Chung Cửu Trân sửa soạn quần áo gọn gàng, từ từ bước ra khỏi phòng ông, ông mặc áo hai tà kiểu màu đen, cộng thêm mái tóc và râu bạc phơ, yên lặng lộ ra khí phách cầm quyền Yên Kinh mấy chục năm qua.
Con trai, con dâu của ông đứng thẳng ở bên ngoài chờ, nhưng bọn họ lại không thong dong giống như Chung Cửu Trân.
Đến bây giờ bọn họ vẫn không biết nhà họ Chung bọn họ sẽ cử võ giả nào ra chiến đấu.
Lòng bọn họ nóng như lửa đốt, thấp thỏm bất an, sau ngày hôm nay, nhà họ Chung bọn họ có khả năng phải chắp tay nhường lại vị trí đứng đầu thế giới ngầm Yên Kinh cho người khác, danh tiếng của nhà họ Chung nhà họn họ sẽ biến mất trong lịch sử Yên Kinh, từ bây giờ gia tộc sẽ dần suy yếu, không vực dậy nổi nữa.
Chung Cửu Trân bước từng bước bình tĩnh ra khỏi nhà, đám con cháu đi theo phía sau, giống như một lễ lớn trước khi xuất chinh.
Vô số siêu xe đậu trước nhà họ Chung.
“Các con đến chỗ Hối Chúng trước đi.” Chung Cửu Trân nói với đám con cháu ở phía sau, lại nhìn Chung Tuyết Sơn nói: “Tuyết Sơn, chúng ta đi đón cậu Tần đến.”
“Dạ.” Chung Tuyết Sơn đáp, nói xong, ông đi theo sau Chung Cửu Trân, leo lên chiếc Escalade, chạy về phía đại học Yên Kinh.
Cậu Tần? Cậu Tần là ai?
Người nhà họ Chung hai mặt nhìn nhau, bọn họ cảm thấy cậu Tần kia có lẽ là võ giả do Chung Cửu Trân tạm thời mời đến, một võ giả được nhà họ Chung chiêu mộ nhiều năm, trăm người chọn một như Phó Khai cũng đều bị Ngưỡng Thiên giết chết một cách dễ dàng, một võ giả được mời đến tạm thời, sao có thể là đối thủ chứ?
Người nhà họ Chung mang theo tâm trạng nặng nề leo lên xe, chạy về phía sân đấu quyền Hối Chúng.
Hôm nay là chủ nhật, cuối cùng Chung Khiết cũng có thể nghỉ ngơi một ngày.
Lúc này, Chung Khiết và bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” cùng nhau ra khỏi khu cho người nhà, năm cô gái đã trở thành chị em thân thiết, đương nhiên “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” cũng không quên thân phận của các cô, mỗi ngày các cô đều đi học cùng Chung Khiết, giành chỗ ngồi cho Chung Khiết, đến nhà ăn mua cơm cho Chung Khiết, còn sẽ xoa bóp cho Chung Khiết.
Tóm lại, chăm sóc Chung Khiết vô cùng cẩn thận.
Chung Khiết đi ra ngoài, Tần Hằng vẫn còn đứng gác ở đây, thấy năm cô gái đi đến, Tần Hằng cực kỳ vui vẻ.
“Tối nay tan ca, anh đi dạo hồ Vị Danh với em đi.” Chung Khiết nói với Tần Hằng, mấy ngày nay chỉ lo học tập, cô không quá quan tâm đến Tần Hằng, hôm nay nghỉ ngơi rãnh rỗi, cô đột nhiên cảm thấy mấy hôm nay đã hơi lạnh nhạt với Tần Hằng.
“Tối nay...” Tần Hằng hơi sửng sốt, tối nay anh còn phải đấu võ thay cho nhà họ Chung, nếu để Chung Khiết biết thì không hay, nhưng nhìn đôi mắt sáng ngời của Chung Khiết, Tần Hằng lại không nỡ từ chối, gật đầu nói: “Được, đợi tan ca anh gọi điện thoại cho em.”
“Được, bọn em đến thư viện đi dạo, anh đứng gác tiêp đi.” Chung Khiết vui mừng, đi về hướng thư viện, Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt đi bên cạnh Chung Khiết, Tiểu Phong và Tiểu Hoa lại ngừng lại, ở cạnh Tần Hằng.
Thấy Chung Khiết đi mất, Tần Hằng quay về ký túc xá của anh, thay quần áo ra, anh cần phải ra cổng trường cho người nhà họ Chung đến đón anh đi sân thi đấu để đấu võ.
Tiểu Phong và Tiểu Hoa đi theo sau Tần Hằng, hai cô muốn đi cùng Tần Hằng.
Tần Hằng ra đến cổng trường, nhìn thấy một chiếc Escalade, đi sang, hai ba con Chung Cửu Trân từ trên xe bước xuống, nói vài câu ngắn gọn với Tần Hằng, mọi người lại lên xe, chạy về phía sân đấu quyền ngầm Hối Chúng.
Sân đấu quyền ngầm Hối Chúng là sân đấu quyền nổi tiếng nhất trong thế giới ngầm Yên Kinh, nói nằm ở đoạn đường trung tâm của Yên Kinh, phía trên là nhà triễn lãm Yên Kinh, cực kỳ bí ẩn, tầng ngầm thứ hai chính là sân đấu quyền.
Lúc này, xung quanh nhà triễn lãm trông rất bình tĩnh, thật ra ở hai tầng dưới lòng đất đã cực kỳ nhộn nhịp.
Cách nhà triển lãm khoảng chừng hai trăm mét, hai ba con nhà họ Chung, Tần Hằng, Tiểu Phong và Tiểu Hoa từ trên xe bước xuống.
Bọn họ phải đi bộ từ nơi này đến sân đấu quyền ngầm.
Tần Hằng cảm nhận được có một vài ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào anh, anh quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người đang trốn tránh ở bên cạnh hồ hoa.
Bóng người kia nhìn thấy Tần Hằng đã phát hiện ra, lập tức trốn ra sau gốc cây.
Tiểu Phong và Tiểu Hoa cũng chú ý đến người đó, hai người cùng nhau chạy nhanh về phía đó.
“Đi ra đây!” Tiểu Phong và Tiểu Hoa chạy đến sau gốc cây, một trái một phải tấn công về phía người đó, người đó hoảng sợ, không ngờ hai cô gái chưa đến hai mươi tuổi lại có võ công cao đến thế.
Cô vội vàng giơ tay ra đỡ, nhưng không phải là đối thủ của Tiểu Phong và Tiểu Hoa, trong chớp mắt đã bị Tiểu Phong và Tiểu Hoa bắt lại.
“Cậu Tần!” Tiểu Phong và Tiểu Hoa bắt người kia đến trước mặt Tần Hằng.
Người này có mái tóc đen dài ngang vai, hai mắt sáng như trân châu đen, mặt cô đầy vẻ hào hùng và không cam lòng, chính là cảnh sát xinh đẹp nhất trong phân cục cảnh sát - Vương Thần
“Cô theo dõi tôi làm gì?” Tần Hằng hỏi, lúc Vương Thần trốn ra sau gốc cây thì Tần Hằng đã nhận ra cô.
“Không phải nơi này sắp sửa xảy ra chuyện?” Vương Thần nói.
Hôm nay sau khi Vương Thần tan ca đi ngang qua nhà triển lãm, phát hiện hai ba con Tống Dực đi về phía hầm ngầm của nhà triển lãm, sau đó có rất nhiều nhà xí nghiệp, người trong các gia tộc lớn và những người bị cục cảnh sát nghi ngờ nhất trong Yên Kinh lần lượt xuất hiện.
Cuộc đấu võ lần này chỉ thông báo cho những người có liên quan lợi ích đến hai nhà họ Chung và Tống, tin tức này được giữ kín đối với những người khác trong Yên Kinh.
Vương Thần càng ngày càng cảm thấy chắc chắn có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra, cô muốn đi vào tầng ngầm xem thử, nhưng có mấy người đàn ông mặc vest đứng gác trước cửa, không có “thư mời” thì không vào được.
Vương Thần trốn ở cửa, xem thử rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.
Đợi đến khi cô nhìn thấy hai ba con nhà họ Chung xuất hiện, trong lòng lại càng hoảng sợ. Đương nhiên, khi nhìn đến Tần Hằng có dính líu đến nhà họ Chung, cô cũng rất khiếp sợ.
“Cô mau đi đi, đây không phải là nơi cô nên đến.” Tần Hằng nói.
“Có phải các anh định làm chuyện xấu xa gì ở đây không? Tôi phải thông báo cảnh sát đến, phá hủy kế hoạch của các anh.” Vương Thần nói.
Cô biết nhà họ Chung có bối cảnh dính đến thế lực ngầm, nhà họ Chung xuất hiện ở nơi này, trong mắt cô cũng đồng nghĩa với chuyện xấu.
“Cô còn nói nhảm nữa thì tôi sẽ làm cô câm miệng suốt đời!” Chung Cửu Trân tức giận nói.
“Ba, ba bớt giận.” Chung Tuyết Sơn nói, lúc này ông đã cẩn thận quan sát gương mặt của Vương Thần, quay sang nhìn Vương Thần nói: “Cô là con bé Vương Thần của nhà họ Vương sao?”
“Đúng vậy, tôi sẽ bắt mấy kẻ xấu xa bọn ông tống vào tù hết!” Sau khi Vương Thần bị điều đến kinh thành, nghe những người khác kể lại, cô biết được nhà họ Chung là người đứng đầu thế giới ngầm của Yên Kinh, trong mắt cô, nhà họ Chung đứng ở mặt đối lập với cảnh sát bọn cô, một ngày nào đó, cô sẽ tiêu diệt nhà họ Chung.
“Cô nhóc, nếu chúng tôi muốn đối phó cô thì rõ như lòng bàn tay.”
Chung Tuyết Sơn cười mỉa nói: “Tôi có thể nói rõ cho cô biết, tối nay chỗ này sẽ tiến hành một trận đấu võ, người chiến thắng sẽ trở thành ông vua của thế giới ngầm Yên Kinh, nhà họ Vương của cô cũng biết về trận đấu võ này, bên phía chính phủ cũng biết, vì sao chúng tôi có thể tổ chức được, là bởi vì chúng tôi được chính phủ ngầm đồng ý, Yên Kinh muốn ổn định, ngoại trừ cần những cảnh sát như bọn cô ra, cũng cần chúng tôi, cô hiểu chưa?”
Người trong gia tộc cô cũng biết, phía chính phủ cũng biết?
Vương Thần hoảng sợ rồi, đầu óc không kịp phản ứng. Cô đột nhiên cảm thấy cô giống như một người hấp tấp, nhưng sự thật đúng như những gì Chung Tuyết Sơn nói sao?
“Cô nhóc, vào đó xem cùng bọn tôi không?” Chung Cửu Trân nhìn Vương Thần nói.
Thấy Vương Thần hơi ngẩn người, Chung Cửu Trân cũng không để ý đến cô, từ từ bước về phía tầng ngầm thứ hai của nhà triển lãm, Vương Thần cũng đi theo sau bọn họ.
Thông qua kiểm tra ở tầng ngầm đầu tiên, nhóm Chung Cửu Trân đến tầng ngầm thứ hai. Ngay sảnh lớn ngoài cửa ra vào đã có rất nhiều người.
Hai ba con Tống Trung Bình đã đến từ nửa tiếng trước, lúc này có rất nhiều người vây xung quanh bọn họ, nhiệt tình trò chuyện.
Mà xung quanh những người nhà họ Chung đến trước khác lại vô cùng lạnh lẽo.
Thấy Chung Cửu Trân đến, một vài người theo lễ phép mà chào hỏi Chung Cửu Trân.
“Ông Chung.”
“Ông Chung đến rồi à.”
Bọn họ đã thể hiện rất kềm chế rồi, bây giờ cục diện đã rất rõ ràng, nhà họ Tống sẽ là người chiến thắng trong trận đấu võ này, bọn họ lại xum xoe, lấy lòng “chủ cũ” thì không hay cho lắm.
Mấy người nhà họ Chung khác cũng đến, trong lòng bọn họ đều vô cùng khó chịu, thấy Chung Cửu Trân đến, rối rít oán giận:
“Ba, lúc trước khi mấy người này nhìn thấy chúng ta thì giống hệt như mấy con chó Nhật, bây giờ nhà họ Chung chúng ta còn chưa thất thế mà đám người này đã xa lánh chúng ta, đúng là một đám chỉ giỏi nịnh bợ.”
“Đúng đó, có một số người còn vờ như không nhìn thấy chúng ta, liên tục nịnh nọt nhà họ Tống! Nhìn gương mặt đó của bọn họ là hết hứng ăn uống!”
“Ba, cậu Tần mà ba đi mời đâu?” Một người nhà họ Chung hỏi.
“Đúng vậy, cậu Tần đâu?”
Chung Cửu Trân không trả lời bọn họ, ông cảm thấy đám con cháu này là một đám vô dụng.
“Xin chào mọi người.” Tần Hằng chủ động bước lên chào hỏi.
“Cái gì, cậu là cậu Tần hả?” Người nhà họ Chung vừa hỏi lúc nãy ngạc nhiên nói. Những người khác cũng há hốc mồm.
Bọn họ còn tưởng cậu Tần mà Chung Cửu Trân mời đến sẽ là một cao nhân võ thuật, nhưng không thể nào ngờ được lại sẽ là một thằng nhóc trẻ tuổi như Tần Hằng.
Đến cả đại sư Phó Khai cũng không đánh lại Ngưỡng Thiên được nhà họ Tống mời đến, tuy thằng nhóc này trông cũng rất mạnh, nhưng một thằng nhóc không biết tên họ, sao có thể là đối thủ của người ta được?
Chỉ trong chớp mắt, chút niềm tin cuối cùng của người nhà họ Chung cũng biến mất.
Bọn họ than ngắn thở dài, cảm thấy chút hy vọng cuối cùng cũng tan biến.
Lúc này, Tống Trung Bình cũng để ý thấy Chung Cửu Trân đã đến, đi sang đó cùng Tống Dực, một đám người vây xung quanh bọn họ, nhà em họ Tống Dực cũng chạy đến, Phương Chính ngồi trên xe lăn được đẩy đến.
Cậu ấm Hạ Vũ Thần từng tổ chức cũng có mặt ở đây, trong khoảng thời gian này vừa đúng lúc anh cũng ở Yên Kinh, dựa vào thân phận và địa vị của gia đình anh, đương nhiên cũng có thư mời, anh lập tức đến nơi này để xem trận thi đấu võ thuật này.
“Ông cụ Chung, xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Tống Trung Bình khách sáo nói. Ông phải thể hiện ông là một người rộng lượng trước mặt người khác, dù sao sau này ông chính là ông vua của thế giới ngầm ở Yên Kinh.
“Xin chào!” Chung Cửu Trân bắt tay với Tống Trung Bình, cười lạnh nói.
Lúc trước khi nhà họ Tống vừa mới đến Yên Kinh, khi đó Tống Trung Bình chỉ có một chức vị nhỏ nhoi trong Yên Kinh, lúc đó ông ta còn đích thân mang theo quà tặng đến nhà họ Chung gặp mặt Chung Tuyết Sơn. Nói trắng ra là tới chào hỏi người đứng đầu, đến thỉnh an.
Không ngờ chỉ ba mươi năm ngắn ngủi, Tống Trung Bình đã sắp cướp đi vị trí của nhà họ Chung.
Đúng là cuộc đời khó lường.
“Không biết hôm nay nhà họ Chung cử vị võ giả nào ra thi đấu?” Tống Trung Bình hỏi, ông muốn xem thử, sau khi cao thủ mạnh nhất nhà họ Chung – Phó Khai đã chết, nhà họ Chung còn có thể cử loại người nào ra thi đấu?
“Cậu Tần, mời cậu bước ra để ông Tống xem thử!” Chung Cửu Trân nói.
“Được.” Tần Hằng đáp, đi đến trước mặt Tống Trung Bình, khẽ gật đầu nói: “Xin chào ông Tống.”
Mọi người xung quanh nhìn thấy Tần Hằng đều vô cùng ngạc nhiên, nhà họ Chung tìm một thằng nhóc mới hai mươi tuổi ra thi đâu? Không phải là nói đùa chứ?
“Là anh à?” Tống Dực nhận ra được Tần Hằng, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
“Cậu, lần trước con và anh họ bị thằng nhóc này chơi đó!” Phương Chính ngồi trên xe lăn cũng nói.
Tống Trung Bình hơi giơ tay, Tống Dực và Phương Chính im lặng.
“Anh Chung, nhà họ Chung không còn ai nữa sao? Cử một thằng nhóc như thế này ra thi đấu, không phải là đang chắp tay nhường phần thắng cho nhà họ Tống bọn tôi à?” Tống Trung Bình cười khây nói, lúc trước ông rất lễ phép, nhưng bây giờ ông cũng cần lộ ra chút khí phách, ông đã nghĩ kỹ rồi, sau khi trở thành ông vua thế giới ngầm Yên Kinh rồi, ông cũng phải dùng cả ân và uy đối với các đàn em.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT