Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 81. Sủng phi tấm mộc (20)


2 năm

trướctiếp

Edit: MoTuLinh

----------------------------

Huynh muội giao lưu xong, Dung Tự liền rời khỏi doanh trướng của Dung Phi Chu.

Sau đó liền giơ lên một cái tươi cười thật lớn ngồi ở mép giường của Mục Liên Hiên, vẫn luôn lải nhải nhắc mãi.

"Là ca ca đã cứu chúng ta, Liên Hiên chàng yên tâm, chàng nhất định sẽ không xảy ra chuyện, ca ca tuy rằng trước kia cùng thiếp nháo quá lúng túng, nhưng bọn thiếp hiện tại đã hòa hảo, huynh ấy hiện tại đối với thiếp rất tốt, huynh ấy vĩnh viễn...... Vĩnh viễn cũng sẽ là ca ca tốt nhất của thiếp! Chàng nhanh chóng tỉnh lại được không? Đừng ngủ, được không......" Dung Tự nhẹ giọng hỏi, đồng thời dùng khăn vải nhúng nước thấm ướt môi cho Mục Liên Hiên, biểu tình phá lệ nghiêm túc.

Dung Phi Chu xuyên thấu qua khe hở của màn che doanh trướng vừa lúc liền thấy Dung Tự hơi hơi giơ lên khóe miệng, trong mắt toát ra chờ đợi cùng khuynh mộ.

Trong mắt hắn lại trước sau không hề dao động, hồi lâu mới cúi đầu bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng, lại lần nữa ngẩng đầu lên, đáy mắt một mảnh đen nhánh, giống như vực sâu.

Ca ca vĩnh viễn sao?

Ha ha......

Hắn nghĩ có lẽ đã sớm mất đi, hắn sớm đã đánh mất Tiểu Tự, sớm tại thật lâu phía trước hắn cũng đã đánh mất cái muội muội như vậy, sớm ở thật lâu trước kia nàng đã cùng hắn càng lúc càng xa, đúng vậy, ở trong cảm nhận của Dung Tự, hắn là ca ca, liền vĩnh viễn cũng là ca ca, là ca ca vĩnh viễn, nàng sẽ cùng hắn làm nũng, sẽ cùng hắn thân mật, lại trước sau cũng sẽ không yêu hắn, ai sẽ yêu ca ca của chính mình chứ?

Nhưng nếu không phải là ca ca thì sao?

Dung Phi Chu hắn cùng Dung Tự nàng rõ ràng chính là một đôi "huynh muội" không hề có quan hệ huyết thống a!

Cần phải làm sao để quan hệ của hai người bọn họ phơi bày trước công chúng, mà cũng không gây trở ngại hắn cưới nàng làm vợ?

Dung Phi Chu cúi đầu nhìn bàn tay của mình bởi vì thao luyện mà phủ đầy vết thương nhỏ bé, ngay sau đó dùng sức nắm chặt, xoay người đi ra ngoài.

Quyền lực.

Hắn cần nhất quyền lực chí cao vô thượng, quyền lực đủ để khiến tất cả mọi người câm miệng, hắn tuyệt đối không cho phép Tiểu Tự cùng cái loại nam nhân dối trá đến cực điểm này ở bên nhau, mặc dù nàng thật sự thích. Hắn sẽ cho nàng thời gian đầy đủ đi tiếp thu tầng quan hệ này của hai người, sẽ cho nàng thời gian đầy đủ đi tiếp thu hắn.

Hắn sẽ cưới nàng làm vợ, vợ duy nhất, Hoàng Hậu của hắn, hắn có thể làm được.

Ánh mắt của Dung Phi Chu sau khi trải qua kịch liệt biến động, lại lần nữa trở về yên ắng, đôi tay chắp ở sau lưng, nhìn không trung rộng lớn vô biên, khóe miệng hơi nhếch lên.

Tiểu Tự sẽ chỉ là của hắn.

Hệ thống: Đối tượng trọng điểm công lược Dung Phi Chu, độ hảo cảm 100, công lược hoàn thành, đạt được 98 đồng vàng.

Nghe được âm thanh hệ thống nhắc nhở biểu tình của Dung Tự cũng không có bất luận biến hóa gì, trước sau đều nhìn chăm chú vào lông mi của Mục Liên Hiên hơi hơi rung động, nhìn hắn ta chậm rãi mở hai mắt, trong mắt một mảnh thuần khiết không ô uế.

Vừa thấy Dung Tự canh giữ trước giường hắn, ngay lập tức lộ ra tươi cười sáng lạn, cũng bất chấp miệng vết thương trên người, nhào lên trước liền đem toàn bộ nàng ôm vào trong lòng ngực, "Nương tử, nương tử, nương tử......"

"Liên Hiên?" Dung Tự kinh ngạc hô một tiếng, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia thất vọng, ngay sau đó lại lần nữa phấn chấn lên, "Không có việc gì, không có việc gì, ca thiếp ở chỗ này, nơi này còn muốn quân y tốt nhất, thiếp đi gọi người, thiếp lập tức kêu người đến đây bắt mạch cho chàng......"

Nói xong Dung Tự ngay lập tức đi ra ngoài, vừa vén lên màn che, ngay lập tức thấy Dung Phi Chu chắp hai tay sau lưng, đứng cách cô không xa, nhìn không trung rộng lớn vô hạn.

"Ca!" Dung Tự lập tức hô.

Dung Phi Chu quay đầu lại.

Sau đó một đám người liền nhìn nhóm quân y nghiêm túc bắt mạch cho Mục Liên Hiên, xem mí mắt thậm chí còn sờ cái gáy của hắn ta, trong lúc đó Mục Liên Hiên vẫn luôn ghi nhớ Dung Tự cùng hắn nói qua, thời điểm nhiều người không thể kêu nàng nương tử, chỉ có thể kêu nàng Dung Nhi, nương tử đã tới bên miệng vẫn là sửa thành Dung Nhi, nước mắt lưng tròng đem bàn tay hướng về phía Dung Tự, một bộ tư thế tìm kiếm ấm áp.

Nháy mắt trên mặt Dung Tự liền hiện lên một tia đau lòng, đang chuẩn bị tiến lên, Dung Phi Chu thuận thế liền giữ lại tay của nàng, cười khẽ, "Được rồi, Cảnh Vương điện hạ lại không phải tiểu hài tử, chính muội còn có thương tích trong người, muội nhìn xem đôi tay này của muội, sáng sớm dậy có phải quá mức vội vàng đã quên sát dược hay không, ngồi xuống!"

"Ca, muội tự mình tới......" Đôi tay Dung Tự bị Dung Phi Chu cầm lấy, có chút không thích ứng muốn rút tay về.

Dung Phi Chu lập tức liền ngẩng đầu lên, nghiêm túc trừng mắt nhìn nàng một cái, "Ngồi yên!"

Vừa nghe thanh âm của Dung Phi Chu đều lạnh xuống, Dung Tự bị dọa đến nhanh chóng ngồi thẳng, nhìn Dung Phi Chu cúi đầu nghiêm túc giúp nàng bôi thuốc, bôi xong rồi thậm chí còn sẽ thổi một chút, lòng bàn tay nhất thời liền dâng lên một cổ cảm giác mát lạnh hơi nhột.

Dung Tự trừng lớn hai mắt nhìn Dung Phi Chu thật lâu cũng chưa từng ôn nhu như vậy, không khỏi liền ngây ngẩn cả người, bên tai còn nghe thấy đối phương tinh tế dặn dò, nói kêu nàng lần sau cho dù trong lòng gấp cũng không thể không màng thân thể của mình, từ nhỏ liền dễ dàng bị thương, làm sao có thể cứ như vậy không bận tâm bản thân chứ...v...v...

Khiến Dung Tự trong lúc nhất thời lại có chút cảm giác thời gian đảo ngược, khi còn nhỏ Dung Tự mỗi lần nghịch ngợm gây sự cơ bản đều là Dung Phi Chu bôi thuốc trị thương cho cô, mỗi lần đối mặt cơ bản đều là Dung Phi Chu khuyên nhủ cùng dặn dò như vậy, ngoan ngoãn nghe xong sau đó ngay lập tức nhào lên người đối phương chính là một trận dụ dỗ, nói cái gì lần sau muội không bao giờ như vậy nữa, không phải có ca ca sao, dù sao ca ca sẽ luôn luôn bảo hộ muội đúng hay không?

"Đương nhiên, huynh sẽ luôn luôn bảo hộ Tiểu Tự!"

Lời nói trẻ thơ của Dung Phi Chu còn đang quanh quẩn bên tai của Dung Tự, nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng Dung Tự liền hơi cong lên.

"Huynh khi còn nhỏ liền thường xuyên sát dược cho muội như vậy huynh còn nhớ rõ không?" Dung Tự nhẹ giọng hỏi.

Tay của Dung Phi Chu hơi dừng lại, sau đó cũng mỉm cười, "Ai kêu muội từ nhỏ đến lớn đều nghịch ngợm như vậy? Dễ dàng bị thương như vậy?"

Mục Liên Hiên nằm ở trên giường nhìn hai huynh muội ngồi ở một bên một người sát dược, một người mỉm cười, không biết vì sao, trong lòng hắn tổng cảm thấy không khoẻ, đơn giản là hai người lúc này thân mật căn bản nhìn không giống như là hai huynh muội, ngược lại như là...... Ngược lại như là phu thê.

Đúng vậy, Mục Liên Hiên trải qua trận phát sốt kia đủ để muốn mạng nhỏ của hắn, trước đó ngu dại đã tốt rất nhiều, chẳng qua hắn lúc này đây rớt xuống vách núi, hắn cũng không nguyện mất công lãng phí, hắn nghĩ tiếp lấy một cơ hội như vậy thuận tay đẩy thuyền tháo rớt cảnh giác của Mục Nguyên Tu, cho nên sau khi mới vừa tỉnh táo lại liền có thể tiếp tục duy trì ngu dại của mình, thuận tiện hành sự sau này của mình.

Nhưng hắn nằm mơ cũng không thể tưởng được, hắn giả ngây giả dại lại khiến hắn thấy được một màn như vậy, nhớ rõ lúc trước khi tới Hộ Quốc Tự, thuộc hạ của hắn cũng đã đi điều tra chi tiết về Dung Phi Chu, chẳng lẽ đúng như hắn suy đoán như thế......

Nghĩ đến khả năng nào đó, đồng tử của Mục Liên Hiên hơi co lại, tại tên quân y bắt mạch cho hắn vừa dời thân thể của mình, ngay lập tức hô to một tiếng Dung Nhi.

Dung Tự lập tức quay đầu lại, đồng thời rút tay mình về, vội đi tới bên người của Mục Liên Hiên, hỏi thăm bệnh tình của hắn ta, mà Dung Phi Chu trong tay trống không quay đầu liền nhìn đến cặp mắt ủy khuất của Mục Liên Hiên, khẽ rũ mắt xuống, ở trong lòng cười lạnh một tiếng, liền cùng Dung Tự nghe thấy quân y nói Mục Liên Hiên sau đầu có máu đông, hẳn là phía trước rớt xuống vách núi lưu lại di chứng, chỉ cần máu đông một ngày không dời đi, ngu dại một ngày liền tốt không được, ông ta cũng không có cách, tốt nhất chính là mang theo Cảnh Vương hồi kinh thành trị liệu, chậm sợ rằng sinh biến.

Vừa nghe ông ta nói như vậy, Dung Tự trực tiếp liền sửng sốt, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Dung Phi Chu bên cạnh, lại khiến hắn ta mỉm cười, giơ tay liền sờ quả đầu nhỏ của Dung Tự, "Được, liền hồi kinh thành, huynh hộ tống bọn muội trở về, vừa lúc huynh cũng có chút chuyện quan trọng hồi kinh muốn tìm Hoàng Thượng thương nghị!"

Nói, Dung Phi Chu liền tiễn vị quân y kia ra cửa, trong doanh trướng chỉ còn lại có ba người bọn họ, hắn không dấu vết mà liếc mắt nhìn Mục Liên Hiên một cái, quay đầu liền nhìn về phía Dung Tự, "Tiểu Tự, mặc kệ như thế nào huynh cũng cần dặn dò một việc cùng muội, cho dù muội khuynh tâm Cảnh Vương......"

Dung Phi Chu vừa mới buột miệng thốt ra như vậy, ngón tay của Mục Liên Hiên liền không chịu khống chế khẽ động, ánh mắt lại trước sau ngây thơ nhìn Dung Phi Chu lúc này.

"...... Cũng cần thiết nhớ rõ thân phận quý phi của muội." Dung Phi Chu nói tiếp, "Muội là nữ nhân bên trong hậu cung, chuyện đã qua xem như là quá khứ, mặc kệ muội là vì chính mình suy nghĩ, hay là vì Dung gia suy nghĩ, huynh cũng không kiến nghị muội cùng Cảnh Vương quá mức thân cận......"

"Nhưng......"

Dung Tự còn không có nói xong, Mục Liên Hiên ngồi ở trên giường bỗng nhiên liền chân trần từ trên giường chạy xuống dưới, đột nhiên đẩy Dung Phi Chu một phen, "Người xấu, ngươi là người xấu, nương tử là của Liên Hiên, là nương tử của Liên Hiên, ngươi là người xấu, ngươi đi, ngươi đi......"

"Nương tử?"

Dung Phi Chu híp mắt xuống.

"Ca...... Không phải...... Trước đó bọn muội ngã xuống vách núi, gặp được người trong thôn kia hình như là muốn đem muội lưu lại làm tức phụ cho đệ đệ của một hộ gia đình, muội bị buộc bất đắc dĩ mới viện cái chuyện xưa lừa bọn họ, sau đó muội liền cùng Cảnh Vương ở trên đường lấy phu thê xưng hô, miễn cho có người sinh tâm tư gây rối......"

"Kết quả vẫn là có người sinh tâm tư gây rối phải không?"

Dung Phi Chu cười lạnh, hắn nhớ tới trước đó mấy tên binh lính càn quấy dưới tay kia của hắn dường như nói cũng là một đôi tiểu phu thê, liền càng thêm cảm thấy trong lòng chua xót, phẫn uất, ủy khuất, thống khổ đủ loại cảm xúc căn bản nói không rõ.

Hắn mạnh mẽ ngăn chặn những cảm xúc đó của bản thân gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt của Mục Liên Hiên trước mặt, gằn từng chữ một mà nói, "Tiểu Tự, liền tính hiện tại muội cũng không có vào cung, làm ca ca, huynh cũng tuyệt đối sẽ không tán thành muội cùng Cảnh Vương ở bên nhau."

"Ca!" Dung Tự kinh ngạc.

Ngay cả Mục Liên Hiên cũng đồng dạng xê dịch mũi chân.

"Người như Mục Liên Hiên, giả dối xảo trá, ích kỷ, bề ngoài giả bộ ôn tồn lễ độ, cũng che dấu không được ý đồ của hắn ta. Người như vậy chú định sẽ không vì một mình muội dừng lại, vì một mình muội động tâm, trong lòng hắn chứa đựng càng nhiều hơn là tham vọng đại nghiệp của hắn ta."

"Muội chọn hắn ta, Dung gia chúng ta nếu là không chọn trợ giúp hắn ta hoàn thành đại nghiệp, như vậy hắn ta liền lòng sinh oán hận, sẽ không đối xử tử tế với muội. Nếu là trợ giúp hắn ta hoàn thành đại nghiệp, hai người bọn muội cảm tình tốt, hắn ta cũng sẽ vì cân bằng thế lực khắp nơi mà lựa chọn nạp càng nhiều phi tử vào cung, muội từ nhỏ nuông chiều, muội sẽ oán hận, sẽ khó chịu, sẽ hối hận, thậm chí sẽ làm ra chuyện không lý trí, mà thúc đẩy chính mình đi lên đường chết. Hai người bọn muội nếu là cảm tình không tốt, hắn ta vô cùng có khả năng mài đao giết lừa, huynh cùng với muội đều không được chết già."

"Tiểu Tự, muội tưởng tượng Mục Liên Hiên làm hoàng đế độc sủng một mình muội, tình huống đó căn bản là không có khả năng xuất hiện, tại thời điểm muội chưa gả không có khả năng xuất hiện, tại sau khi muội thành phi tử của Mục Nguyên Tu liền càng không thể có khả năng xuất hiện......"

Trong lúc nói như vậy, hai mắt của Dung Phi Chu trước sau đều không có rời khỏi hai mắt của Mục Liên Hiên, phải, hắn chính là đối với hắn ta nói, hắn ta là ngốc cũng được, là thanh tỉnh cũng thế, mời nhớ kỹ ——

Thu hồi những thủ đoạn vô cùng dơ bẩn kia của ngươi, thu hồi khuôn mặt dối trá ghê tởm kia của ngươi, cách Tiểu Tự của ta xa một chút, ngươi muốn làm Hoàng Thượng hay là muốn làm Ngọc Hoàng đại đế cũng được, là nam nhân thì dựa vào thủ đoạn của mình, bản lĩnh của mình đi tranh đi đoạt, mặc dù thất bại ta cũng có thể kính ngươi là hảo hán, nhưng nếu là ngươi đem những tâm tư dư thừa cùng đầu óc động tới trên người quý giá nhất của ta, như vậy, ngươi có thể tự mình ước lượng một chút.

Nói xong, Dung Phi Chu tiến lên hai bước liền kéo lại tay Dung Tự, đem nàng mang ra bên ngoài, chỉ còn lại một mình Mục Liên Hiên đứng ở tại chỗ, sau khi màn che của doanh trướng thả xuống ngay lập tức cũng thu hồi ngây thơ vô tri trong mắt.

Dung Phi Chu......

Hắn ở trong lòng niệm một tiếng như vậy, ngay sau đó lui hai bước về sau, bỗng dưng ngồi xuống trên giường.

Hắn thật sự sai rồi sao?

Chính là người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết không phải sao? Hắn lúc trước từng lợi dụng Dung Tự, nhưng hiện tại hắn đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn đối với nàng, hắn sau này sẽ đối tốt với nàng, mặc dù làm Hoàng Thượng, địa vị của Dung Tự ở trong cảm nhận của hắn cũng không có bất luận kẻ nào vượt qua được, hắn sẽ thật tốt sủng nàng ái nàng...... Thật sự tới thời điểm muốn cân bằng thế lực, hắn cũng sẽ bảo vệ tốt Dung Tự, làm cho nàng sẽ không vì những người râu ria kia mà tức giận phiền lòng......

Mục Liên Hiên ngơ ngẩn ngồi ở trên giường, nghĩ đến như vậy.

Mà Dung Tự bị Dung Phi Chu nắm rời khỏi doanh trướng, nhìn cái lưng rộng lớn của đối phương, bỗng nhiên cảm thấy người này có lẽ mới là trong nguyên cốt truyện cũng là bây giờ một người xem thấu triệt nhất, hắn ta cơ hồ là một lời nói toạc ra kết cục của Dung Tự ở trong nguyên cốt truyện, cùng sinh hoạt sau này khi công lược Mục Liên Hiên lúc này.

Vô tình nhất là nhà đế vương.

Trong cảm nhận của bọn họ, cái gọi là tình yêu của nữ tử chỉ là chuyện nhỏ bé không đáng kể, hậu cung của hắn không chỉ có vì hắn yêu thích mà xây lên, càng vì triều chính của hắn mà xây lên, ngẫu nhiên ngủ một hai nữ nhân khác, vì ích lợi, vì cân bằng, căn bản không gọi là chuyện.

Nhưng Dung Phi Chu tinh tường biết đây là Dung Tự từ trước đến nay bá đạo đã quen chịu đựng không được.

Sau đối thoại ngắn gọn như vậy, Dung Phi Chu an bài đội ngũ, liền mang theo Dung Tự cùng Mục Liên Hiên lên đường.

Dọc theo đường đi Dung Tự cực kỳ an tĩnh, Dung Phi Chu biết nàng khả năng đang tự hỏi một chút sự tình cho nên cũng không quấy rầy nàng, mà Mục Liên Hiên thế nhưng cũng chưa từng đến quấy rầy nàng.

Lúc này khoảng cách lên kinh thành ước chừng còn có một ngày.

Một ngày này mấy người bọn họ bao xuống một gian khách điếm, Dung Tự ở chính là phòng tốt nhất, hai bên ở đó là Dung Phi Chu cùng Mục Liên Hiên.

Ban đêm Dung Tự đang ngủ say, bỗng nhiên liền nghe được trong phòng một tiếng bước chân rơi xuống đất rất nhỏ.

Cô tức khắc bừng tỉnh.

Hệ thống.

Liên tiếp kêu vài tiếng, hệ thống thế nhưng cũng không có để ý tới nàng.

Dung Tự trầm mặc, đầu óc khẽ động, ngay lập tức đặc biệt làm bộ dáng ngủ say, tùy ý người tới điểm huyệt của mình, đem cô từ trong phòng bắt cóc đi ra ngoài, dọc theo đường đi gió đêm lạnh lẽo, cũng không biết trải qua bao lâu, người nọ mới rốt cuộc tới nơi, đem cô ném vào trong một cái không gian nhỏ hẹp, đánh thức cô.

Dung Tự mở mắt ra cũng chỉ nhìn thấy một đôi con ngươi vô tình chợt lóe quá, ngay lập tức phát hiện chính mình hiện tại dường như đang đứng ở trong một cái ngăn tủ, cả người không thể động cũng không thể nói chuyện.

Cô cũng không phải rất rõ ràng, rốt cuộc cô xác thực bản thân cũng không nhận thức kẻ này, cuối cùng vì sao đem cô bắt đến đây sau đó ném ở chỗ này không quan tâm, nhưng căn cứ kinh nghiệm trong quá khứ, hệ thống cũng không có trả lời cô, cũng chính là đây vô cùng có khả năng là chuyện có lợi đối với cô, cô không cần sốt ruột.

Hồi lâu sau, Dung Tự cảm giác chính mình đều có chút mệt nhọc, mới rốt cuộc nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm nói chuyện, thế nhưng còn là thanh âm của Mục Liên Hiên, Dung Tự lập tức có tinh thần.

"Điện hạ!"

"Ngày mai chúng ta sắp trở lại kinh thành, trong lúc đó ta sẽ luôn duy trì bộ dáng bây giờ, các ngươi đều ở trong tối hành sự tùy theo hoàn cảnh, chuyện của Dung Phi Chu điều tra ra sao?"

"Dạ, giống như điện hạ suy đoán, Dung Phi Chu chính là Trấn Quốc Tướng Quân nguyên phối Mạnh thị cùng vị thư sinh nghèo kiết hủ lậu sinh ra, mà Quý Phi nương nương lại là Trấn Quốc Tướng Quân cùng ngoại thất Đỗ thị sinh ra, hai người cũng không quan hệ họ hàng, Dung Phi Chu sớm đã biết được việc này."

"Quả nhiên! Như vậy cái chết của Dung Thiên Phổ thì sao? Hay không cùng Dung Phi Chu có quan hệ?"

"Điều tra đến Dung Phi Chu chỉ là đối với ông ta hạ thuốc đánh mất ký ức, cũng là sau khi thư sinh nghèo kiết hủ lậu mất tích nhất thời tình thế cấp bách làm ra quyết định, Dung Thiên Phổ chết sau lưng hẳn là còn có thế lực khác?"

"Phải không?"

"Điện hạ, hiện nay chỉ cần chúng ta đem chuyện như vậy truyền ra, cũng đem cái chết của Trấn Quốc Tướng Quân chụp đến trên người của hắn ta, lòng quân tất nhiên hỗn loạn. Mà Quý Phi nương nương đầu kia cũng thỉnh điện hạ sớm làm quyết định......"

"Làm quyết định gì?"

"Ở lời đồn đãi hoàn toàn truyền ra là lúc giết nàng, thứ nhất có thể làm rối loạn lòng của Dung Phi Chu, thứ hai vì để tránh Hoàng Thượng lấy cớ Quý Phi nương nương chính là hậu nhân duy nhất của Trấn Quốc Tướng Quân mà thu hồi binh phù."

"Không thể......"

"Điện hạ, gần nhất điện hạ bởi vì chuyện của Quý Phi nương nương, làm việc không khỏi quá mức do dự, thậm chí đủ loại nhún nhường, rõ ràng ở trên đường hành quân chúng ta liền có thể giết hai người bọn họ miễn trừ hậu hoạn, điện hạ ngài lại hết kéo lại kéo, rõ ràng lúc trước chúng ta quyết định đi nước cờ Quý Phi nương nương này vì cũng chỉ là làm nàng không nghiên về phía Hoàng Thượng bên kia, thậm chí ở trong cung vì ta đợi làm nội ứng, đến mức mê hoặc Hoàng Thượng, ngài trăm triệu không thể vì Quý Phi nương nương mà lại do dự nửa phần, bất quá cũng chỉ là tàn hoa bại liễu thôi, chẳng lẽ ngài thế nhưng đối với như vậy......"

Người này còn chưa nói xong, Dung Tự bỗng nhiên liền nghe được 'bang' một tiếng vang lớn.

"Làm càn!"

"Điện hạ......"

"Ta đều có cân nhắc, sẽ không quên ước nguyện ban đầu của chúng ta, chuyện Dung Tự để sau lại bàn. Mục Ấp Trần bên kia dò ra được không?"

"Duệ Vương điện hạ đầu kia tạm thời không có bất luận vấn đề gì, cùng hắn ta khi còn bé giống nhau như đúc."

"Đi xuống đi!"

Người nhanh chóng rời đi, toàn bộ phòng chỉ để lại một mình Mục Liên Hiên sớm đã nhìn không ra một chút ngu dại, đứng ở nơi đó, lẩm bẩm nói, "Dung Tự sao? Phải, mặc dù là nàng, ta cũng...... Không nên có nửa phần do dự, ta muốn...... Trước nay đều là thiên hạ này."

Nói xong, trong phòng lại lần nữa an tĩnh.

Hồi lâu sau, có người chậm rãi đẩy ra cửa phòng, lập tức đi tới đằng trước ngăn tủ, duỗi tay mở ra cửa tủ, trực tiếp liền thấy được Dung Tự bên trong sớm đã rơi lệ đầy mặt.

Nam tử than một tiếng, liền chậm rãi ngồi xổm xuống, móc ra khăn cho nàng lau nước mắt, liền đem nàng từ bên trong ôm ra ngoài.

Ánh trăng chiếu vào mặt nạ của hắn ta đã quá quen thuộc với Dung Tự, khiến Dung Tự trong lòng nhận định, quả nhiên như cô dự đoán, Mục Ấp Trần.

Chỉ là hắn ta rốt cuộc khi nào biết được quan hệ bí mật của Dung Tự cùng Mục Liên Hiên, còn cố ý đem cô đưa lại đây nghe những việc này, là vì làm cô nhận rõ luôn luôn cho rằng phu quân vốn là lòng muông dạ thú? Hay là có nguyên nhân gì khác?

Bất quá vì cái gì, chuyện gì nam nhân này cũng có thể cắm vào một chân?

Dung Tự cảm giác được đối phương mang cô ra khỏi gian phòng kia, giây tiếp theo liền đem cô thả xuống dưới, đồng thời giải huyệt đạo cho cô.

"Xin lỗi......" Hắn nói như vậy.

Kỳ thật lúc trước hắn thật sự không có chút nào hoài nghi chuyện của Dung Tự cùng Mục Liên Hiên, chỉ là đi Hộ Quốc Tự, hắn dịch dung giấu ở trong đám người từng tận mắt nhìn thấy Dung Tự trong xe ngựa khi nhìn đến Mục Liên Hiên, trong mắt hiển lộ hoan hô nhảy nhót, liền kêu thuộc hạ đi điều tra, kết quả quả nhiên thấy được một ít chuyện hắn trước đó xem nhẹ.

Khó trách Dung Tự đối với Mục Nguyên Tu một chút kiên nhẫn cũng không có, nguyên lai từ lúc bắt đầu nàng chỉ yêu Mục Liên Hiên.

Lúc biết được tin tức này, hắn thậm chí cũng không biết chính mình rốt cuộc nên làm biểu tình gì mới được, nỗi đâu thắt chặt trong lòng lại đang nhắc nhở hắn, bất luận như thế nào, hắn cũng cần thiết muốn Dung Tự biết được chân tướng phía sau.

Khi đó, hắn xếp người vào quân doanh vừa mới truyền đến tin tức, Dung Tự cùng Cảnh Vương được người tìm thấy rồi, đang đứng ở trong bảo hộ của Dung Phi Chu.

Hắn liền nghĩ cách thiết kế hết thảy đêm nay.

Dung Tự không nên bởi vì những hư tình giả ý đó mà làm ra quyết định làm chính mình có thể sẽ hối hận cả đời.

Nàng là người vô tội nhất, mặc kệ là ân oán của thế hệ trước hay là tranh đoạt của thế hệ này, đều không có chút nào quan hệ với nàng.

Nghĩ như vậy, Mục Ấp Trần giơ tay liền đem Dung Tự như cũ rơi lệ không ngừng ôm vào trong lòng ngực của mình.

Không bao lâu, hắn bỗng nhiên cảm giác ngực tê rần, hàm răng dùng sức cắn vào, cách quần áo cũng có thể rõ ràng cảm giác được.

Mục Ấp Trần hơi nhíu mày, như cũ nhẹ nhàng ôm lấy Dung Tự.

Một lát, Dung Tự liền nhẹ nhàng buông lỏng răng ra, đôi tay bỗng dưng ôm lấy vòng eo của Mục Ấp Trần, hức hức nghẹn ngào khóc lên.

Khóc cũng không biết bao lâu, thanh âm của Dung Tự lúc này mới chậm rãi ngừng lại, bỗng nhiên buồn bã hô một tiếng, "Tống Liêm......"

"Hả?"

"Ngươi muốn ăn gà ăn mày không?"

Nghe vậy, tay Mục Ấp Trần vô thức run lên, giây tiếp theo Dung Tự liền ngẩng đầu lên nhìn vào hai mắt hắn ta, sau đó chậm rãi nâng lên tay duỗi tới mặt nạ của hắn ta, vừa gỡ vừa nói, "Cảm giác ôm lên cùng một lần ta từ trong nước đem ngươi cứu lên giống nhau như đúc...... Duệ Vương điện hạ của ta!"

Từng chữ rơi xuống, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của Mục Ấp Trần ngay lập tức xuất hiện ở trước mặt Dung Tự.

Nàng trong mắt không có một tia kinh ngạc, ngược lại có vẻ phá lệ trấn tĩnh.

Ca ca không phải ca ca, ái nhân cũng không phải thật sự yêu ngươi, thậm chí cái chết của thân sinh phụ thân cũng có điểm đáng ngờ, mấy chuyện nặng nề này cô cũng đã là tiếp nhận rồi, cô nghĩ không ra cô còn có cái gì không thể trấn tĩnh.

Sau đó Dung Tự liền nghe được chính cô nhẹ giọng hỏi, "Cho nên...... Ngươi muốn làm hoàng đế sao?"

Tối nay gió thật lớn, lời nói của Dung Tự mới vừa ra miệng liền phân tán vào trong gió.

Sợi tóc của hai người theo gió đêm bay múa, đung đưa, đan xen......

Ngày thứ hai, Dung Tự liền thấy được Mục Nguyên Tu ra khỏi thành tới đón cô hồi cung, nam nhân trên con ngựa cao lớn mạnh mẽ kiềm chế vui mừng như điên của mình, vừa nhìn thấy Dung Tự, ngay lập tức từ trên ngựa nhảy xuống, tiến lên liền ôm lấy cô, xoay một vòng lớn.

"Dung Dung, nàng không có việc gì, nàng không có việc gì, ha ha ha......"

Sau đó Dung Tự liền nhìn hắn ta xoay người, mặt hướng mọi người, "Trẫm tuyên bố, hậu cung của trẫm từ hôm nay trở đi đã có chủ, Tiểu Lộ Tử truyền chỉ Hàn Lâm Viện, trẫm đem lập nguyên Trấn Quốc Tướng Quân chi nữ, hiện Quý Phi nương nương, Dung Tự làm hậu, chọn ngày lành tháng tốt hoàn thành lập hậu đại điện."

Nghe vậy, ở đây tất cả mọi người đều tâm trí chấn động.

Lập hậu?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp