Edit: MoTuLinh
--------------------------
Dung Tự nhìn Mục Liên Hiên ngay cả lúc hôn mê cũng nắm chặt tay của mình, hai mắt che kín tơ hồn nửa mở, nhìn chằm chằm mặt cô, thẳng đến khi hoàn toàn không còn sức, té ngã trên đất mới thôi......
Mà một tia nghi hoặc trong mắt đối phương bởi vì sinh bệnh mà che dấu không đến nơi đến chốn vẫn là làm cho Dung Tự tức thì liền bắt giữ được.
Mới có dịp ngốc nghếch như vậy, sẽ không nhanh như vậy thì khỏe rồi đi?
Sau khi trong lòng kinh ngạc, Dung Tự đánh giá ba tên thư sinh nằm trên mặt đất không rõ sinh tử, lại nhìn thoáng qua cửa gỗ hư nát của miếu hoang, trong lòng lập tức khẽ động.
Cô đối với Mục Liên Hiên từ trước nay đều không có kiên nhẫn lớn như vậy, không động thì thôi, hễ động nhất định phải một kích trúng đích, ăn chút khổ cũng không tính cái gì!
Dung Tự cắn môi mỉm cười, ngay sau đó nhướng mày, đám binh lính mới nảy, cộng thêm tên tướng quân trong miệng bọn họ, hơn nữa cô lúc trước hỏi thăm lão thôn trưởng thôn Đại Ngạn của bọn họ gần với Ung Châu, mà quân doanh Đại Ngụy chính là đặt tại Ung Châu, nói cách khác cô vô cùng có khả năng dẫn đầu gặp được Dung Phi Chu, người ca ca này từ trước đến nay tâm tư tỉ mỉ, thậm chí có khả năng sẽ là hắn ta tìm được cô trước, cho nên Dung Tự cần thiết thừa dịp trong khoảng thời gian này đem độ hảo cảm của Mục Liên Hiên xoát đi lên.
Mà như thế nào xoát, cô đã có kế hoạch......
Chờ Mục Liên Hiên lại lần nữa có ý thức, chỉ cảm thấy một giọt lại một giọt mát lạnh rơi lên mặt hắn, một cổ hương lá khô không ngừng chui vào trong chóp mũi của hắn.
Mê mang mở mắt ra, liền phát hiện chiếu vào mi mắt hắn chính là bầu trời âm u, đắp trên người lại là rơm rạ bện thành áo tơi (áo mưa được làm bằng rơm), cả người giống như là bị người lôi kéo chậm rãi xê dịch đến phía trước, đồng thời tiếng thở dốc trầm thấp của nữ tử từng chút từng chút truyền vào trong lỗ tai hắn......
Lúc này nhiệt độ trên người của Mục Liên Hiên cũng không có hạ xuống, lúc trước bởi vì ngã xuống vách núi trên người rạch ra những miệng vết thương thì tại một trận mưa sau tất cả đều nhiễm trùng, trước đó cái đầu ngu dại bởi vì trận phát sốt này mà thanh tỉnh rất nhiều, hắn dùng hết sức lực lớn nhất của bản thân ngẩng đầu lên, vừa lúc liền thấy trên lưng của nữ tử áo xám ngay phía trước hắn, trên eo đang quấn lấy sợi dây được bện từ cỏ to bằng hai ngón tay, đôi tay thì nắm chặt một đầu dây cỏ, một đầu khác thì buộc chặt vào cửa gỗ của miếu hoang đang nằm dưới thân hắn, lòng bàn tay kiều nộn đã sớm bởi vì ma xát với dây cỏ mà rạch ra từng đường vết máu, máu tươi thậm chí trực tiếp liền nhuộm đỏ dây thừng trong trong lòng bàn tay nàng, lại bởi vì quấn chặt như vậy, eo lưng nàng tuyệt đối cũng sẽ không có chỗ nào đẹp, nói không chừng vừa cởi xiêm y, trực tiếp sẽ lộ ra vết dây hằn một đường lại một đường......
Nhưng nàng dường như không cảm giác được bất luận đau đớn gì, cũng không cảm giác được bất luận mệt mỏi gì, dưới tình huống mưa nhỏ tí tách này dùng ván cửa kéo hắn nặng gần bằng hai nàng một chân sâu một chân cạn đi đến phía trước, xiêm y vải xám trên người sớm đã bị nước mưa làm ướt dán chặt vào thân, nhưng nàng lại chưa bao giờ có ý định nghĩ tới phải dùng cái gì che đậy, từ nơi đó của ba tên hỗn trướng thư sinh thuận tiện lấy áo tơi tất cả đều đắp ở trên người hắn, đây cũng là lý do vì sao Mục Liên Hiên khi tỉnh táo lại đã ngửi thấy mùi hương cỏ khô.
Đối phương căn bản không biết hắn tạm thời bị mưa đâm vào nửa tỉnh lại, chỉ biết là kéo hắn chậm rãi dịch đi phía trước, vừa dịch còn vừa nhỏ giọng khóc nức nở, cũng không biết dẫm trúng cái gì, trượt chân, cả người đều quỳ xuống mặt đất, nắm chặt nắm tay nhỏ dùng sức đấm hai cái xuống mặt đất, tiếng khóc trực tiếp liền không coi ai ra gì mà lớn lên.
Từng tiếng từng tiếng giống như trực tiếp liền khóc tới trong lòng của Mục Liên Hiên, hắn ra sức muốn mở hai mắt, nhưng mí mắt lại trước sau nặng hơn ngàn cân.
Không khóc......
Hắn ở trong lòng nói như vậy với Dung Tự, môi khô khốc khép mở hai lần, lại thủy chung đều không có phát ra bất luận thanh âm gì.
Đừng khóc, Tiểu Tự......
Lúc mê mang, hắn phảng phất thấy được Dung Tự khi hai người lần đầu gặp nhau, khi đó nàng tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng sớm đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, thời điểm hai người chạm mặt, nàng không biết vì chuyện gì mà ngồi ở bên hồ khóc đến thương tâm, mặc dù hắn từ khi đó thì đã ôm tâm tư gây rối cố tình tiếp cận nàng, nhưng lúc mới gặp cũng xác thật bởi vì diện mạo không kém thiên nhân của nàng tâm động qua, thậm chí còn chân tay luống cuống an ủi nàng.
Xem nàng khóc đến thương tâm như vậy, hắn thậm chí còn tự trách, hối hận qua, có lẽ hắn không nên bởi vì dã tâm của chính mình mà đi thương tổn một nữ hài tử vô tội như vậy, nàng là vô tội, thuộc hạ của Hoàng Hậu ngược đãi hắn, phụ hoàng mẫu phi coi nhẹ hắn, lại cùng nữ hài tử này không có một chút quan hệ, mặc dù trãi qua vừa khổ vừa đau, hắn có lẽ cũng không nên...... Có lẽ còn có biện pháp khác......
Nhưng ai từng nghĩ Dung Tự vừa khóc xong liền chạy, lần thứ hai gặp mặt, hắn cùng nàng chào hỏi, nàng cũng đã hoàn toàn không quen biết hắn, thậm chí nổi giận đùng đùng giống như là ai trêu chọc nàng, nàng cũng không biết hắn là hoàng tử, vừa thấy hắn vui vẻ đi qua, tròng mắt chuyển động liền dẫn theo mấy tỳ nữ bắt đầu trêu đùa hắn, thậm chí còn đoạt roi đánh ngựa trong tay mã phu, làm bộ không thèm để ý liền quăng tới trên người hắn, vừa vặn liền động đến miệng vết thương cũ trên người, miệng vết thương đó là thái giám kêu Tiểu Đàn Tử trong cung Hoàng Hậu khi ăn lẩu vào mùa đông làm bộ không thèm để ý cố tình hất nồi lẩu nóng đến trên người hắn, nhìn hắn bị phỏng lăn lộn trên mặt đất, lại chỉ nhẹ nhàng bâng quơ cười nói, "Ơ, ngươi như thế nào cũng không nhìn? Ta cũng không phải là cố ý."
Mà Dung Tự cũng nói một câu giống vậy, thậm chí ngay cả biểu tình không hề áy náy cũng giống nhau như đúc, trong lúc nhất thời nỗi đau đớn bởi đòn roi mang đến hắn cũng hoàn toàn bỏ qua, chỉ là ngơ ngác nhìn Dung Tự ngồi ở trên xe ngựa diệu võ diệu oai, khuôn mặt của hai người dường như ở một khắc đó hoàn toàn trùng hợp.
Không hiểu sao một chút hảo cảm dâng lên ở đáy lòng bị một roi này hoàn toàn đánh tan thành mây khói.
Rất tốt, hắn cảm thấy đau đớn như vậy rất tốt.
Sau này hắn sẽ không hề áy náy, cho nên mặc kệ về sau Dung Tự lại như thế nào đánh hắn mắng hắn, thậm chí kêu thủ hạ trêu đùa hắn, làm nhục hắn, Mục Liên Hiên trước sau cũng không có một chút ý tứ lùi bước, ngược lại nhìn đối phương từng bước một luân hãm vào bên trong tiến công của hắn, trong lòng dâng lên một cổ khoái ý quỷ dị, sau Phì Thành, Dung Tự đối với hắn triệt để toàn tâm toàn ý, hắn cũng dần dần vạch trần ra thân phận của mình, rồi sau đó thận trọng từng bước đem nàng đưa vào hoàng cung, nhìn nàng từng chút từng chút đi vào đường chết......
Chính là tại sao...... Tại sao hắn chỉ hư tình giả ý, Dung Tự liền nguyện ý đối đãi với hắn như vậy? Tình của hắn là giả, tình của nàng lại là thật.
Lúc ở Hộ Quốc Tự hắn bởi vì đã sớm chán ngán trò chơi tình yêu hư tình giả ý, không muốn sau này vì Dung Phi Chu mà tiếp tục hư tình giả ý sinh hoạt, liền nghĩ trực tiếp đem Dung Tự và Mục Nguyên Tu cùng nhau giải quyết, kết quả hai người trời xui đất khiến cùng nhau rơi xuống vách núi, hắn thậm chí bởi vì đầu bị thương mà si ngốc, nhưng Dung Tự lại không có một chút ý tứ ghét bỏ, muốn mang theo hắn trở lại kinh thành, một mỹ lệ nữ tử tay trói gà không chặt mang theo ngốc tử như hắn lên đường, gặp được ba tên hỗn trướng kia chỉ sợ cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng chính là gặp phải chuyện như vậy, nàng cũng không có ý buông tay hắn ra, hắn thậm chí không dám tưởng tượng nếu không phải hắn thanh tỉnh trong nháy mắt, Dung Tự rốt cuộc sẽ gặp phải cái gì.
Nàng là con gái tướng quân cao cao tại thượng, là Quý Phi nương nương kim chi ngọc diệp a!
Mà sau đó bởi vì hắn hôn mê, nàng thậm chí trực tiếp dùng ván cửa kéo hắn từng bước một đi đến phía trước, nàng rốt cuộc có hay không nghĩ tới nơi này rốt cuộc cách kinh thành bao xa, nàng kéo hắn như vậy chỉ sợ địa lão thiên hoang cũng đi không đến kinh thành, Mục Nguyên Tu đã yêu nàng, thậm chí chỉ cần hồi kinh vị trí Hoàng Hậu, nàng liền dễ như trở bàn tay, vì sao, vì sao không vứt bỏ hắn, thật tốt hưởng thụ vinh hoa phú quý của nàng đi, liền giống như mẫu hậu của hắn, chỉ cần đem hắn ném xuống, không để ý tới sinh tử của hắn, lựa chọn Mục Nguyên Tu thì tốt, như vậy mới có thể vinh hoa một đời, vị trí cao nhất của nữ tử cũng chỉ là mẫu nghi thiên hạ thôi.
Dung Tự nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì chứ? Hả?
Vì cái gì phải như vậy, ngốc?
Mục Liên Hiên cảm thấy hốc mắt của chính mình có chút nóng lên, ngay sau đó liền cảm giác đầu kia tiếng khóc của Dung Tự dần dần nghỉ, cởi bỏ những dây cỏ quấn ở trên người nàng chậm rãi đứng lên, sau đó quay lại nhìn hắn một cái, liền quay đầu đi đến phía trước.
Đúng, chính là như vậy.
Mục Liên Hiên cũng không biết chính mình như thế nào bỗng nhiên có chút kích động, thậm chí còn có chút xúc động muốn cười to, chính là như vậy, Dung Tự, không cần quay lại, không cần lại quay lại, cứ như vậy bỏ xuống ta, không cần lại để ý tới sinh tử của ta, rời xa ta, cách xa ta......
Mục Liên Hiên không tiếng động nhếch miệng, một giọt nước mắt trực tiếp liền theo đôi mắt hắn trượt xuống dưới.
Quả nhiên a, Mục Liên Hiên hắn trời sinh chính là như vậy, cô độc, cô độc một người, chưa bao giờ có một người nguyện ý bồi hắn, nguyện ý đi theo hắn, hắn chú định phải một người đi vào cõi đời này, lại một người rời đi nơi này, không có gì không tốt, thật sự, không có gì không tốt!
Như vậy thật là cực tốt, tuy nhiên!
Hắn, đã sớm mệt mỏi......
Mục Liên Hiên chậm rãi khép lại hai mắt sớm đã mệt mỏi, giây tiếp theo liền bỗng nhiên nghe được một trận tiếng bước chân từ xa tới gần, nhưng bởi vì quá mệt mỏi hắn đã không mở mắt ra được.
Sau đó liền cảm giác một cổ hơi nước đưa tới trước mặt, ngay sau đó một dòng ngọt lành lập tức chảy vào cổ họng sớm đã khô cạn của hắn, sau đó liền nghe được thanh âm Dung Tự run run rẩy rẩy.
"Liên Hiên, Liên Hiên, chàng...... 'cạch cạch'...... Đừng...... Đừng ngủ, ta ở phía trước...... Phát hiện sơn động, bên trong...... Không ai...... Thiếp mang theo chàng đi...... Nơi đó tránh mưa...... Trái cây này...... Thiếp nếm qua, không có độc...... 'cạch cạch cạch'......"
Dung Tự cảm giác bản thân đã lạnh đến hàm răng đều đang run lên, cần thiết muốn tìm một chỗ tránh mưa, nếu không cô thật sự cảm giác mình có chút chống đỡ không nổi.
Nghe thấy Dung Tự nói như vậy, hầu kết của Mục Liên Hiên giật giật.
Sâu trong đáy lòng lại không chịu khống chế mà dâng lên một cổ nhảy nhót.
Mục Liên Hiên, ngươi thật đúng là không có tiền đồ......
Hắn ở trong lòng cười khổ một tiếng, nỗ lực nâng lên mí mắt lại cũng chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trong sáng của Dung Tự ở trước mắt hắn chợt lóe qua, hắn muốn duỗi tay sờ, vừa mới nâng lên liền lại vô lực rũ xuống.
Ván cửa lại lần nữa bị kéo lên.
Theo tiếng ván cửa kéo trên đất còn vang lên thanh âm phấn chấn mang theo một ít nhảy nhót của Dung Tự, "Liên Hiên chàng yên tâm, một hồi thiếp nhanh chóng...... 'Phù'...... Đốt đống lửa lớn, cho hai người chúng ta đem quần áo hong...... Hong khô...... Đám binh lính trước đó cho chàng thịt chàng còn nhớ rõ không? Bọn họ nói cái gì tướng quân, thiếp...... 'Phù'...... Thiếp cảm thấy ca thiếp nói không chừng ở gần đây, cho dù không ở gần đây, có thể tìm...... Tìm được binh doanh cũng rất tốt, đến lúc đó hẳn là cũng có thể tìm được ca thiếp, sau đó kêu ca thiếp cho chàng...... Cho chàng tìm đại phu...... Khẳng định sẽ không có việc gì, chàng khẳng định sẽ không có việc gì...... Liền tính tìm không thấy đại phu giỏi, chúng ta...... Chúng ta hồi kinh kêu thái y bọn họ đến, Chung viện phán chàng biết, ông ta y thuật rất tốt...... Chúng ta liền tìm...... Tìm ông ta......"
Lải nhải phía sau Mục Liên Hiên đã nghe không rõ lắm, nhưng thanh âm của Dung Tự như vậy lại giống như là một dòng suối trong từng chút rót vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng.
Dung Tự, Dung Tự......
Hắn ở trong lòng như vậy kêu tên của nàng, thậm chí nghĩ đến đối phương vì chính mình ăn khổ như vậy, bị tội như vậy, hắn lại còn đáng xấu hổ mà sinh ra một cổ bí ẩn vui sướng.
Mục Liên Hiên hắn cũng không phải một người cô đơn, còn có Dung Tự, nàng thiệt tình yêu say đắm chính mình, khuynh mộ chính mình, thậm chí nguyện ý vì hắn trả giá hết thảy.
Dung Tự, Dung Tự......
Mỗi lần kêu một tiếng hắn hình như đều cảm thấy ngực của chính mình càng thêm mềm mại một phần.
Mục Liên Hiên trước mặt độ hảo cảm: 92.
Dung Tự kéo ván cửa đi từng bước một về phía trước, hơi hơi giơ lên miệng mình, trong nhất thời lại có chút cảm giác tà khí nghiêm nghị.
Cô yêu chết cái loại cảm giác người khác vì cô động tâm!
Có lẽ đây là bản tính cặn bã?
Tới sơn động, Dung Tự cầm những nhánh cây ướt dầm dề khóc không ra nước mắt, mồi lửa trong bao quần áo đã sớm ướt, không có củi khô, cô rốt cuộc phải làm sao nhóm lửa?
Cô quay đầu nhìn thoáng qua Mục Liên Hiên nằm ở trên ván cửa, gò má của đối phương sớm đã nóng đỏ có chút dọa người, chẳng qua một hồi không gặp mưa, bờ môi liền đã khô ráo bắt đầu tróc da, xem ra người này thực sự có khả năng bị sốt thành tên đại ngốc tử, sau này cũng khỏe không được!
Cô nghĩ nghĩ, liền tiến lên hai bước đem Mục Liên Hiên ôm vào trong lòng ngực, hơi có chút hối hận nói, "Mồi lửa ướt, nhánh cây cũng ướt hết, Liên Hiên thiếp nên làm cái gì bây giờ? Chàng rất nóng, thiếp phải làm sao bây giờ? Ô ô ô......"
Nói càng về sau, cô trực tiếp liền có chút khống chế không được mà nức nở.
Nước mắt từng giọt từng giọt rớt trên mặt của Mục Liên Hiên, thế nhưng khiến tâm của hắn từng chút từng chút đau đớn theo.
Không khóc, không khóc......
Dung Nhi, không khóc......
Hắn lúc này muốn ôm nàng, an ủi nàng a! Chính là cánh tay lại như nặng ngàn cân, căn bản là nâng không nổi, đôi mắt cũng chỉ có thể mở một cái khe hở, trong lúc mơ hồ chỉ nhìn thấy cặp mắt đỏ bừng của Dung Tự , trên mặt tất cả đều là dơ bẩn, sớm đã thấy không rõ màu da ban đầu của nàng, thường xuyên nhìn xem ngoài động, lại thường xuyên xem hắn, đôi tay gắt gao đem hắn ôm vào trong lòng ngực.
Khóc xong, thế nhưng bởi vì quá mức mệt mỏi ôm hắn ngủ thiếp đi.
Mà trùng hợp đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh ầm ĩ.
"Ở đây, ở đây, dấu vết thẳng đến đây đã biến mất! Chính là nơi này! Tìm được rồi!"
Mục Liên Hiên trong lòng cả kinh, muốn đánh thức Dung Tự đừng ngủ tiếp, nhưng há miệng lại trước sau cũng không cách nào phát ra một chút thanh âm.
Dung Nhi, đừng ngủ, mau tỉnh lại, cầu xin nàng nhanh tỉnh lại...... Dung Nhi......
Trong lòng bởi vì quá mức lo lắng, Mục Liên Hiên quýnh lên thế nhưng trực tiếp liền từ trong lòng ngực Dung Tự lăn ra, cả người nặng nề nện lên mặt đất, lại không nghĩ Dung Tự thế nhưng cũng rơi xuống theo, người lại vẫn là không có ý thanh tỉnh.
Cái rơi này trực tiếp liền nện đến Mục Liên Hiên trước mắt tối sầm, trong nháy mắt ngất xỉu bỗng nhiên liền thấy được một người nam nhân mặc một thân áo giáp đẩy ra dây leo ở cửa động liền đi đến, vừa thấy bọn họ, tiến lên hai bước liền muốn đem Dung Tự ôm vào trong lòng ngực.
Mục Liên Hiên sớm đã thấy không rõ bất cứ thứ gì, đầu óc cũng không rõ ràng lắm gắt gao bắt được tay Dung Tự.
Đừng, đừng, Dung Nhi, Dung Nhi......
Đầu này Dung Phi Chu vừa mới chặn ngang bế Dung Tự lên, liền phát hiện tay trái nàng bị nam nhân phía dưới giống như là Cảnh Vương gắt gao nắm trong lòng bàn tay, một bộ tư thế chết cũng muốn che chở bảo bối của mình khiến hai mắt của Dung Phi Chu nhíu lại, nâng lên một chân, chỉ nghe rắc một tiếng, xương tay của Mục Liên Hiên lập tức bị hắn đá lệch vị trí, cả người còn nhân thể lăn một vòng, lộ ra khuôn mặt phát sốt đỏ bừng của hắn ta.
"A......" Dung Phi Chu cười lạnh một tiếng, bế lên Dung Tự liền đi ra ngoài, nhìn binh lính bên ngoài liếc mắt một cái, liền phân phó nói, "Cảnh Vương ở bên trong, các ngươi phái vài người đi vào đem hắn nâng ra, nhớ kỹ, các ngươi cái gì cũng không thấy được, cái gì cũng không biết, chúng ta là trùng hợp cứu Quý Phi nương nương cùng Cảnh Vương điện hạ, biết không?"
"Dạ, tướng quân."
Nhìn năm người này quỳ xuống trước mặt mình, Dung Phi Chu lúc này mới gật đầu, ôm Dung Tự, vận khởi khinh công ngay lập tức hướng binh doanh nhanh đến.
Trước đó hắn cũng là vừa khéo nghe được mấy tên binh lính càn quấy kia nói cái gì ở miếu hoang gặp một nam một nữ, nữ tử dung mạo như thiên tiên, chính là cuộc đời của bọn họ hiếm thấy, hơn nữa xem sắc mặt đó hình như là tiểu thư của gia đình nhà giàu gì đó chạy ra tới, da thịt non mịn, còn mang theo một tên ngốc tử đồng dạng lớn lên không tồi, à đúng rồi, trên cổ tay nàng còn có một cái bớt hình hoa đào, rất đẹp.
Dung Phi Chu sớm bị tin tức muội muội nhà mình ở Hộ Quốc Tự rớt xuống vách núi mất tích làm cho nôn nóng bất an, tùy thời đều muốn giết người, vừa nghe đến tin tức như vậy, bỗng nhiên liền nhớ tới cổ tay Dung Tự giống như cũng có một cái bớt hoa đào như vậy, thậm chí không kịp chứng thực, liền mang theo mấy tên binh lính càn quấy đó nhanh chóng chạy đến miếu hoang, vừa thấy nơi đó ba tên thư sinh bất tỉnh nhân sự hơi thở thoi thóp, lại nghe thủ hạ nói cái gì ba người này trước đó vẫn luôn nhìn nàng kia không có hảo ý, chẳng lẽ là......
Khiến hắn tại chỗ liền vả một cái tát rớt hai cái răng của binh lính đó, ngay sau đó tiến lên hai bước liền cho ba tên thư sinh kia một cái thống khoái, kêu thuộc hạ đem ba người đó tùy tiện ném sau miếu hoang, sau đó thấy được dấu vết ván cửa, liền một mực đuổi theo.
Còn tốt, còn tốt làm cho hắn rốt cuộc vẫn tìm được Tiểu Tự, đây thật là không thể tốt hơn.
Dung Phi Chu sờ cái trán của Dung Tự nằm ở trên giường hắn, cúi người hôn, nhìn miệng vết thương trong lòng bàn tay của nàng, đôi mắt không khỏi híp lại.
Tiểu Tự trước đó vẫn luôn dùng ván cửa kéo Cảnh Vương, đây là hắn suy đoán ra tới, nếu không cũng không cách nào giải thích những dấu vết đó còn có miệng vết thương trên tay nàng, nghe nói Cảnh Vương ngu ngốc, không chỉ có như thế, hiện tại càng bởi vì vết thương cũ tái phát, sốt cao không lùi, vô cùng có khả năng cứ thế mà đi.
Tiểu Tự vì sao phải đối tốt với hắn ta như vậy? Cái loại người dối trá đến cực điểm, dã tâm gần như đã viết ở trên mặt rốt cuộc có tài đức gì?
Hay là lúc hắn cùng Tiểu Tự giận dỗi, nàng cùng Cảnh Vương kia đã xảy ra chuyện gì ngay cả hắn cũng không hiểu rõ?
Dung Phi Chu càng nghĩ, buồn bực trong lòng liền càng thêm sâu nặng, thậm chí nghĩ nếu không khiến cho Tiểu Tự cứ như vậy mất tích, hắn mang theo Cảnh Vương trở về báo cáo kết quả công tác, sau đó từ quan, nộp binh phù, mang theo Tiểu Tự đi hải ngoại, nghe nói hải ngoại cũng có rất nhiều quốc gia, tới nơi đó rồi không có người biết hai người bọn họ từng là huynh muội, Tiểu Tự nghe lời hắn như vậy, hắn nói không chừng có thể cưới nàng làm vợ.
Bốn chữ cưới nàng làm vợ này giống như là có được ma lực nào đó vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng hắn, Dung Phi Chu hôn hôn mu bàn tay của Dung Tự.
Hắn không bao giờ muốn dễ dàng nếm thử cái loại ngày tháng thống khổ trước đó khi biết được Tiểu Tự vô cùng có khả năng chết, càng không muốn nàng trở lại bên cạnh Mục Nguyên Tu thậm chí là Mục Liên Hiên bất luận người nào, nàng là muội muội của hắn, từ nhỏ cùng hắn lớn lên, bọn họ cảm tình thâm hậu như vậy, lại không có quan hệ huyết thống, gả cho hắn lại như thế nào?
Dung Phi Chu nghĩ như vậy, ngực liền từng đợt kích động, cuối cùng thế nhưng trực tiếp liền lên giường, đem Dung Tự gắt gao ôm vào trong lòng ngực của mình.
Một cổ thỏa mãn cực hạn mất mà tìm lại đột nhiên sinh ra.
Muội muội, muội muội......
Nàng trước nay đều nên là của hắn.
Mà một đầu khác trong doanh trướng, đám quân y ước chừng bận việc cả đêm mới rốt cuộc giúp đỡ Cảnh Vương điện hạ đem nhiệt độ hạ xuống.
Chờ ngày thứ hai Dung Tự tỉnh táo lại, tất cả miệng vết thương trên người Mục Liên Hiên sớm đã được người dùng dược, cũng toàn bộ băng bó kỹ, cả người nằm ở trên giường, an tĩnh mà nhu thuận.
Không màng thân thể gầy yếu của mình, nghiêng ngả lảo đảo từ trên giường của mình chạy xuống, một hơi chạy đến trong doanh trướng của Mục Liên Hiên, thấy hắn ta như vậy, Dung Tự thật sâu thở ra một hơi, khóe miệng cao cao giơ lên, thân thể run một chút, che lại cái trán choáng váng, vừa mới xoay người, liền thấy Dung Phi Chu đứng ở phía sau cô cách đó không xa, yên lặng không nói gì nhìn cô.
"Ca......" Cô thử kêu một tiếng, trên mặt thậm chí còn mang theo một chút sợ hãi, không có gì khác, đơn giản là ánh mắt của Dung Phi Chu lúc này quá mức lạnh nhạt vô tình, khiến Dung Tự nhất thời lại có chút không dám tiến lên.
Nghe nàng đã mở miệng, Dung Phi Chu lúc này mới bỗng nhiên mỉm cười, "Tiểu Tự, huynh muốn chúng ta cần nói chuyện......"
Sau đó Dung Tự ngồi ở trong doanh trướng của Dung Phi Chu sau khi nghe xong Dung Phi Chu hỏi chuyện hơi có chút tay không luống cuống, gương mặt nháy mắt bạo hồng, hồi lâu mới ở trong biểu tình nghiêm túc của Dung Phi Chu gật gật đầu.
"Ca, huynh là ca ca muội, muội mới cùng huynh nói đó, muội...... Muội là yêu Liên Hiên, thật lâu lúc trước cũng đã yêu hắn, hắn cũng đồng dạng thích muội, nhưng muội là con gái của cha, là nữ nhi của Trấn Quốc Tướng Quân, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không cho phép muội gả cho hắn, cho nên muội vào cung, nhưng bọn muội...... Bọn muội vẫn luôn lui tới, nhưng chưa bao giờ làm chuyện vượt rào. Trước kia, trước kia đoạn thời gian huynh không để ý tới muội, là Liên Hiên luôn luôn chọc muội vui vẻ, mặc kệ muội như thế nào đánh hắn mắng hắn, đều trước sau không rời không bỏ......"
"Phì Thành nạn dân nháo sự, muội thật sự cho rằng muội sẽ chết, là hắn một đường che chở muội, khi đó võ công của hắn cũng không tốt, nhưng hắn lại vẫn cùng những nạn dân điên cuồng kia đoạt đồ ăn, đút muội no, bản thân lại đói bụng, nếu không phải hắn thiếu chút nữa đói ngất xỉu, muội cũng không biết nguyên lai hắn đem tất cả đồ ăn đều cho muội, muội khi đó còn không hiểu chuyện, luôn cùng hắn oán giận vẫn luôn ăn không đủ no...... Đó là đoạn ngày tháng muội trãi qua khổ nhất, không có Liên Hiên, muội nói không chừng đã sớm chết...... Ca, muội thật sự yêu hắn......"
Dung Tự đôi mắt đỏ một vòng, lời nói ra, trong mắt khát khao cùng tình ý trực tiếp đã khiến Dung Phi Chu vô số giả tưởng cùng kỳ vọng đối với tương lai trước đó như bẻ gãy nghiền nát tan vỡ.
Ngực giống như là phá một cái động, 'phù phù' lọt gió.
Gió càng lúc càng lớn, tâm hắn lại càng ngày càng hoang vu theo, hoang vu đến cuối cùng thế nhưng không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Cái gì cũng không có.
Hắn, Dung Phi Chu, cái gì cũng không có......