Edit: LINH
👍👍👍👍👍
Dung Tự trở lại chỗ ngồi của mình trực tiếp ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng các bạn học phía dưới một đôi lại một đôi khiêu vũ, không có xem bất luận kẻ nào, mặc kệ là Tiêu Nhượng lòng còn đang nghi vấn cũng được, vẫn là Hàn Liệt tức giận bừng bừng cũng được, thậm chí là Lục Thiên Hữu vẻ mặt chế nhạo đều được, cô cảm thấy bây giờ cô cũng không cần cùng bất luận kẻ nào làm bất cứ giải thích gì.
Chúng ta quan hệ gì? Bạn bè cũng không tính sao?
Ai có thể tưởng giây tiếp theo Hàn Liệt liền thở phì phò mà đuổi đi một tên con trai đeo kính ngồi ở bên phải của cô, sau đó đặt mông ngồi xuống, cũng mặc kệ những người khác, liền như vậy gắt gao nhìn chằm chằm Dung Tự, dường như muốn nhìn chằm chằm đến khi lòng cô sinh ra áy náy mới thôi.
Mặc đồ Tiêu Nhượng đưa, nằm trong lòng ngực cậu ta, không biết đang làm cái gì, đầu này lại cùng Lục Vân Hàng khiêu vũ, còn hắn thì sao? Hắn rốt cuộc ở nơi nào? Hàn Liệt hắn ở trong lòng cô một chút vị trí cũng không có sao? Hay là nữ nhân này trời sinh lả lơi ong bướm, thích loại chúng tinh phủng nguyệt này, hưởng thụ cảm giác bị người truy đuổi.
Càng nghĩ như vậy, Hàn Liệt càng cảm thấy thêm tức giận, đôi mắt hơi híp lại đang chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó, Dung Tự liền chuyển qua đầu.
"Chuyện gì?"
Trong mắt mang theo mê mang cùng khó hiểu.
"Cậu còn hỏi mình chuyện gì?" Hàn Liệt bật cười nói, "Mình đưa cho cậu cái váy màu lam cậu vì sao không mặc? Vì sao muốn mặc A Nhượng đưa cho cậu cái này? Trước đó mình sau khi ra ngoài, cậu cùng A Nhượng đang làm cái gì, như thế nào êm đẹp cậu liền nằm sấp trên người cậu ta rồi? Còn có, vì cái gì Vân Hàng mời cậu, cậu ngay lập tức bắt đầu cùng cậu ta khiêu vũ, cậu đem mình đặt ở chỗ nào?"
Nghe vậy, Dung Tự nhíu mày, càng thêm khó hiểu, "Bạn Hàn Liệt, lời nói của cậu mỗi một chữ tôi đều nghe rõ, nhưng vì sao ý tứ đặt cùng nhau tôi lại không phải rất rõ? Tôi, hừm, cần đem cậu đặt ở chỗ mào? Chúng ta đến bây giờ cũng chính là bạn học thôi, sau đó cùng một bạn học khác nói cái gì đó, làm gì đó, tôi đều có thể tự mình quyết định? Vì cái gì tôi phải nghe theo cậu, giống như tôi phải cùng cậu chuẩn bị báo cáo vậy?"
"Cậu......"
Hàn Liệt nhìn vẻ mặt Dung Tự nghi hoặc, sau khi sửng sốt, nhất thời lại có chút nghẹn lời.
Đúng rồi, hắn sao lại thế này?
Vì cái gì tức giận như vậy? Vì cái gì xem không được Dung Tự cùng người khác thân cận? Xem một cái đều sẽ cảm thấy trong lòng hốt hoảng, hắn làm sao vậy? Dung Tự nên đem hắn đặt ở vị trí gì? Đúng vậy, Dung Tự nên đem hắn đặt ở nơi nào?
Biểu tình Hàn Liệt nhất thời có chút hoảng loạn, vừa chuyển đầu thế nhưng liền thấy Tiêu Làm ngồi ở bên trái của Dung Tự cho dù bận vẫn ung dung mà dựa vào chỗ ngồi, nhìn cậu ta, trong mắt thậm chí không có một chút dao động.
Hắn nhìn thoáng qua Tiêu Nhượng, ngay sau đó chật vật né tránh.
Không...... Không đúng rồi! Bốn người bọn họ đều đang theo đuổi Dung Tự, còn đang phát sóng trực tiếp đâu, hắn hoảng cái gì? Nói thẳng ra là xong, đúng không, dù sao lời nói đều đã thả đi ra, hắn đối với Dung Tự hiện tại chính là trạng thái theo đuổi, hỏi cô như vậy có vấn đề gì? Không có một chút vấn đề a!
Đúng, hắn không thành vấn đề, trước đó trong lòng hốt hoảng cũng là vì có thể cảm giác bản thân sắp thua, lúc đấy trong lòng mới nghẹn đến mức hoảng, đây cũng là rất bình thường, đúng, đây rất bình thường, không có một chút vấn đề.
Hàn Liệt làm tốt xây dựng tâm lý đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dung Tự.
Ngay sau đó khóe miệng giơ lên một nụ cười gian tà, "Mình làm như vậy, cậu không biết có ý gì sao?"
Nghe vậy, Dung Tự ở trong lòng nhướng mày, tuy rằng không có đáp lời, nhưng mày lại nhăn càng chặt.
Nhưng không tưởng giây tiếp theo cằm của mình đã bị đối phương nâng lên, "Chính là ý tứ này......"
Nói còn chưa dứt lời, Hàn Liệt liền run tay, sau đó nhắm hai mắt hôn xuống.
Miệng Dung Tự là hương vị gì đâu? Ngọt, khẳng định là ngọt.
Hơn nữa khẳng định là nụ hôn đầu tiên của cô, há há.
Nghĩ như vậy Hàn Liệt cả người đều kích động lên.
Mà Dung Tự nhìn bộ dáng đối phương chu môi chen qua tới, trừng lớn hai mắt, còn chưa có động tác, giây tiếp theo một bàn tay lạnh lẽo ngay lập tức từ sau đầu cô duỗi qua, bưng kín môi cô.
Tiêu Nhượng!
Hàn Liệt bên kia sau khi nhắm hai mắt hôn xuống, chỉ cảm thấy, hừm, có chút lạnh, còn có chút cứng, không đúng, còn có chút thô ráp, từ từ, thô ráp......
Hắn đột nhiên mở mắt ra, giây tiếp theo liền thấy Dung Tự đôi mắt chớp một cái, lại chớp một cái.
Trong lòng sớm đã nở nụ cười.
Hàn Liệt đột nhiên đứng dậy, vừa lúc thấy chính là không chớp mắt nhìn chằm chằm phía dưới sân khấu, tay phải lại trực tiếp duỗi qua bưng kín miệng Dung Tự, bởi vì giữa hai cái chỗ ngồi chỉ có cách nhau một cái tay, không sai biệt lắm trực tiếp đem Dung Tự ôm ở trong lòng ngực của mình.
"A Nhượng, cậu đừng quá phận. Đều nói xong, chúng ta không phải nói phải cạnh tranh công bằng sao? Dung Tự cũng chưa nói không muốn đâu, cậu dựa vào cái gì trước một bước che miệng cậu ấy? Cậu thật quá đáng!" Hàn Liệt lên án nói.
Tiêu Nhượng nghe được cậu ta quát như vậy, quay đầu nhìn cậu ta một cái, ngay sau đó buông lỏng tay.
"Người ta không muốn."
"Cậu như thế nào biết?"
"Tôi không muốn."
Bên này Dung Tự lau miệng mình, lạnh mặt ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Liệt trước mặt, "Cậu vì cái gì muốn hôn tôi?"
"Mình thích cậu nha."
Hàn Liệt nói phát ra từ nội tâm, làm hại hắn còn ngượng ngùng một phen, cũng không dám nhìn mắt của Dung Tự, tiếp tục lợn chết không sợ phỏng nước sôi nói, "Đúng, ừm, mình chính là thích cậu, thích đến không chịu được, muốn cậu làm bạn gái của mình, cậu cảm thấy thế nào? Cậu, cậu yên tâm, sau này mình sẽ đối với cậu rất tốt rất tốt, cũng không lại khi dễ cậu, cậu muốn cái gì mình đều lập tức đi mua cho cậu, buổi sáng còn bồi cậu cùng nhau chạy bộ, học thuộc từ đơn thế nào? Cậu dạy thêm cho mình, cho mình học bù được không? Thành tích của mình cũng sẽ chậm rãi tăng lên, về sau nói không chừng liền tốt hơn so với cậu, cậu không cần lo lắng chuyện thành tích."
Nói xong, Hàn Liệt giống như con chó lớn, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn về phía Dung Tự.
Hắn cảm thấy lời thổ lộ mới nảy của bản thân cực kỳ tốt, cơ hồ đã đem chân tâm của chính mình tất cả đều đặt ở trước mặt Dung Tự, cô còn có cái gì không hài lòng đâu? Tổng so lần trước A Nhượng thông báo có lệ muốn thận trọng rất nhiều. Hơn nữa hắn thật sự sẽ nói được làm được, khả năng thành tích tăng lên tương đối gian nan, nhưng hắn nguyện ý thử a!
Cho nên, đáp ứng mình đi.
Như vậy mình thắng thi đấu của phát sóng trực tiếp, cậu cũng thắng một bạn trai nhiều tiền anh tuấn soái khí, hơn nữa là bạn trai sau này cũng sẽ đối tốt với cậu.
Đáp ứng mình, đáp ứng mình, đáp ứng mình, đáp ứng mình......
Hàn Liệt vừa ở trong lòng lải nhải như vậy, vừa nhìn chằm chằm hai mắt Dung Tự.
Ở phía sau bọn họ, Tiêu Nhượng vươn một cái tay khác sờ sờ lòng bàn tay của mình, vừa mới cái loại xúc cảm mềm nhẹ này dường như dừng lại ở trong lòng bàn tay hắn, đối với lời tỏ tình như vậy của Hàn Liệt hắn cơ hồ không có một chút hy vọng, hắn biết nữ nhân này tuyệt đối sẽ không đáp ứng, cùng với nói trong lòng cô chỉ có học tập, không bằng nói cô ta căn bản là đối với bốn người bọn họ không hứng thú.
Chỉ là, bọn họ thật sự biết nhau sao?
Tiêu Nhượng lại sờ lòng bàn tay, không như hắn mong đợi, tiếng Dung Tự cũng đã vang lên tới.
"À...... Ngại quá, giai đoạn này tôi sẽ không suy xét chuyện yêu đương, trừ phi lên đại học, toàn bộ cao trung tôi cũng sẽ không yêu đương, cực kỳ cảm ơn cậu thích, cậu nói những chuyện đó tôi tự mình cũng có thể làm, sau đó học bù là có thể, bất quá thành tích của cậu muốn vượt qua tôi, tôi cảm thấy căn bản không có khả năng, cơ sở của cậu quá yếu, từ bây giờ dạy bù cho cậu, có thể kéo điểm số của cậu ra khỏi con đường ban đầu đã là nỗ lực tốt nhất của tôi , cậu, vẫn là không cần ôm quá lớn kỳ vọng......"
Dung Tự thành công đánh lệch hướng, vẻ mặt lo lắng, giống như sợ Hàn Liệt bởi vì thi không được thành tích tốt mà khổ sở.
Đúng vậy, ở trong cảm nhận của cô không có chuyện gì quan trọng hơn thành tích, ngay cả tỏ tình mới nảy của Hàn Liệt cũng bị cô trực tiếp xem nhẹ.
Hàn Liệt nhìn vẻ mặt Dung Tự không cần từ bỏ, chỉ cần nỗ lực, cậu khẳng định sẽ thành công, nhất thời thế nhưng cảm thấy trong lòng nghẹn khuất phát hoảng còn hơn trước đó.
Tiểu thư, cô có nghe được trọng điểm của tôi không?
Tôi đang cùng cô thổ lộ a, đang thổ lộ a! Cô tốt xấu gì cho tôi một chút phản ứng ngượng ngùng a, hiện tại là cái quỷ gì, khoe khoang thêm đồng tình?
Hàn Liệt ý chí vừa mới chiến đấu sục sôi liền nản lòng chìm xuống.
Đúng lúc này trên màn hình lớn thế nhưng bắt đầu thống kê nam nữ sinh được hoan nghênh nhất toàn trường phát lên, kỷ niệm ngày thành lập trường lần trước là hắn cùng Mạn Nhu học tỷ, cho nên hiện tại là......
Không phải là hắn cùng Dung Tự đi?
Phải biết rằng hắn trước đó nhìn những bạn học xem phát sóng trực tiếp, vô số đều đối với Dung Tự biểu lộ chuyển thành fan, anti chuyển fan, hơn nữa cô đã trở nên xinh đẹp, cho nên nói không chừng......
Hàn Liệt liền mong đợi lên, sau đó nhìn bên nữ sinh, số phiếu phía dưới của Dung Tự liền điên cuồng mà tăng lên, mà bên nam sinh, số phiếu của bốn người bọn họ đều sát nhau, mà hắn rất có hy vọng a!
Lại không nghĩ ngay tại thời điểm quan trọng nhất, số phiếu của Tiêu Nhượng thế nhưng trực tiếp vượt qua hắn thậm chí vượt qua Vân Hàng, Thiên Hữu, xa xa dẫn đầu, cuối cùng cố định ở điểm cao nhất cùng Dung Tự xa xa gặp nhau.
"Đi thôi......" Tiêu Nhượng đứng dậy.
"Này, đi nơi nào?"
Dung Tự có chút kỳ quái mà nhìn Tiêu Nhượng duỗi tay lại đây.
"Khiêu vũ."
"Tôi không nhảy......" Dung Tự vừa mới nói, trên màn hình bên kia cho thấy chính là cảnh tượng hai người đang giằng co.
Cơ hồ tất cả mọi người quay đầu nhìn lại đây, vài người còn cúi đầu hưng phấn mà thảo luận trong di động, cũng không biết bọn họ đang thảo luận cái gì.
Thấy tất cả mọi người nhìn lại đây, Tiêu Nhượng lúc này mới khom lưng, "Nhảy xong liền kết thúc, nhiều người như vậy, cô sẽ không làm cho tôi xuống đài không được đi?"
Nói xong liền không nói lời gì nữa mà dắt tay Dung Tự, lôi kéo cô đi xuống.
Thời điểm đi qua lối nhỏ, Dung Tự còn nghe thấy được một đám nhỏ nữ sinh hưng phấn theo chân bọn họ thảo luận, "Tiêu Nhượng nhà tôi thật vất vả phát ra tiếng một lần, tôi như thế nào có thể không thỏa mãn yêu cầu của cậu ấy chứ? Bất quá cậu ấy thật sự rất muốn thắng a, tôi cũng thật sự rất muốn cậu ấy thắng, ai giống như dầu muối không ăn, chậc chậc, khó làm......"
Cũng là nghe xong bạn học nói như vậy, Hàn Liệt vẻ mặt mộng bức liền thấy Lục Thiên Hữu đi tới bên người hắn, đưa điện thoại di động trên đó click mở diễn đàn trường học đặt ở trước mặt hắn.
"Cậu nhìn xem...... A Nhượng cậu ấy gian lận! Thủy đảng ẩn giấu vạn năm của cậu ta, thế nhưng trực tiếp đăng nhập nick của mình, chỉ nói hai chữ, bầu tôi, liền đem ba người chúng ta tất cả đều ném đến mặt sau, thật quá đáng, mình cũng muốn nhảy một bản cùng Dung Dung a, mình còn có cái đề vật lý đến bây giờ cũng chưa làm xong, còn chờ một cơ hội tìm cậu ấy hỏi rõ ràng đâu!"
"Câm miệng, thứ ngu ngốc cậu!" Hàn Liệt đánh xuống đầu cậu ta.
Sau đó híp mắt nhìn hai người dưới sân khấu khiêu vũ, cũng không biết hắn đến cùng suy nghĩ đồ vật gì.
Mà phía dưới, Tiêu Nhượng ôm lấy eo Dung Tự, khóe miệng vẫn luôn treo một nụ cười nhàn nhạt.
"Cô biết tôi?"
"Không quen biết."
"Nhưng biểu hiện của cô trước đó rõ ràng chính là đang nói cô biết tôi? Chúng ta trước kia gặp qua......"
Dung Tự trực tiếp liền không trả lời, nhìn chằm chằm vào cúc áo trước ngực của Tiêu Nhượng, sững sờ, giống như căn bản là nghe không được đối phương nói.
Thấy thế, tay Tiêu Nhượng dùng chút lực, trực tiếp đem Dung Tự ôm chặt vào, từ nơi xa nhìn lại, hai người giống như là đang ôm nhau.
"Không nói lời nào...... Ah......"
Cậu ta nói còn chưa xong, Dung Tự đã chuẩn xác một chân dẫm trúng mu bàn chân của cậu ta.
Dẫm xong, vô tội mà ngẩng đầu, "Thực xin lỗi, tôi nói tôi không biết nhảy......"
"Ah......" Tiêu Nhượng nhắm mắt, ngay sau đó thế nhưng cười ra tiếng, "Tôi biết cô là cố ý."
Dung Tự không nói lời nào, nhưng lúc sau rốt cuộc không có dẫm qua chân Tiêu Nhượng, Tiêu Nhượng cũng không nhắc lại câu hai người có quen biết hay không.
Một bản kết thúc, Dung Tự rời đi.
"Tôi sớm hay muộn cũng sẽ làm cho rõ."
Tiêu Nhượng ở phía sau cô nói như vậy, bước chân Dung Tự dừng lại, liền tiếp tục không quay đầu đi đến phía trước, trực tiếp đi ra lễ đường.
Mà ở phía sau cô, Hàn Liệt lập tức từ bên trong chen ra tới, tiến lên hai bước liền giữ lại tay cô.
"Lại là cậu, bạn học Hàn Liệt......"
Mày Dung Tự liền nhăn chặt, "Tôi nói sẽ không yêu đương, cậu tìm người khác đi!"
"Không phải tìm cậu yêu đương, đừng sợ, mình tìm cậu học bổ túc a, cậu đều dạy Thiên Hữu học bổ túc, thêm mình cũng không khác biệt!"
Nghe vậy, Dung Tự quay đầu xem cậu ta, "Thật sự?"
"Đương nhiên là thật sự, không bằng từ thứ bảy này bắt đầu học bổ túc, thế nào?"
"Có thể, một giờ một trăm đồng, tôi trước đó nói phải giảm giá cho cậu, tám mươi đồng một giờ!"
"Thành giao."
Hàn Liệt vỗ vỗ bả vai Dung Tự.
"Mình đưa cậu trở về đi?"
"Tôi biết đường."
"Biết mình liền không thể đưa cậu? Yên tâm, yên tâm, không yêu đương được rồi đi?"
Tiếng hai người dần dần đi xa.
Thẳng đến bóng dáng Dung Tự ăn mặc tiểu lễ phục dần dần biến mất trong ký túc xá, Hàn Liệt lúc này mới nắm chặt nắm tay, yes một tiếng.
Há, cậu lên xe tôi, tôi chính là không đến mục đích sẽ không xuống xe.
"Muốn đi nơi đó của ông nội sao? Vừa lúc, mang thêm tôi." Thanh âm Tiêu Nhượng bỗng nhiên xuất quỷ nhập thần ở sau lưng Hàn Liệt vang lên.
"Cậu như thế nào vô thanh vô tức? Hừ, mình không làm, ai kêu cậu trước đó sử dụng cái loại thủ đoạn này, mình mang cậu đi mới sợ!"
"Không mang thì thôi, dù sao tôi biết, tự mình lái xe đi."
Tiêu Nhượng không sao cả nhún vai, đi đến phía trước.
"Mình cũng đi mình cũng đi!" Lục Thiên Hữu ồn ào nói.
"Em trai tôi muốn đi, tôi phải đi, ta muốn xem nó."
"Đi đi đi, mình nghĩ chủ ý, mình hẹn người, một đám các cậu chỉ nghĩ ăn chùa! Hừ, đi liền đi, mình sợ các cậu chắc! Bất quá không lái xe, chúng ta phiêu lưu! Dù sao, có ít người là không dám nga, đến lúc đó liền tự động rời khỏi, hí hí, chỉ phương thức giao thông này, cái khác không được!"
Nói xong, Hàn Liệt liền tung ta tung tăng rời đi ký túc xá.
"A Liệt cậu biết rõ......"
Lục Vân Hàng còn chưa nói xong, Tiêu Nhượng ngay lập tức ngăn lại lời nói kế tiếp của cậu ta.
Phải biết rằng từ khi Tiêu Nhượng còn nhỏ bị lừa bán, sau đó chính mình tìm về nhà, trừ bỏ rơi xuống tay chân lạnh hơn so với người bình thường, bệnh vặt, còn sợ nước, vừa nhìn thấy dòng nước lớn, người không tự chủ sẽ choáng váng.
Ép buộc chính mình học vô số lần bơi lội, cơ hồ mỗi một lần đều phải ngất đi.
Mà hiện tại Hàn Liệt đưa ra kiến nghị như vậy, muốn bất quá chính là Tiêu Nhượng biết khó mà lui.
Bên này Hàn Liệt đi được hai bước cũng cảm thấy chính mình có chút quá phận, vừa mới xoay qua, liền thấy Tiêu Nhượng đứng ở dưới đèn đường đối với hắn hơi hơi mỉm cười.
"Có thể."
"A Nhượng cậu điên rồi, cậu rõ ràng biết bản thân sợ nước, A Liệt cậu ấy chính là cùng cậu giận dỗi, cậu đừng cùng cậu ấy chấp nhặt!"
"Chính là A Nhượng, cậu trước đó đuối nước chúng ta không phải không thấy được, chính cậu ngẫm lại rõ ràng a!"
"Tôi đã nghĩ kỹ rồi, vấn đề đặt ở nơi đó vĩnh viễn không giải quyết, vậy vĩnh viễn cũng là vấn đề, tôi sớm hay muộn cũng phải đối mặt, vừa lúc cũng làm A Liệt vui vẻ một chút."
Nghe vậy, Hàn Liệt có chút ngượng ngùng gãi đầu, "Cậu không muốn nói với mình, không sao, chúng ta lái xe đi cũng khá tốt......"
"Không cần, liền phiêu lưu."
"Vậy cậu......"
"Thật cảm thấy áy náy, ngược lại khiến cho Dung Tự cùng tôi một chiếc thuyền đi!"
"Được. Này...... Cậu lại gian lận, mình muốn giết cậu......" Hàn Liệt sau khi một ngụm đáp ứng bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, tiến lên muốn bóp cổ Tiêu Nhượng, đối phương trực tiếp tránh đi, hơn nữa nhanh chóng chạy tới phía trước.
Anh em Lục gia liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng đuổi theo.
Cùng lúc đó, trên lầu Dung Tự sớm đã rót cho mình ly nước ấm, lại lần nữa đầu nhập vào chiến đấu bên trong biển đề, cũng không biết dưới nơi này phát sinh hết thảy.
Tới thứ bảy, Dung Tự sửa sang lại giáo án, lúc ra cửa, thế nhưng phát hiện bốn người đang đứng ở bên chiếc xe việt dã, cười hì hì chờ cô.
"Chào, Dung Dung!" Hàn Liệt người thứ nhất chào hỏi.
Một bộ dáng đi thôi, cùng mình đi chơi.
Dung Tự nhướng mày, đi qua, "Hửm, bốn người đều bổ túc?"
"Bổ, bổ, đều bổ, mau lên xe đi!"
Hàn Liệt tiếp tục cười hì hì hô.
"Vậy chúng ta đi nơi nào?"
"Đi địa phương tốt a!"
Chờ tới cái gọi là "địa phương tốt", Dung Tự nhìn nước sông chảy xiếc phía dưới, ôm cặp sách xoay người liền đi.
"Này, Cậu đi gì a? Đừng đi a, mình nơi này đều chuẩn bị tốt, chúng ta chỉ cần theo con sông này trôi đi xuống liền đến nơi."
"Tôi không đi, cậu rốt cuộc đi nơi nào? Tôi không nghĩ đi, cũng không nghĩ trôi......"
"Đều chuẩn bị tốt, không có việc gì, nói nữa, cậu chính là một người dạy học bù, ở đâu học bù còn không phải chúng mình quyết định, đúng hay không? Bằng không như vậy, từ giờ trở đi, từ bây giờ chúng ta liền bắt đầu tính phí, thế nào? Chúng ta hiện tại liền bắt đầu tính học bù, một giờ một trăm, không giảm giá, bốn người cùng nhau cũng không giảm giá thế nào?"
"Nhưng như thế này làm sao tính học bù được?"
"Mình nói tính liền tính, tới đây, tới đây, cậu cùng A Nhượng làm, không thành vấn đề, mình trước đó tính xuống thời gian không sai biệt lắm nửa giờ thì đến, rất nhanh mà, còn nhanh hơn lái xe!"
Hàn Liệt vừa lừa vừa gạt mà đem Dung Tự từ trên bờ lừa xuống dưới, ngồi xuống thuyền cao su, một đầu khác, Lục Thiên Hữu cùng Lục Vân Hàng cũng đều an ổn ngồi xong, Hàn Liệt cũng mang theo sư phụ bọn họ cùng nhau ngồi xuống, cũng chỉ dư lại Tiêu Nhượng còn đứng ở trên bờ, cũng không biết là đang nhìn bọn họ, vẫn là đang nhìn dòng nước.
"Xuống đây a, A Nhượng, không có việc gì, nước rất cạn, chìm không chết người, chỉ một vài địa phương chảy xiếc, đến lúc đó sư phụ bọn họ đều có kinh nghiệm, không có việc gì......"
Nói, Hàn Liệt còn lấy nước, hướng trên bờ phất qua.
Dung Tự cũng ngẩng đầu nhìn qua theo, liền cảm thấy sắc mặt Tiêu Nhượng có chút kỳ quái, rất trắng, trắng có chút dọa người.
Thấy cậu ta tránh thoát nước Hàn Liệt phất qua, trực tiếp xuôi theo bậc thang tới bên cạnh Dung Tự, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Theo sau cả người liền giống như lão tăng nhập định, không nói một lời không nhúc nhích.
Trong lúc Dung Tự kỳ quái mà nhìn cậu ta vài lần, đối phương cũng trước sau không có một chút phản ứng.
Thuyền cao su được người hoạt động, Dung Tự theo bản năng liền đỡ dưới thân, kỳ thật cảm giác còn khá tốt, dòng nước cũng không xiếc như vậy.
Chính là người bên cạnh giống như càng kỳ quái, trong nháy mắt thuyền cao su bị huy động, cả người ngay tức khắc cứng đờ lên, giống như một khối sắt thép kín không kẽ hở.
Một cái xóc nảy phía dưới, cậu ta theo bản năng cầm tay Dung Tự, sử dụng sức lực lớn như vậy, làm cho Dung Tự trực tiếp ăn đau, thiếu chút nữa ném tay đối phương ra.
Nhưng quay đầu thấy đối phương mồ hôi đầy đầu, nhắm chặt hai mắt, một bộ dáng sắp ngất xỉu, rốt cuộc không có rút tay của mình về.
Lại một cái xóc nảy, đối phương thế nhưng "A --" một tiếng, đem thanh âm hoàn toàn trấn áp trong cổ họng.
"Cậu có phải sợ hãi hay không?"
Nghĩ nghĩ, Dung Tự vẫn là nhích qua, nhỏ giọng hỏi như vậy.
Nghe vậy, Tiêu Nhượng mở một con mắt, bất động thanh sắc mà nhìn cô một cái.
Dung Tự lập tức liền mỉm cười, "Cậu nhìn xem chung quanh a, rất đẹp, nước cũng không xiếc, rơi vào cũng không có việc gì, liền tính sư phụ không kịp cứu cậu, tôi cũng biết bơi lội, cam đoan có thể cứu cậu lên."
Nghe cô nói như vậy, Tiêu Nhượng cũng không có ý trả lời, nhưng lại đồng thời mở một con mắt khắc, vẫn luôn cao cao mà ngẩng đầu, nhìn đỉnh đầu bầu trời xanh thẳm cùng ngẫu nhiên che đậy bóng cây, trước sau cũng không dám đem tầm mắt trộm hướng mặt nước nhìn.
Thấy cậu ta như vậy, Dung Tự khắc chế không được mà cười một tiếng, sau đó lập tức liền cảm giác tay của mình bị người nhéo xuống.
"Cậu......"
Lời nói của cô còn chưa xong, bỗng nhiên cảm giác một cái xóc nảy mạnh, thân thuyền thế nhưng không ổn định.
Cảm nhận được dao động Tiêu Nhượng theo bản năng cúi đầu, lại nhìn thấy dao động không ngừng trên mặt nước, trong lòng hoảng sợ, đầu óc liền có chút không chịu bản thân khống chế, một cảm giác choáng váng cực hạn truyền đến.
Hai sư phụ đối diện còn đang kêu không có việc gì không có việc gì, sau đó liền nhìn thấy cả người Tiêu Nhượng rơi xuống, Dung Tự luôn bị cậu ta nắm chặt tay cũng bị rơi xuống nước theo.
"Này...... Không...... A......"
"A Nhượng!"
"Dung Dung!"
"Tiêu Nhượng, bạn không nhớ rõ tôi sao? Tôi kêu Dung Tự a, bạn đã nói phải nhớ đến tôi a!"
Dung Tự......