Edit: LINH

🤟🤟🤟🤟🤟

Một điệu kết thúc, mặc kệ Hàn Liệt lại chơi xấu như thế nào, lại miệng không đúng lòng làm sao, cô cũng không theo cậu ta nữa, ở trong ánh mắt oán niệm của đối phương đem áo khoác trả lại cho cậu ta, về tới trong ký túc xá.

Ở bên bàn đọc sách ngồi xuống, Dung Tự duỗi tay đem đồng hồ báo thức trước mặt lấy đến trong tay, lúc này mới phát hiện sắp 10 giờ rồi, cô ở bên ngoài lãng phí hơn ba giờ.

Mày hơi nhăn lại, Dung Tự mặc áo khoác đắm chìm bên trong biển câu hỏi, dưới ánh đèn bàn, Dung Tự mặt đầy nghiêm túc trực tiếp hấp dẫn ánh mắt của đông đảo người.

Về đến nhà Hàn Liệt trực tiếp liền ôm di động, nằm lên trên giường nhìn sườn mặt của Dung Tự, khóe miệng ngây ngô mà dương lên.

Đẹp, đẹp, thật là đẹp mắt......

Làm sao có thể đẹp như vậy chứ?

Đều do bọn họ trước đó không chú ý tới diện mạo của Dung Tự, bằng không khả năng sẽ không đưa ra trò đùa dai như vậy?

Nghĩ vậy, Hàn Liệt ôm di động đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt phiền muộn.

Rõ ràng Vân Hàng cũng nói không tham gia, ai biết hiện tại Dung Tự thế nhưng cùng cậu ấy quan hệ tốt nhất, lần trước hai người còn cùng nhau bị nhốt tại sân bóng rổ đâu, ngày đó buổi tối hắn không chú ý, Vân Hàng sẽ không đối với cô làm cái gì đi! Ahhh!

Còn có A Nhượng, lớn lên đẹp như vậy, ở trong trường học là một người được hoan nghênh nhất, còn thông minh như vậy, nếu là cậu ấy thật sự ôn nhu với Dung Tự, chính mình chẳng phải là một chút phần thắng cũng không có.

Thiên Hữu...... Ặc, Thiên Hữu thì thôi, cậu ấy tự lo cho bản thân là được!

Mình thật là đầu óc heo a, phía trước như thế nào sẽ nhớ tới một trò đùa dai như vậy, sớm biết rằng hắn liền không đề xuất kiến nghị chết tiệt này, hiện tại muốn tranh cùng Vân Hàng còn có A Nhượng, a, thật phiền a!

Hàn Liệt ôm di động lại ngã xuống, sau đó nhìn sườn mặt của Dung Tự nghiêm túc làm bài, nhất thời cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, thế nhưng thật cẩn thận mà ở để sát vào di động nhẹ nhàng hôn một cái, ngay sau đó cả người đều cảm thấy mỹ mãn lên.

Ngủ ngon, Dung Dung!

Mà hai anh em Lục gia sau khi xem hoàn chỉnh cái phát sóng trực tiếp, Lục Thiên Hữu cảm thán, "Nguyên lai cô ấy xinh đẹp như vậy a! Nhìn như này, chúng ta liền tính cùng cô ấy kết giao giống như cũng không có hại a! Cô ấy thành tích còn tốt như vậy, em hiện tại đề vật lý giải đều chính xác, tiếng Anh cũng nhớ không ít từ đơn, anh, anh nói em nghiêm túc theo đuổi cô ấy, sau đó thành công, cô ấy dạy bổ túc cho em có phải không cần tiền hay không, sau đó em nói không chừng cũng có thể thi được top 10 toàn trường đâu, đến lúc đó ba mẹ khẳng định cao hứng không chịu được. Em mấy ngày hôm trước nghe bác Lục nói, ba mẹ thực thích Dung Tự đâu, cảm thấy cô ấy là cô bé đặc biệt tốt. Bằng không, anh theo đuổi đi, anh phần thắng khẳng định lớn hơn chút so với em, hai người bọn anh hiện tại đều là bạn tốt, đúng hay không? Về sau cô ấy thành chị dâu em, vẫn là có thể dạy thêm cho em, đến lúc đó em nói không chừng là trong bốn người chúng ta thi tốt nhất, em cũng có thể cùng anh còn có A Nhượng cùng nhau cười nhạo A Liệt, ha ha."

Cũng không biết Dung Tự là như thế nào cấp Lục Thiên Hữu tẩy não, thế nhưng làm cậu ta hiện tại há mồm ngậm miệng đều là học bổ túc học bù linh tinh, thậm chí ba câu nói không rời thi cử.

Lục Vân Hàng có chút kỳ lạ mà nhìn về phía em trai bây giờ đang đầy mặt hưng phấn, không khỏi liền đối với Dung Tự càng thêm tò mò.

Phải biết rằng em trai này của hắn trước đó chính là đối với cái gì cũng không có hứng thú, bởi vì thân thể kém, hơn nữa khi còn nhỏ bị hắn cười nhạo đủ kiểu, hiện tại thế nhưng đối với học tập cảm thấy hứng thú, nghĩ đến cha mẹ hắn sở dĩ cao hứng, cũng là vì em trai hiện tại thật sự rất vui vẻ đi!

Lục Vân Hàng nhìn Lục Thiên Hữu nói được vui vẻ, không tự giác mà cũng cong lên khóe miệng theo.

Quả thật, bây giờ Dung Tự trở nên xinh đẹp, thập phần hấp dẫn lực chú ý của con người, nhưng hắn cảm thấy vẫn là ngày đó buổi tối giữ sân bóng rổ, khóc lóc nói với hắn muốn cùng hắn làm tốt bạn bè, Dung Tự càng xinh đẹp một chút.

Lục Vân Hàng nghĩ như thế, lại đắm chìm bên trong bóng rổ.

Mà Tiêu Nhượng gắt gao nhìn chằm chằm sườn mặt của Dung Tự, môi hơi chút mím chặt.

Là người hay quỷ cũng được, hắn sớm hay muộn đều sẽ làm cho ra lẽ!

Dung Tự hoàn toàn đắm chìm ở trong biển đề, cũng không biết cái nhìn của mọi người đối với cô, nhưng đối với diện mạo bây giờ cô cũng là vừa lòng, không phải nói cô có bao nhiêu không thích bộ dáng phía trước, chỉ là một cái diện mạo đẹp đối với cô mà nói thật ra là quá nhanh và tiện.

Không sai biệt lắm tới 12 giờ, Dung Tự rốt cuộc làm xong mấy bài thi, lúc này mới đẩy ra cửa sổ, gặp lúc gió đêm thổi, ngay lập tức vào buồng vệ sinh rửa mặt xong, trở về ngủ.

Ngày hôm sau 7 giờ Dung Tự đúng giờ rời giường, vừa ra khỏi cửa liền phát hiện Hàn Liệt thế nhưng đã đứng ở bên ngoài ký túc xá chờ cô.

Còn đi theo cô đến nhà ăn, sau đó đi thư viện.

Trong lúc các loại làm bộ không thèm để ý mà bắt lấy tay cô, chạm vào cánh tay cô, mỗi lần Dung Tự quay đầu xem qua, cậu ta cũng làm bộ dáng chuyện gì cũng chưa phát sinh.

Làm cho Dung Tự quả thực dở khóc dở cười!

Bởi vì bài ôn tập quá nhiều, Dung Tự cũng không có tâm tư cùng cậu ta cãi cọ, mặc kệ đối phương làm cái gì mờ ám, cô đều trước sau lù lù bất động, một lòng chỉ vì học tập, mặc kệ Hàn Liệt hỏi cô cái gì, cô đều dùng à, được, ừ, phải không từ ngữ chờ đợi để trả lời, này còn chưa tính.

Còn lôi kéo cô, tỷ như buổi tối cùng mình đi ra ngoài ăn cơm được không? Cô đều có thể chuẩn xác tránh đi, trực tiếp cự tuyệt nói không được, dưới tay viết một bài thi lại một bài thi, xem hết đề sai này đến đề sai khác, làm Hàn Liệt phát hỏa cũng không biết nên phát như thế nào, cuối cùng tức giận đến mức cậu ta đành phải rời đi thư viện chán nản, đi sân bóng rổ tìm Lục Vân Hàng, kết quả trực tiếp bị đối phương ngược một trận, muốn khóc cũng không có chỗ khóc.

Dyng Tự hoàn thành công việc xong lúc này mới phát hiện Hàn Liệt nguyên lai ngồi ở đối diện mình sớm đã không thấy, cô cũng không để bụng, đi nhà ăn ăn cơm liền trực tiếp trở về ký túc xá, toàn bộ buổi tối mặc kệ người ta ở phía dưới cửa sổ của cô kêu như thế nào, gõ cửa phòng cô như thế nào, cô đều làm bộ cái gì cũng không nghe được, kết quả ngày hôm sau ngay tại cửa ký túc xá thấy Hàn Liệt đầy mặt oán niệm.

"Mình tối hôm qua kêu cậu cậu như thế nào không để ý tới mình?"

"Có sao? Kêu cậu ôn tập toán học thế nào? Hôm nay phải thi......"

"Cái gì? Hôm nay phải thi? Thi toán? Như thế nào không ai cùng mình nói? Mình còn hẹn bạn tốt cùng đi trượt băng, chuẩn bị kêu cậu này!"

Nghe vậy, Dung Tự mỉm cười, lúc này mới rõ vì sao trước đó trên phiếu điểm của Hàn Liệt thường xuyên tồn tại 0 điểm, cũng không để ý tới cậu ta, trực tiếp liền đi trường thi.

Trong khi thi bốn ngày, Dung Tự ở trong tiếng kêu rên của mọi người thành thạo mà hoàn thành tất cả bài thi, cảm giác lúc ra bài thi giống như đều rất đơn giản, chủ yếu là cô dường như ở từng chỗ thi đều ôn tập tới, Dung Tự kỳ thật cảm thấy loại cảm giác thành tựu này cũng rất tuyệt vời?

Loại cảm giác tôi chính là đệ nhất, tôi chính là No.1 này, thậm chí so với cảm giác khiêu khích đàn ông còn muốn kích thích hơn, khó trách trước đó nguyên chủ liền tính là bị người xa lánh như thế nào, cũng trước sau không có hoài nghi qua chính mình, chính là loại đứng ở đỉnh phong kiêu ngạo mới luôn chống đỡ cô ấy, sau lại cảm tình thất bại, loại cảm giác chống đỡ này cũng biến mất theo, khó trách cô ấy trong nhất thời có chút luẩn quẩn trong lòng, lúc này Dung Tự mới triệt triệt để để mà hiểu cảm giác của đối phương.

Thi xong, Dung Tự ngay lập tức trở lại trong phòng ngủ suốt một buổi trưa cộng thêm cả đêm, hơn nữa trực tiếp che chắn âm thanh của loa khuếch đại kêu cô ở dưới lầu, khua chiêng gõ trống, kèn xe hơi, thậm chí là khàn cả giọng kêu gọi.

Dung Tự trong lỗ tai nhét nút bịt tai, trước sau đều ngủ ngon lành.

Kết quả sáng sớm hôm sau trực tiếp ngủ tớ 9 giờ sáng, sau khi tỉnh ngủ, Dung Tự cũng cảm thấy bản thân có chút chột dạ, người cũng không phải rất thanh tỉnh.

Chờ cô xuống lầu, lại thấy Hàn Liệt, Tiêu Nhượng bốn người đều đã đứng ở dưới ký túc xá chờ cô, Tiêu Nhượng, hai anh em Lục gia còn tốt, Hàn Liệt trực tiếp một đôi mắt xanh đen oán niệm mà nhìn cô.

Dung Tự đi xuống cầu thang thấy bốn người trước mặt, đầu tiên là sửng sốt một cái, ngay sau đó vẫy vẫy tay, "Buổi sáng tốt lành."

Nói xong quay đầu hướng nhà ăn đi đến, chiều ngày hôm qua ngủ sớm, cô cơm chiều căn bản là không ăn, thì ngủ rồi, ngủ đến đầu óc bây giờ đều không quá thanh tỉnh.

Vừa thấy Dung Tự không mặn không nhạt mà nói câu buổi sáng tốt lành liền thẳng đến nhà ăn mà đi, Hàn Liệt chỉ cảm thấy chính mình đã chịu một vạn điểm thương tổn.

Tối hôm qua bọn họ nghĩ thi cử kết thúc Dung Tự khẳng định có thời gian, cho nên bọn họ đặt phòng xong, chuẩn bị mang Dung Tự đi ra ngoài chơi, kết quả bốn người ở dưới lầu cô từ sáu giờ trực tiếp lăn lộn đến bảy giờ rưỡi, đối phương đều trước sau không có một chút phản ứng, gần như các loại biện pháp đều thử qua, thậm chí ngay cả A Nhượng đều bị hắn buộc dùng âm thanh loa khuếch đại rống lên, Dung Tự cũng không có một chút phản ứng, sau đó A Nhượng liền đi rồi, Thiên Hữu cũng bởi vì thân thể không tốt tại Vân Hàng dẫn dắt rời đi, liền thừa hắn một người lại lăn lộn tới tám giờ rưỡi, ngay cả bác gái quản lý ký túc xá cũng ra mắng, Dung Tự vẫn là không có một chút phản ứng.

Hắn cũng không mặt mũi trở về, ngay tại bên trong xe ngủ cả đêm, không đúng, phải nói là bị tội cả đêm, buổi sáng 8 giờ dậy liền gọi điện thoại cho ba người A Nhượng bọn họ, kết quả ba người bọn họ đều đã tới, Dung Tự lúc này mới còn buồn ngủ mà xuống lầu.

Đây là ngủ như chết đi? Đây là ngủ như chết đi?

Đợi cô cả đêm lại đến sáng sớm, bốn đại soái ca, liền mắt trông mong mà đợi cô lâu như vậy, kết quả liền chờ tới một câu buổi sáng tốt lành, thậm chí mị lực của nhà ăn đều lớn hơn so với bọn hắn.

Hàn Liệt hoàn toàn phẫn nộ tột đỉnh, một bước dài liền vọt tới bên người Dung Tự, liền kéo lấy cánh tay của cô, lại không nghĩ đối phương mơ mơ màng màng mà quay đầu lại, "Cậu ăn bữa sáng không? Không ăn tôi mời cậu a......"

"Ặc......"

"Tôi biết nhà ăn có súp rất ngon, đi không?"

Nói xong liền chủ động kéo ống tay áo của Hàn Liệt, "Đi thôi!"

"Tôi xem sắc mặt cậu không tốt lắm, tối hôm qua không ngủ ngon sao? Có phải thi không tốt hay không? Không sao, lần sau lúc tôi dạy thêm cho bạn học Lục Thiên Hữu cậu cũng đến đi, một giờ một trăm đồng, nhưng niệm tình lần trước cậu mời tôi ăn cơm, tôi liền thu cậu tám mươi đồng, tôi dạy thêm chính là rất có tính nhằm vào, không tin cậu lần này thì nhìn kỹ, bạn học Lục Thiên Hữu thành tích tuyệt đối có thể lên một bậc thang......"

"Hả, ừ? Phải không?"

Hàn Liệt bị đối phương chủ động lôi kéo cũng đã bắt đầu có chút mặt đỏ tới mang tai, mặt sau Dung Tự đề cử cậu ta thế nhưng cũng nghe đi vào, lại nói cậu ta thật sự chưa ăn sáng......

Tiêu Nhượng, Lục Thiên Hữu, Lục Vân Hàng nhìn hai người này tựa như bán Amway* ( là một công ty sản phẩm chăm sóc gia đình ) giống nhau, cách bọn họ dần dần đi xa, trong nhất thời lại có chút vô ngữ cứng họng.

"Anh, em cảm thấy Dung Dung thật là lợi hại...... A Liệt tức giận như vậy, cô ấy nói hai câu ngay lập tức tách ra đề tài, hơn nữa còn lại kéo thêm một khách vào lớp bổ túc của mình, anh, cô ấy kỳ thật thật sự đối với chúng ta không thú vị đúng không? Cô ấy chính là muốn dạy bù cho chúng ta......"

Nói như vậy, vẻ mặt Lục Thiên Hữu thê lương mà nhìn về phía Lục Vân Hàng bên cạnh.

"Anh...... Anh không biết......" Lục Vân Hàng cũng có chút khó hiểu.

"Nhàm chán!"

Tiêu Nhượng than một tiếng, vẫy vẫy tay liền đi trở về, "Cùng A Liệt ngu ngốc kia nói một tiếng, tôi đi về trước, về sau loại chuyện này đừng gọi tôi, buổi tối chuyện vũ hội các cậu tận lực đem nữ nhân đó gọi tới, tôi đi về trước!"

"Được."

Hai anh em Lục gia liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng đi nhà ăn theo, sau đó liền thấy Dung Tự an tĩnh ăn cơm, cùng Hàn Liệt vừa ăn vừa khen, ngay cả đôi mắt vui vẻ mà nheo lại.

"Này, cậu nói đúng nha, loại súp này hương vị thật sự rất ngon, lần sau mình còn tới bên này thử một lần, không được, hai ngày nữa mình gọi đầu bếp nhà mình lại đây học, Dung Dung cậu ăn nhiều một chút, thi khẳng định rất vất vả......"

"Cám ơn."

Dung Tự mỉm cười, quay đầu liền thấy hai anh em Lục gia đứng ở phía sau hai người, lập tức vui vẻ mà tiếp đón bọn họ lại đây, nghe bọn họ nói buổi tối kỷ niệm ngày thành lập trường xong, cho rằng Dung Tự sẽ cự tuyệt ba người, lại phát hiện đối phương thế nhưng gật đầu.

"Mình đây buổi chiều liền mang cậu đi ra ngoài làm tạo hình!"

Hàn Liệt lập tức nói.

"Không cần, cậu lần trước không phải tặng tôi một kiện sao? Tôi đã giặt sạch sẽ......"

"Đó cũng là mặc rồi."

"Mặc rồi thì không thể mặc sao?"

"Cũng không phải, thôi, buổi tối lại nói......"

Kết quả buổi tối, Dung Tự liền thu được ba chiếc váy, phân biệt đến từ Hàn Liệt, Tiêu Nhượng, Lục Thiên Hữu.

Lam, hồng, đen.

Dựa theo ánh mắt cô tới xem, cô thích nhất chiếc váy màu đen mà Tiêu Nhượng đưa cho cô, sau đó không hề nghĩ ngợi mà chọn nó.

Dù sao cô thích liền được, cái khác mặc kệ.

Chờ thay đổi quần áo, xõa tóc đi ra ký túc xá Dung Tự trực tiếp liền thấy ba người đưa váy cho cô đứng ở bên ngoài lầu, Lục Vân Hàng không ở, không biết cậu ta đi địa phương nào.

Mà ba người thấy được cô lựa chọn, Tiêu Nhượng mặt không biểu tình, Lục Thiên Hữu có chút thất vọng, Hàn Liệt trực tiếp tức giận xoay người đi ra ngoài.

Ngay sau đó, Tiêu Nhượng cũng tiến vào theo, cuối cùng thế nhưng chỉ còn lại có một mình Lục Thiên Hữu bồi cô đi vào đại lễ đường của trường học.

Tới nơi đó, Lục Vân Hàng đã ở trên chỗ ngồi đang chờ bọn họ, tiết mục bất quá vừa mới bắt đầu.

Bởi vì cô lựa chọn váy màu đen, Hàn Liệt trực tiếp tính tình trẻ con mà đi một chỗ khác ngồi, cùng nữ sinh dáng dấp mỹ lệ ngồi bên cạnh không biết đang nói chuyện gì, tiếng cười vô cùng lớn.

Mà Lục Thiên Hữu trực tiếp liền cùng anh cậu ta ngồi cùng nhau, cuối cùng còn sót lại Tiêu Nhượng cùng Dung Tự ngồi ở cùng nhau.

Vô số người quay đầu lại nhìn hai người ngồi ở cùng nhau, mặt nam nhân không biểu tình, khuôn mặt tinh xảo, nữ sinh cười khẽ, đồng dạng thận trọng có lễ.

Nhìn qua lại xứng đôi như vậy, tức giận đến mức Hàn Liệt trừng mắt nhìn hai người một cái, một hơi rót hết một lọ nước có ga, liền đi ra ngoài.

Thấy Hàn Liệt rời đi Tiêu Nhượng cùng Dung Tự ai cũng không có để ý.

"A Liệt đối với cô như vậy, cô hiện tại có phải rất có cảm giác thành tựu hay không?"

"Tôi còn tưởng rằng thái độ của cô kiêu ngạo căn bản sẽ không tiếp thu đồ của chúng tôi đâu? Hiện tại xem ra cũng bất quá như thế!"

Nghe vậy, Dung Tự quay đầu, nhíu mày nhìn cậu ta một cái.

"Cậu đang nói chuyện với tôi?"

"Bằng không cô nghĩ sao?"

"Bạn học Hàn Liệt như vậy, tôi vì cái gì phải có cảm giác thành tựu? Các cậu đưa lễ vật cho tôi, tôi lại tại sao không thể nhận? Tôi không hiểu rõ lời cậu nói, cậu nếu như không muốn tôi nhận lễ vật của cậu, cậu đại khái có thể không đưa cho tôi, hiện tại tôi nhận rồi, cậu lại chê tôi không đủ kiêu ngạo, tôi không hiểu suy nghĩ của cậu lắm! Không bằng cậu hiện tại suy nghĩ cái gì, một hơi nói cho tôi được không? Hai người chúng ta ngay cả bạn bè cũng không phải, tôi cũng không muốn cùng cậu chơi đoán mò gì đó. Còn có, từ lúc bắt đầu cậu giống như không quá thích tôi, thậm chí là chán ghét tôi. Nhưng tôi cảm thấy có cái gì cậu đại khái có thể trực tiếp nói với tôi, cậu không thích tôi chỗ nào, tôi có thể sửa liền sửa, không thể sửa tôi liền tránh xa cậu một chút, cậu một người nam nhân, hà tất âm dương quái khí mà cùng tôi nói chuyện như vậy?"

Dung Tự cười nhạo.

"A, miệng lưỡi sắc bén. Quả nhiên tư thái bạch liên hoa trước đó căn bản là cô giả vờ đi? Biết bộ dáng của mình còn luôn che che dấu dấu, vì cái gì, muốn kinh diễm ai?"

"Cậu đây là đang nói tôi lớn lên xinh đẹp sao? Cám ơn."

Nghe vậy, Tiêu Nhượng đột nhiên quay đầu, ánh mắt như điện.

"Chẳng lẽ cô trước nay đều là mặt dày vô sỉ như vậy?"

"Tôi như thế nào liền mặt dày vô sỉ? Bạn học Tiêu làm, mời cậu nói chuyện khách khí chút."

Nói, Dung Tự liền đứng lên, "Nhường đường, tôi đi trở về, cùng người ghê tởm chung một cái không gian, chính là dễ dàng phá hư tâm tình con người."

Thấy thế, Tiêu Nhượng một phen liền kéo lại cánh tay Dung Tự, lối đi nhỏ quá hẹp, Dung Tự không kịp phản ứng, thế nhưng trực tiếp liền nhào vào ngực đối phương.

Ngay sau đó liền ghé vào nơi đó nửa ngày không có nhúc nhích.

"Bạn học Dung Tự, mời cô tự......"

Tiêu Nhượng còn chưa có nói xong, bỗng nhiên cảm giác vị trí trước ngực mình thấm ướt một mảnh.

Cô ta, khóc?

Không phải miệng lưỡi sắc bén, đúng lý không buông tha người sao? Như thế nào bỗng nhiên liền khóc? Đây lại là một chiêu khác? Nhìn A Liệt hiện tại bị cô ta chơi đến xoay quanh, liền biết nữ nhân này tuyệt đối không phải nhìn qua đơn thuần như vậy.

Cũng đúng lúc này, Dung Tự thanh âm thấp thấp mà truyền đến, "Cậu thật sự, không nhớ rõ tôi?"

Nói như vậy, Dung Tự duỗi tay gắt gao nắm lấy áo trước ngực của Tiêu Nhượng, cũng không ngẩng đầu, làm như là không muốn thấy biểu tình lúc này của Tiêu Nhượng, nước mắt lại trước sau không nhịn được mà rơi xuống, thực mau thì ướt một mảnh lớn.

Nhưng bởi vì tiếng nói của cô quá nhỏ, làm cho những người nhàm chán chú ý phát sóng trực tiếp căn bản là không nghe rõ, chỉ thấy Tiêu Nhượng một người ngây người, hai người vẫn luôn duy trì một tư thế như vậy.

Cá muối không giải thích: Đệch, vừa mới xem tiết mục không chú ý, sao lại thế này? Như thế nào đột nhiên, Tiêu Nhượng liền cùng Dung nữ thần phát triển nhanh chóng như vậy? Mịa, đây là ôm nhau đi? Đau lòng Liệt của tôi.

Tinh không chi hải: Đệch cùng. Chính là một cái công phu ngây người a, chẳng lẽ đây mới là phương thức yêu đương của thế kỷ mới, mau lẹ nhanh chóng, Dung nữ thần sẽ không đã động tâm đi? Cũng khó trách, Tiêu Nhượng lớn lên quá soái!

......

Mà Hàn Liệt ở bên ngoài lễ đường thấy một màn như vậy cả người sửng sốt, chợt nổi giận đùng đùng mà vọt vào.

Đầu này, Dung Tự cũng đã đứng lên, dưới ánh đèn tối tăm, ánh mắt khiến người thấy không rõ, nhưng thanh âm lại mang theo nồng đậm giọng mũi.

"Không nhớ rõ thôi vậy, tôi đi trước......"

Lần này, Tiêu Nhượng như cũ giữ lại cánh tay cô, không có thái độ ác liệt như trước đó, chỉ là nhăn chặt mày, "Chúng ta, gặp qua?"

"Không có."

"Cô ngồi xuống."

"Không cần, liền tính là thi xong, tôi cũng phải đọc sách, dù sao đối với loại người như tôi mà nói, không đọc sách cho tốt, chính là một con đường chết."

"Một lát vũ hội liền phải bắt đầu rồi, cô trước ngồi, nếu không một hồi chen lấn lên cô căn bản là đi không được......"

"Tôi nói, không cần."

"Cô nếu bởi vì vấn đề thái độ mới nảy của tôi, tôi có thể xin lỗi với cô, thực xin lỗi." Tiêu Nhượng nhìn đôi mắt cô, gằn từng chữ một nói.

Nghe vậy, Dung Tự lúc này mới cúi đầu nhìn cậu ta một cái, hồi lâu, mới chậm rãi ngồi xuống, cũng không xem cậu ta, chính là nhìn chằm chằm sân khấu, hai mắt không hề nháy.

Đối đãi người thông minh, biện pháp tốt nhất chính là kích lên lòng hiếu kỳ của cậu ta, lòng hiếu kỳ mỗi người đều có, chẳng qua người thông minh càng nhiều mà thôi.

"Chúng ta......"

Tiêu Nhượng nhăn chặt mày, đang chuẩn bị nói cái gì đó, bốn phía bỗng nhiên hoan hô lên, nguyên lai vũ hội đã đến giờ.

Đầu kia Lục Thiên Hữu vẫn luôn dùng khuỷu tay đẩy sau lưng anh cậu ta, "Anh đi nha, anh đi cô ấy khẳng định nguyện ý, mau đi nha, anh, anh hiện tại cơ hội lớn nhất a, anh không phải nói muốn che chở cô ấy sao? Đây là cơ hội tốt a!"

Lục Vân Hàng bị đẩy đến có chút bất đắc dĩ quay đầu hướng bên này nhìn lại, sau đó mỉm cười, liền đi đến bên người Dung Tự, khom lưng, "Tiểu thư xinh đẹp, có thể mời cô nhảy một bản không?"

Tươi cười ấm áp mà hài hòa.

Nghe vậy, Dung Tự trực tiếp ngây ngẩn cả người, "Tôi, tôi không biết......"

"Không sao, tôi dạy cho cậu." Nói Lục Vân Hàng cười lại đem tay hướng phía trước hạ xuống.

Dung Tự nhìn Lục Vân Hàng khóe miệng tươi cười, thế nhưng ma xui quỷ khiến mà đem tay đưa qua.

Hàn Liệt trăm cay ngàn đắng chen vào tới, thấy đó là một màn như vậy, Tiêu Nhượng bên kia vẫn luôn nắm cánh tay Dung Tự cũng buông lỏng tay ra.

Hắn cúi đầu nhìn tay của mình, lại nhìn ẩm ướt trước ngực, mình biết cô ta? Khi nào? Nhưng cảm giác của chính hắn là sẽ không gạt người...... Hắn nhớ rõ cặp mắt kia......

Dung Tự, Dung Tự, Dung Tự......

Chẳng lẽ trong đoạn thời gian bị lừa bán kia còn xảy ra chuyện gì mà hắn cũng không biết?

Hắn khi đó cùng Dung Tự có tiếp xúc...... Thậm chí......

Tiêu Nhượng càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, nữ sinh bên cạnh cơ hồ lấy hết can đảm lại đây mời cậu ta đều bị cậu ta lạnh mặt cự tuyệt.

Mà trên sân khấu Lục Vân Hàng dắt tay Dung Tự, nhìn mắt Dung Tự ửng đỏ, "Khóc?"

"Không có......"

Biết Dung Tự miệng không đúng lòng, Lục Vân Hàng cũng không có hỏi tiếp, cứ việc theo không kịp điệu nhảy, cũng chậm rãi mang theo Dung Tự.

"Cậu nhảy rất tốt!" Cậu ấy cổ vũ.

"Thật sự?" Ánh mắt Dung Tự sáng lên, bởi vì vừa mới khóc, hai con mắt trong suốt sáng tỏ dường như được nước tẩy qua, xem đến Lục Vân Hàng trong lòng giật mình, ngay sau đó lại cười.

"Đương nhiên, cậu rất có thiên phú." Lục Vân Hàng mang theo cô dạo qua một vòng.

"Cám ơn, cậu thật là một người tốt, Lục Vân Hàng. Cám ơn cậu vẫn luôn đối với tôi tốt như vậy!" Dung Tự để sát vào chút, trong thanh âm mang theo chút cảm kích, nhưng bởi vì khoảng cách, Lục Vân Hàng vừa vặn có thể nhìn đến xương quai xanh tinh xảo của cô, thậm chí có thể cảm nhận được đối phương toàn tâm mà tin tưởng mình, cuối cùng một cái khom lưng kết thúc, Dung Tự rời đi, hắn còn hơi có chút buồn bã.

Cúi đầu nhìn tay của mình, Lục Vân Hàng mỉm cười, đừng nghĩ nhiều như vậy, thuận theo tự nhiên thì được rồi, có thích hay không cũng được, hắn không bắt buộc.

Hàn Liệt độ hảo cảm: 85

Lục Thiên Hữu: 55

Lục Vân Hàng: 65

Tiêu Nhượng:???

Cô, không vội......

Cô nhắm mắt theo đuôi đi đến phía trước.

Mà ở trước mặt cô còn lại là Lục Thiên Hữu cười hì hì, Hàn Liệt nổi giận đùng đùng, cộng thêm Tiêu Nhượng vẻ mặt suy tư.

Với tiếng người ồn ào bên trong, Dung Tự khóe miệng khẽ cong lên, định liệu như dã thú sắp tiến công.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play