“Ồ?” Vương Thuận Võ nổi hứng thú, trường học đã hứa nếu ai bắt được người đó sẽ được thưởng 300 triệu: “Ai?”
“Tần Hằng!” Tạ Nhược Đồng nói ra hai chữ.
Vừa nãy sau khi Vương Thuận Võ nói chuyện này trong lớp học xong, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Tạ Nhược Đồng.
Có phải số tiền này đã bị Tần Hằng lấy đi không?
Rõ ràng trước kia Tần Hằng chỉ là một thằng nghèo hèn ước gì có thể chia một đồng tiền thành hai để tiêu, nhưng mấy hôm nay Tần Hằng đã làm những gì?
Đưa Lý Hâm đi ăn ở Sofitel Galaxy một bữa hết 60 triệu, rồi lại quyên góp 3 tỷ 390 triệu không chút do dự!
Đây là điều mà tên nghèo hèn cực phẩm có thể làm được ư?
Tần Hằng nói số tiền này là do trúng xổ số được 450 triệu mà có, nhưng xem ra bây giờ không phải như vậy!
Vậy rốt cuộc số tiền này cậu ta lấy từ đâu? Tạ Nhược Đồng nghĩ mãi không ra.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã rõ ràng!
Chắc chắn Tần Hằng đã lấy 6 tỷ này của cô Tô!
Hừ, kẻ đê tiện Tần Hằng này cầm tiền phi pháp, khoe khoang trước mặt mình! Cậu vui vẻ lắm phải không? Lần này tôi sẽ khiến cậu phải thanh bại danh liệt.
“Sao lại là em ấy, em có bằng chứng gì không?” Vương Thuận Võ vẫn nghi ngờ.
Tạ Nhược Đồng mỉm cười chế nhạo, nói với Vương Thuận Võ về hành vi bất thường của Tần Hằng nhũng ngày này.
“Thầy Vương, Tần Hằng không chỉ mời Lý Hâm đi ăn ở Sofitel Galaxy một bữa 60 triệu, hơn nữa còn mua cho bạn gái cậu ta sáu, bảy bộ quần áo Thu Thuỷ Y Nhân, tổng giá trị hơn 45 triệu, Tần Hằng còn quyên góp 3 tỷ 390 triệu cho vùng núi, những điều này đều có người làm chứng!”
“Thật ư?” Nghe Tạ Nhược Đồng nói xong, Vương Thuận Võ ngạc nhiên há hốc mồm, số tiền cộng lại vượt quá 3 tỷ 450 triệu, đây thật sự là điều mà cậu học sinh nghèo Tần Hằng làm được sao?
Vương Thuận Võ không dám tin lời nói một phía của Tạ Nhược Đồng, ông ta vội vàng gọi điện cho Lý Hâm, Cao Nguyên để hỏi họ mọi chuyện có đúng như lời Tạ Nhược Đồng nói hay không.
Gọi điện xong, quả nhiên như Tạ Nhược Đồng nói, những ngày này Tần Hằng thực sự đã tiêu hơn 3 tỷ 450 triệu. Vương Thuận Võ cũng đã tin Tần Hằng chính là người đã lấy tiền của cô Tô.
“Thầy Vương, bây giờ chúng ta hãy báo cảnh sát để họ bắt Tần Hằng vào tù đi!” Trong mắt Tạ Nhược Đồng loé lên một tia hung ác.
“Đừng vội, chuyện này không phải chuyện nhỏ.” Vương Thuận Võ cũng là một kẻ đa mưu túc trí, ông ta cân nhắc trong đầu: “Chúng ta đến bệnh viện Nhân Dân trước để tìm hiểu thêm tình hình từ phía cô Tô, đến khi có bằng chứng xác thực, tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Vâng, chúng ta mau đi thôi!” Tạ Nhược Đồng thúc giục Vương Thuận Võ đi gặp cô Tô sớm để có thể tống Tần Hằng vào ngục sớm hơn.
Vương Thuận Võ lái xe, đưa Tạ Nhược Đồng đến bệnh viện.
Lúc này, trong phòng bệnh của cô Tô, Chung Khiết đang ngồi cạnh cô ấy, đôi mắt long lanh ngấn nước đầy vẻ lo lắng.
“Cô Tô, sao lại có người xấu vậy chứ, họ hãm hại cô thì được ích lợi gì?”
Chung Khiết phàn nàn với Tô Man Vân, chiếc mũi dọc dừa hơi nhăn lại trông cực kỳ tủi thân.
Nhưng Tô Man Vân lúc này lại khá trầm tĩnh, bộ quần áo bệnh nhân trắng xanh khiến cô ấy càng nho nhã dịu dàng, chỉ là sắc mặt hơi nhợt nhạt mà thôi.
Cô ấy đưa tay vuốt ve khuôn mặt Chung Khiết, cười dịu dàng an ủi Chung Khiết như một người chị lớn: “Tiểu Chung Khiết, đừng lo lắng cho cô Tô, cô Tô tin nhất định có thể bắt được kẻ xấu đó. Cô Tô cũng hy vọng em hiểu ra rằng thế giới này không đẹp như em tưởng tượng, sau này em phải lưu tâm hơn, không thể để như cô, bị người khác hãm hại.”
Nhìn Chung Khiết mờ mịt gật đầu, Tô Man Vân quyết định không nói tới vấn đề đau lòng này với cô ấy nữa, ánh mắt cô nhìn đến quần áo trên người Chung Khiết.
“Tiểu Chung Khiết, cô biết em lâu vậy rồi vẫn chưa thấy em mặc đẹp như hôm nay bao giờ nha.”
“Có người mua cho em đó ạ.” Chung Khiết xấu hổ cúi đầu.
“Người khác à? Là con trai phải không?” Tô Man Vân hỏi với giọng điệu mập mờ, lúc này mặt Chung Khiết càng đỏ hơn, cô khẽ “vâng” một tiếng.
“Tiểu Chung Khiết trưởng thành thật rồi, nhìn em chìm đắm trong tình yêu thế này là cô biết em và bạn trai em thật lòng thích nhau.” Tô Man Vân cầm tay Chung Khiết: “Có thể mua cho em quần áo Thu Thuỷ Y Nhân, xem ra cậu nhóc này rất có năng lực đấy!”
“Tiểu Chung Khiết, nếu hai em thật lòng thích nhau thì hãy giữ gìn mối quan hệ này, có hiểu không?”
“Em biết rồi ạ, cảm ơn cô Tô.” Trong mắt Chung Khiết ánh lên vẻ kiên nghị.
Lúc này cửa phòng bệnh được đẩy ra, Tạ Nhược Đồng và Vương Thuận Võ bước vào.
“Sao cô lại ở đây?” Tạ Nhược Đồng nhìn Chung Khiết, lông mày lập tức nhăn lại.
“Cô ấy là ai?” Vương Thuận Võ hỏi.
“Chẳng phải cô ta chính là bạn gái mới của tên tội phạm Tần Hằng kia sao?” Vương Thuận Võ khoanh tay trước ngực, giễu cợt Chung Khiết: “Em biết cô ta đến đây làm gì rồi, chắc chắn là cô ta đến để giúp Tần Hằng thăm dò ý của cô Tô, sau đó về báo tin cho cậu ta.”
“Đúng thế, cô nhóc này cũng thật xấu xa!” Vương Thuận Võ vỗ trán nói.
“Hai người đang nói gì vậy? Tội phạm cái gì cơ, tìm được người đó rồi à?” Tô Man Vân nằm trên giường nghe mà như lọt vào trong sương mù.
“Cô Tô, cô có biết kẻ đã lấy 6 tỷ trong thẻ của cô là ai không? Chính là Tần Hằng lớp chúng ta!” Tạ Nhược Đồng nói tên Tần Hằng ra một cách rất sảng khoái.
“Tần Hằng? Không thể nào, em ấy không phải loại người như vậy!” Tô Man Vân lắc đầu, trong ấn tượng của cô, mặc dù Tần Hằng nghèo nhưng chắc chắn sẽ không làm chuyện đó.
“Cô Tô, cô đừng để kẻ lừa đảo Tần Hằng kia lừa! Cô có biết hôm nay Tần Hằng đã quyên góp bao nhiêu tiền không? 3 tỷ! Cô nghĩ Tần Hằng có thể lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Đúng thế, tôi đã nhờ nhà trường xác thực rồi, đúng là hôm nay Tần Hằng đã quyên góp 3 tỷ!” Tạ Nhược Đồng nói xong, Vương Thuận Võ lập tức nói phụ thêm.
“Còn nữa.” Ánh mắt sắc bén của Tạ Nhược Đồng nhìn vào Chung Khiết: “Cô ta là bạn gái mới của Tần Hằng, cô nhìn quần áo trên người cô ta xem! Là quần áo Thu Thuỷ Y Nhân đấy, hơn nữa còn không chỉ một bộ, ít nhất cũng phải 45 triệu, cô nghĩ số tiền đó cậu ta lấy từ đâu?”
“Không phải, mọi người đang vu oan cho Tần Hằng! Anh ấy sẽ không làm chuyện đó đâu!” Chung Khiết nhìn Tạ Nhược Đồng và Vương Thuận Võ rồi lớn tiếng phản bác.
“Tiểu Chung Khiết, bạn trai em thật sự là Tần Hằng sao?” Tô Man Vân nhìn Chung Khiết hỏi với ánh mắt phức tạp, nếu quần áo trên người Chung Khiết là Tần Hằng mua cho thì quả thực rất đáng ngờ.
“Nói đi, không phải cô và Tần Hằng thật lòng yêu nhau sao? Có gan thì cô phủ nhận đi!” Tạ Nhược Đồng cười đắc ý.
“Đúng ạ.” Chung Khiết gật đầu với Tô Man Vân.
Tô Man Vân nhắm mắt lại, dựa lưng ra sau một cách yếu ớt.
“Hah, cuối cùng cô Tô cũng tin rồi!” Tạ Nhược Đồng cười đắc thắng, cô ta nhìn Chung Khiết với ánh mắt đầy khinh thường, bật điện thoại di động lên: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho đồn cảnh sát, bắt cặp trộm cắp các người đi ăn cơm tù!”
Chung Khiết rất tức giận, cô không hề nghi ngờ Tần Hằng. Sao Tạ Nhược Đồng lúc nào cũng gây rắc rối cho cô và Tần Hằng như âm hồn vậy?
“Đừng báo cảnh sát!” Tạ Nhược Đồng đã ấn 113, khi đang định ấn nút gọi thì Tô Man Vân nói.
“Cô Tô, cô…”
“Tôi vẫn tin tưởng Tần Hằng và Chung Khiết, hơn nữa bây giờ cũng không có bằng chứng chứng minh tiền của Tần Hằng được lấy ra từ thẻ của tôi!” Trong mắt Tô Man Vân, Tần Hằng và Chung Khiết là hai học sinh vô cùng đơn thuần, cô không tin chuyện này là do hai đứa nhỏ làm.
“Cô Tô, cô đừng làm việc theo cảm tính quá!” Vương Thuận Võ khuyên nhủ: “Tối nay tôi và Tạ Nhược Đồng tới chỉ để tìm hiểu thêm rốt cuộc số tiền này bị mất như thế nào thôi.”
“Cũng tại tôi sơ ý bất cẩn để thẻ ngân hàng ở ốp sau điện thoại, mà trong phần ghi chú của điện thoại có ghi mật khẩu thẻ. Hôm qua không tìm thấy điện thoại đâu nên tôi lập tức tới ngân hàng để đóng băng tài khoản, lúc đó phát hiện tiền trong thẻ đã bị lấy mất…” Tô Man Vân nói với mấy người Tạ Nhược Đồng.
Nghe Tô Man Vân nói điện thoại của cô bị mất, Chung Khiết giật mình, nhớ đến chiếc điện thoại mình nhặt được trong bụi cỏ trước khi đến…
Cô vô thức sờ vào túi.
Chi tiết này không qua được đôi mắt sắc bén của Tạ Nhược Đồng.
“Trong túi cô có gì?” Nói xong Tạ Nhược Đồng đã đưa tay vào túi Chung Khiết, mặc cho Chung Khiết phản kháng, cô ta vẫn lấy điện thoại ra.
“Đây là…” Nhìn thấy điện thoại trong tay Tạ Nhược Đồng, mắt Tô Man Vân mở lớn: “Sao điện thoại cô lại ở trong túi em?”
“Em…” Chung Khiết căng thẳng đến mức không biết phải nói gì: “Cô Tô, cô nghe em nói, em tìm thấy chiếc điện thoại này trong bụi cỏ…”
“Cô còn nói dối! Nếu là nhặt được thì sao vừa nãy cô lại sợ bị tôi lấy ra?” Tạ Nhược Đồng ép hỏi: “Bây giờ cô còn gì để nói nữa, điện thoại tìm được trên người cô chính là bằng chứng thép, cô và Tần Hằng là đôi cẩu nam nữ cấu kết với nhau làm chuyện xấu!”
“Không phải, tôi không phải, các người nói bậy…” Chung Khiết bất lực nói, bây giờ cô thật sự không rõ mọi chuyện là thế nào.
“Tôi nói bậy, nực cười!” Tạ Nhược Đồng cười đắc ý: “Vậy cô nói đi, Tần Hằng lấy tiền ở đâu? Chiếc điện thoại này là thế nào, cô nói đi?”
“Gia đình Tần Hằng có điều kiện, tất cả tiền đều là của nhà anh ấy…” Chung Khiết cố gắng giải thích nhưng cô đâu phải đối thủ của Tạ Nhược Đồng, bị cô ta chất vấn mặt đỏ tai hồng.
“Được rồi, Nhược Đồng, đừng ép em ấy nữa.” Tô Man Vân đau lòng ôm lấy Chung Khiết.
“Được, em không ép cô ta nữa.” Tạ Nhược Đồng khinh miệt liếc nhìn Chung Khiết: “Bây giờ đã bắt được một tên tội phạm, còn một tên nữa đã công đức viên mãn! Bây giờ chúng ta về trường bắt tên tội phạm Tần Hằng thôi!”
“Đi!” Vương Thuận Võ đồng ý ngay, trước khi đi ông ta còn gọi điện cho lớp trưởng bảo cậu ta mau gọi vài nam sinh đến bệnh viện để khống chế Chung Khiết.
Vương Thuận Võ lái xe đưa Tạ Nhược Đồng về trường.
Lúc này, Tần Hằng mới nhân lúc không có ai, lẻn vào phòng làm việc của cô Tô, anh lặng lẽ bước tới trước bàn cô Tô, nhét tờ giấy đã viết vào một cuốn sách trên bàn.
Khi đang định xoay người rời đi thì cửa mở ra, Tạ Nhược Đồng và Vương Thuận Võ bước vào, Tần Hằng giật mình, anh không ngờ lại bị phát hiện.
“May mà chúng tôi xem camera, nếu không để cậu chạy mất rồi!” Tạ Nhược Đồng cười khẩy nhìn Tần Hằng.
“Để tôi xem cậu đang làm gì!” Vương Thuận Võ lật tung bàn làm việc của cô Tô lên.
Thôi xong, tim Tần Hằng thắt lại, lúc này tờ giấy anh vừa nhét vào đã bị ông ta lật ra.
“Đây là cái gì?” Vương Thuận Võ mở ra đọc: “Cô Tô, em xin lỗi, em chính là kẻ xấu đã lấy tiền của cô…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT