết làm sao cho phải, lại không biết nhà anh ta ở đâu.
Cuối cùng thế nhưng tự mình lái xe của đối phương, đem anh ta đưa tới chung cư nhỏ của mình thuê ở một đêm, nàng cũng mặt đỏ tim đập chiếu cố anh ta một đêm, gần đến trời sáng, mới dựa vào sô pha nhỏ nhắm mắt một lát, vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy Cố Minh Lãng quần áo không chỉnh tề ngồi xổm trước mặt hướng về phía nàng cười.
Sau này ở chung, có thể nói là hoàn toàn tự nhiên, lúc đầu Cố Minh Lãng chỉ là khi nào uống say mới đến gõ cửa nhà nàng, sau này ngay cả bữa tối cũng ở nhà nàng giải quyết, sau lại trực tiếp đem đồ của mình dọn vào, lại mua cái giường đặt ở sát vách, Dung Tự tỉnh tỉnh mê mê thì hai người tiến vào sống cùng nhau, nhưng ở bệnh viện thời điểm chạm mặt nhau, Dung Tự bởi vì thẹn thùng xấu hổ, một lần cũng chưa cùng Cố Minh Lãng chào hỏi qua, đối phương cũng không chút nào để ý.
Tình cảm của hai người, cũng có lẽ là Cố Minh Lãng yêu đến quá mức tự nhiên, quá mức trôi chảy, đôi khi, trong lòng Dung Tự luôn có loại cảm giác không chân thật, trôi nổi ở giữa không trung, nàng luôn cảm thấy hết thảy diễn ra trước mặt đều là giả, nàng đang êm đẹp như thế nào cùng học trưởng mà mình duy nhất từng yêu thầm liền lấy thân phận bạn trai bạn gái ở cùng nhau, anh ấy như thế nào thích chính mình chứ? Thật kỳ lạ a, quá kỳ lạ a!
Thậm chí nàng vẫn luôn có một loại suy nghĩ nàng khẳng định cùng anh ấy đi không lâu dài, thẳng đến...
Cố Minh Lãng lôi kéo tay của nàng, ngừng ở Cục Dân Chính, hai người chụp hình, ký tên, thành vợ chồng hợp pháp, nàng còn có chút không thể tin tưởng.
Nàng kết hôn, cùng học trưởng nàng yêu thầm bốn năm dĩ nhiên kết hôn, nàng gả cho anh ấy.
Lúc ấy nàng liền mừng đến không biết làm sao cho phải nhanh chóng gọi điện thoại nói cho cha mẹ của mình, còn hứa hẹn ăn tết, ăn tết nhất định đem chồng của mình mang về, bọn họ cũng chỉ là lãnh chứng, sau này tiệc rượu ảnh cưới linh tinh các thứ khả năng còn phải thương lượng.
Mà cuộc sống sau khi kết hôn so với lúc trước cũng không có khác biệt quá lớn, hai người thậm chí cũng chưa ngủ cùng nhau, trừ bỏ một tờ giấy chứng nhận kia, bọn họ cùng trước đó không có bất luận cái gì khác nhau.
Dung Tự vẫn luôn cho rằng đây là Cố Minh Lãng quý trọng mình, khẳng định là muốn về nhà đạt được sự tán thành của cha mẹ hai bên, mới trở thành vợ chồng chân chính.
Dung Tự nghĩ đến rất đẹp, rất tốt, nhưng sau khi lãnh chứng một tháng, Cố Minh Lãng liền mất tích, giống như là lúc trước bỗng nhiên xông vào sinh mệnh của nàng, hiện tại chợt biến mất không thấy.
Trừ bỏ anh ta lưu lại một phần đơn thỏa thuận ly hôn, không hề để lại bất luận tin tức nào.
Dung Tự đi tìm cũng hỏi thăm qua, nhưng mấu chốt nàng ngoài trừ học trưởng kêu Cố Minh Lãng, số điện thoại di động, cái gì cũng không biết, nàng không biết nhà anh ta ở đâu, không biết cách nào khác để liên lạc với anh ta, không quen biết bạn bè hay người thân của anh ta, cái gì cũng không biết.
Một tháng sau nàng vẫn luôn trôi qua ngơ ngơ ngác ngác, mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, nàng không rõ, nàng không rõ nàng đến cùng làm sai chỗ nào, lại rốt cuộc khâu nào xảy ra vấn đề, mới làm đối phương vừa mới cùng nàng kết hôn liền muốn ly hôn, hai người thậm chí ngay cả lần cuối cũng chưa nhìn thấy.
Mỗi ngày ăn không vô ngủ không ngon, thường xuyên khóc lóc từ trong mộng tỉnh dậy, người trong nhà còn chuẩn bị tốt nói muốn làm tiệc cho nàng, ngay cả bạn bè thân thích cũng liên hệ xong, nàng không muốn cha mẹ lo lắng, lúc này mới bao lâu, nàng đã bị ly hôn, lại kết hôn cũng là người kết hôn lần hai, tim của mẹ nàng vẫn luôn không tốt, nàng không biết nàng nói chuyện như vậy với bà, bà rốt cuộc có thể nhẹ nhàng nhận lấy hay không.
Mà Dung Tự thời điểm đến đây, đã là nguyên chủ giày vò chính mình suốt hơn một tháng, một tháng qua, cơm không ăn ngon, ngủ không ngủ tốt, còn mỗi ngày lúc nghỉ ngơi đều vội tới vội đi, cũng khó trách trước đó Dung Tự đầu váng mắt hoa.
Kỳ thật nếu là Dung Tự không đến, nữ nhân này sớm tại trước đó y tá trưởng phân phó nàng làm việc, nguyên chủ sẽ lập tức ngất đi.
Dung Tự chậm rãi mở hai mắt, lại phát hiện trong phòng sớm đã một mảnh tối tăm, chỉ có đèn bàn cách đó không xa còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, cô ngơ ngác nhìn qua, liền trực tiếp nghe được người nọ cũng không ngẩng đầu lên mà mở miệng nói, "Tỉnh?"
Sau đó tay nhanh chóng ghi chép gì đó trên văn kiện, đẩy ghế dựa ra hướng Dung Tự bên này đi tới, giơ tay liền kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, "Cảm giác thế nào? Trước đó cô có chút sốt, hiện tại sốt hẳn là lui rồi, tôi kê cho cô chút thuốc, cô mang về uống hai ngày, ý tá trưởng bên kia tôi đã giúp cô xin nghỉ ba ngày, tình trạng cơ thể của cô bây giờ cần phải trở về nghỉ ngơi thật tốt, đây là đối với chính cô phụ trách, cũng là đối với bệnh nhân phụ trách"
Âm thanh của nam nhân vẫn tương đối ôn hòa, nhưng vẫn là có thể nghe được bên trong truyền đến nghiêm khắc và khuyên nhủ.
Dung Tự mờ mịt gật gật đầu, Lâm Thụy Đồng lại nhíu mày lại. "Mặc kệ gặp chuyện gì, luôn sẽ đi qua, đừng luôn giày vò chính mình...."
Nghe vậy, Dung Tự cúi đầu, nhẹ giọng nói câu cảm ơn.
Sau đó cầm lấy đơn thuốc anh ta đưa qua, xỏ giầy liền đi ra ngoài, Lâm Thụy Đông nhìn bóng dáng Dung Tự nghiêng ngả lảo đảo, lại than một tiếng, sau đó cúi đầu xuống liền thấy dây buộc tóc của Dung Tự lưu lại ở trên giường, nhặt lên nắm ở trong tay, Lâm Thụy Đông lại ngẩn ra một hồi lâu.
Đây là tạo nghiệt gì a?
Hắn ở trong lòng than một tiếng.
Dung Tự ngồi trên xe buýt trở về nhà, lại không khỏi hồi tưởng lại phần sau của cốt truyện.
Sau khi nguyên chủ té xỉu, ở bệnh viện hai ngày, về nhà liền thấy cách vách thế nhưng chuyển vào soái ca so với Cố Minh Lãng lại không chút nào thua kém, hắn ta nhiệt tình cùng nàng chào hỏi, nhiệt tình giới thiệu chính hắn ta kêu Phó Ngôn Khải, hộ gia đình mới chuyển đến, về sau chiếu cố nhiều hơn...
Lời còn chưa nói xong, Dung Tự ngay lập tức ngã xuống trước mặt hắn ta, dọa người này sợ đến mức không nhẹ, sau đó hắn ta liền luống cuống tay chân chiếu cố Dung Tự vài ngày.
Có lẽ là bản lãnh chiếu cố người của nam nhân thật sự không tồi, hoặc là Dung Tự đã hiểu được nàng cứ giày vò bản thân như vậy cũng không có tác dụng gì, chuyện nên đối mặt sớm hay muộn cũng phải đối mặt, thay vì giày vò bản thân làm cho cha mẹ lo lắng không bằng sửa sang chính mình thật tốt, không phải chỉ là ly hôn thôi sao, lại có cái gì ghê gớm đâu, cùng lắm thì lại tìm là được rồi, cha mẹ nàng cẩn thận cùng bọn họ nói, bọn họ nhất định có thể thông cảm cho mình.....
Sau đó Dung Tự liền cười đem Phó Ngôn Khải tiễn đi ra ngoài, ở nhà khóc lớn một trận, liền đem tất cả sự tình tạm thời ném hết qua sau đầu.
Chỉ là cũng không biết Phó Ngôn Khải đó là thấy qua nàng hôn mê cho rằng thân thể nàng yếu ớt hay là thế nào, thế nhưng vẫn thường xuyên liền làm ít đồ đưa tới, bởi vì những đồ ăn này, lại bởi vì hai người ở quá gần nhau, hai người một tới hai đi liền quen thuộc, lúc này mới phát hiện sở thích của hai người bọn họ thế nhưng tương tự, vì thế dần dần liền trở thành bạn tốt.
Tết Âm Lịch càng ngày càng gần, Dung Tự vẫn luôn đè nén tin tức li hôn của mình, nghĩ đến điện thoại nhất định nói không rõ ràng, nàng trước tiên trở về cùng bọn họ nói rõ là được.
Lại không nghĩ sau khi trở về thế nhưng liền nghe nói mẹ nàng mấy ngày hôm trước bởi vì bị thân thích trong nhà làm cho tức giận nhập viện đến bây giờ, vì không để cho Dung Tự lo lắng mới luôn che giấu tin tức này, nhưng bây giờ một chút cũng không thể tức giận.
Nhìn mẹ, Dùng Tự xây dựng tâm lý trong mấy tháng nháy mắt hoàn toàn sụp đổ, nhưng ở thời điểm nàng bàng hoàng bất lực nhất, Phó Ngôn Khải thế nhưng lại xuất hiện ở trước mặt nàng, hắn ta cũng là tới làm việc gần quê nàng, bởi vì cấp dưới sinh chút bệnh mới tới bệnh viện, ai biết thế nhưng trực tiếp liền thấy được Dung Tự ở chỗ này khóc.
Vừa thấy hắn ta, Dung Tự cũng không biết chính mình rốt cuộc làm sao, thế nhưng liền khóc sướt mướt đem hết mọi chuyện xảy ra nói với hắn ta, cuối cùng cũng nói ra bệnh tình của mẹ nàng.
Nhìn Dung Tự khóc mãi không ngừng, Phó Ngôn Khải hỏi ngược một câu, "Cha mẹ cô biết chồng cô trông như thế nào không?"
Nghe vậy, tiếng khóc của Dung Tự dừng lại, đúng rồi, nàng đến bây giờ cũng chưa đem ảnh Cố Minh Lãng cho người nhà xem qua, như vậy có phải hay không đại biểu nàng có thể tìm thế thân thay thế Cố Minh Lãng, khoảng một hai năm liền nói bọn họ cảm tình không hợp, ly hôn là được, mẹ của nàng khi đó hẳn là sẽ không quá để ý, dù sao tốt hơn là vừa kết hôn thì ly hôn.
Dung Tự ánh mắt sáng lên, đang chuẩn bị nghĩ thuê người hay là tìm bạn bè nào đó chống đỡ một thời gian, Phó Ngôn Khải trực tiếp liền giữ tay nàng lại, tỏ vẻ dù sao hai ngày này hắn ta cũng rảnh, bọn họ cũng là bạn tốt, không bằng để hắn ta giúp đỡ.
Làm giả hóa thật chuyện này cũng thật sự là rất dễ dàng, bọn họ ở quê vượt qua một cái Tết Âm Lịch vui sướng, thậm chí bệnh của mẹ Dung Tự cũng khỏe không ít, hai người cũng không khỏi càng đi càng gần, cuối cùng thế nhưng liền thành bạn trai bạn gái, thậm chí còn ở một lần say rượu, đột phá một đạo phòng tuyến cuối cùng.
Nhưng ai từng nghĩ, ngày thứ hai, Cố Minh Lãng trở lại, cùng theo bên cạnh là Lâm Lan San bạn gái ở cùng anh ta mười năm.
Nàng cảm thấy mình đã buông xuống Cố Minh Lãng, thời điểm đang chuẩn bị chào hỏi, Phó Ngôn Khải đứng bên cạnh nàng liền giống như bị điên đem cô gái kia ôm lấy.
Cũng chính lúc ấy, Dung Tự mới biết được nguyên lai Cố Minh Lãng sống mơ mơ màng màng trong đoạn thời gian kia, đúng là đoạn thời gian Lâm Lan San cùng Phó Ngôn Khải kết hôn. Bọn họ cảm tình mười năm, sinh ra biến cố, Lâm Lan San trong cơn tức giận liền tìm Phó Ngôn Khải lốp xe dự phòng đợi cô ta hơn mười năm kết hôn, mà Cố Minh Lãng cũng bởi vì cảm động với ôn nhu nhất thời, dưới sự xúc động liền cùng Dung Tự kết hôn, nhưng kết hôn được một tháng đã bị Lâm Lan San biết tin, cô ta ở trong lòng cảm thấy nam nhân cô ta thật sự yêu vẫn là Cố Minh Lãng, vì thế suốt đêm tìm hắn ta, khóc lóc cầu xin hắn ta một đêm, sau đó hai người liền song song cùng chồng/vợ trên danh nghĩa của bản thân ly hôn, bỏ trốn đi nước ngoài.
Bọn họ dùng hai con pháo hôi chứng minh tình yêu của mình, Phó Ngôn Khải còn biết chân tướng trong đó, Dung Tự ngay cả cái rắm cũng không biết, còn lại bị Phó Ngôn Khải làm cho đầu óc mơ hồ đùa bỡn một trận.
Anh ngủ với vợ tôi, tôi cũng ngủ với vợ anh, đây chính là chuyện hết sức chuyện bình thường!