“Cháu chính là con bé nhà họ Vương đó sao?”

Tống Trung Bằng nhìn về phía Vương Thần. Trong ánh mắt ấy hiện lên vẻ khinh thường, đối với ông ta thì Vương Thần chỉ là một con nhóc ngốc nghếch:

“Tôi nhớ lúc tôi đến nhà họ Vương để thăm ba cháu đã hơn mười mấy năm trước rồi, lúc đó cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhiều năm trôi qua như vậy, có phải đã quên mất chú Tống rồi hay không?”

Tống Trung Bằng cư xử giống như người lớn nói chuyện với trẻ nhỏ trong nhà, giống như ông ta không hề tức giận vì Vương Thần đang giữ con trai của ông ta.

“Xin chào, hiện tại tôi không thể nhớ được những chuyện lúc còn bé, những tôi chỉ biết là, trước mắt thì con trai của chú đang là nghi phạm của một vụ án, vì vậy bây giờ tôi cần dẫn anh ta đi lấy khẩu cung, xin lỗi chú!” Nói xong, Vương Thần chuẩn bị dẫn Tống Dực đi đến phòng thẩm vấn.

“A, chờ một chút, gấp như vậy để làm gì…”

Lúc này, Tống Trung Bằng mới lộ ra một chút bất mãn, quả nhiên con bé Vương Thần này giống y như những gì em gái ông ta nói tối hôm qua, là một người thẳng thắn, hoàn toàn không biết xã giao hay lựa lời là gì.

Tống Trung Bằng nghiêng đầu, người đàn ông đứng sau ông ta đi đến trước mặt Vương Thần, anh ta là một người ôn hòa lịch sự, là luật sư đắc lực nhất của Tống Trung Bằng.

"Cảnh sát Vương, theo tôi được biết, hiện tại mọi người mới chỉ nắm giữ được khẩu cung của Trình Mãnh, cũng không có chứng cứ bằng giấy trắng mực đen rõ ràng, mà khẩu cung thì không có giá trị về mặt bằng chứng pháp luật, nếu như Trình Mãnh có nói rằng cậu chủ nhà chúng tôi là nghi phạm vụ án thuê sát thủ giết người thì cố gắng lắm cũng chỉ…” Luật sư nói.

"Tôi sẽ gọi điện thoại cho đồng nghiệp đang canh giữ Trình Mãnh ngay bây giờ." Vương Thần lấy điện thoại ra, gọi cho người cảnh sát đang canh giữ Trình Mãnh.

"Đưa di động cho Trình Mãnh, tôi muốn nói chuyện với anh ta ngay bây giờ!" Vương Thần nói.

"Đội trưởng, hiện tại không thể, Trình Mãnh mới kết thúc ca mổ lúc 6 giờ sáng, hiện tại vẫn đang trong tình trạng hôn mê." Giọng nói của người cảnh sát truyền ra từ trong điện thoại.

Nghe vậy, Vương Thần cảm thấy rất bực bội, trừng mắt nhìn luật sư của Tống Trung Bằng.

"Tình hình của Trình Mãnh thế nào rồi?" Vương Thần lại hỏi.

"Tôi nghe bác sĩ nói tình hình khá tốt. Năm phát súng đều không trúng vị trí trọng yếu trên người anh ta. Toàn bộ đạn đã được lấy ra. Vài ngày sau, đầu óc của Trình Mãnh sẽ tỉnh táo trở lại. Chúng ta có thể lấy khẩu cung của anh ta trong bệnh viện!" Người cảnh sát đang ở trong bệnh viện nói.

"Tốt, cứ như vậy, hai người các anh chú ý tình hình của Trình Mãnh, nếu có chuyện gì phải lập tức báo cho tôi!" Nói xong, Vương Thần dập máy điện thoại.

"Cảnh sát Vương, đây là tiền bảo lãnh cho cậu chủ nhà chúng tôi, hiện tại chúng tôi muốn đưa cậu ấy rời khỏi đây, xin hỏi có vấn đề gì không?" Luật sư mỉm cười nói.

Theo quan điểm của Vương Thần, luật sư này đang cố ý chọc tức cô, Vương Thần không muốn bỏ qua, quay sang nhìn Tống Dực, nói: "Nếu như anh thật sự là hung thủ phạm tội, tôi nhất định sẽ tự tay bắt anh trở lại đồn cảnh sát!" "Được!"

Tống Dực mỉm cười, tiến lại gần Vương Thần một chút, anh ta nói khẽ: "Vậy phải xem cô có khả năng này hay không đã, ngoài ra, tôi còn muốn nhắc nhở cô, đừng quên lời tôi nói, nếu như lần này là cô bắt oan tôi, tôi sẽ bắt cô trả giá lớn.”

Nói xong, Tống Dực nhìn Vương Thần, giống như người thắng cuộc, như đang cười nhạo sự vô dụng của Vương Thần.

Tống Trung Bằng mang theo Tống Dực ra khỏi cục cảnh sát.

Trực tiếp đỗ chiếc Toyota loại khá phổ biến trước cửa cục cảnh sát, Tống Trung Bằng là quan chức, vì vậy cho dù ông ta có rất nhiều tiền, cũng không dám mua những chiếc xe sang trọng mấy chục tỉ!

Luật sư chào tạm biệt hai ba con nhà họ Tống, rồi rời khỏi đó môt mình.

Vừa lên xe, vẻ mặt của Tống Trung Bằng lập tức trở nên u ám, khác hoàn toàn lúc ở trong cục cảnh sát, khiến cho Tống Dực đang ngồi ở ghế lái phụ cảm thấy đặc biệt bất an, cũng không dám mở miệng nói gì với ba mình.

Im lặng suốt cả chặng đường, Tống Trung Bằng lái xe, lái vào một khu dân cư cao cấp ở Bình Xương.

Cái tiểu khu này cũng không phải là một trong những tiểu khu sang trọng nhất ở Yên Kinh, nhưng cũng là khu chưng cư cho tầng lớp thượng lưu, vừa vặn với quan chức như Tống Trung Bằng, không lộ ra sự xa hoa giàu có, không bị ảnh hưởng bởi miệng lưỡi thiên hạ, đồng thời cũng không phải giống như một số quan chức khác, cố ý giả nghèo, ở những tiểu khu kém nhất.

Đi vào trong nhà, Tống Trung Bằng đem cởi bộ quần áo kiểu quan lại ra, tiện tay giao cho bảo mẫu đang đứng tại cửa, bên trong ông ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, hoàn toàn khác biệt với bộ quần áo bên ngoài.

"Con theo ba vào đây!" Tống Trung Bằng quay đầu lại trừng mắt liếc Tống Dực nói, nói xong, ông ta đi vào phòng làm việc của mình, Tống Dực bị gọi đến lập tức giật mình, nơm nớp lo sợ đi vào theo.

Tống Dực vừa đóng cửa phòng, quay đầu, còn không có kịp phản ứng,

"Chát!" một tiếng, hai mắt anh ta tối sầm lại, trên má phải đã bị tát một cái thật mạnh! Tống Dực trực tiếp bị đánh thẳng vào tai, mặt nóng đỏ như dầu ớt!

"Rất nghiêm trọng đấy, cho con làm việc, đã bảo phải cẩn thận, cẩn thận một chút, con muốn làm hỏng hết danh dự của ba đúng không!" Tống Trung Bằng phẫn nộ trừng mắt mắng Tống Dực.

Đừng nhìn lúc ông ta ở cục cảnh sát, biểu hiện ra dáng vẻ bình thản ung dung, thật ra trong lòng ông ta đang sợ hơn bất cứ ai, cực kì lo lắng.

Ông ta làm chức vụ lớn trong nhà nước, một khi có tin tức tuôn ra nói con trai ông ta phạm vào tội danh thuê người đi giết người, hành vi phạm tội lớn như vậy, thế thì sự nghiệp mà ông ta vất vả gây dựng, trong một đêm sẽ hoàn toàn sụp đổ mà không có gì để níu lại.

"Ba, con xin lỗi, lần này là con làm việc có sơ sót, con cam đoan về sau sẽ không lặp lại sai lầm như vậy..." Tống Dực nhận sai với ba anh ta.

"Còn xuất hiện sai lầm như vậy nữa, ba sẽ giết chết con!" Tống Trung Bằng nói xong, nước miếng tung bay.

Ông ta ngồi trên ghế xoay cạnh bàn đọc sách, lấy tay giữ chặt tóc, nhấc lên, mái tóc đen dày của ông ta lại bị nhấc lên.

Vốn Tống Trung Bằng trời sinh đã hói, lúc 30 tuổi trên đầu đã biến thành kiểu tóc hói đầu, Tống Trung Bằng dứt khoát cạo sạch toàn bộ tóc, nhưng dù sao cũng làm quan chức, Tống Trung Bằng đã mua một bộ tóc giả cho bản thân, làm quan chức nhiều năm như vậy, đến cả người thân của ông ta, cũng không biết ông ta bị hói đầu.

Tống Trung Bằng vứt tóc giả trên bàn đọc sách, lấy ra một chiếc hộp sắt đẹp đẽ từ trong ngăn kéo, mở hộp sắt ra, trong hộp sắt có điếu xì gà Cuba nằm yên bên trong.

Tống Trung Bằng lấy một điếu ra, đốt lửa rồi hút, hiện ở thời điểm này, ông ta cần nicotine để bình tĩnh lại.

Một luồng khói xanh nhạt phun ra khỏi miệng, thần kinh của ông ta nhất thời được thả lỏng.

"Chuyện này tuyệt đối không thể xuất hiện vấn đề gì, hiện tại con đã có manh mối hay cách giải quyết gì chưa?" Tống Trung Bằng nhìn về phía Tống Dực nói, ông ta không hề kích động như vừa rồi.

"Ba, ba yên tâm, chuyện này con có thể giải quyết tốt!"

Tống Dực nhẹ nhàng thở ra, nói: "Trước mắt Trình Mãnh đang nắm giữ thông tin gây bất lợi cho chúng ta, chỉ cần để cho cậu ta im miệng vĩnh viễn là được rồi!"

"Tốt, con mau làm càng sớm càng tốt, nhất định phải thật khéo léo!" Thật ra Tống Trung Bằng khá yên tâm khi giao việc cho Tống Dực, chỉ là lần này chuyện xảy ra quá đột ngột, suýt chút nữa cũng làm cho ông ta không kịp phản ứng, vì vậy Tống Trung Bằng mới giận dữ.

"Được, con rõ rồi." Tống Dực đáp.

"Mặt khác, Bang Hoa Thanh ở Hoa Kỳ đã có tin tức rõ ràng vào ngày hôm qua, bọn họ đã đồng ý yêu cầu của chúng ta, một khi chúng ta muốn ngả bài với nhà họ Chung, bọn họ sẽ phái ra cao thủ đến trợ giúp chúng ta, trong một lần hành động tiêu diệt nhà họ Chung.” Tống Trung Bằng vừa suy nghĩ đến cuộc điện thoại với Chiến Thiên Nhai – bang chủ của Bang Hoa Thanh - ngày hôm qua, vừa nói.

Tống Trung Bằng đã lên kế hoạch chiếm đoạt hoàn toàn thế giới ngầm của Yên Kinh, thậm chí cả Hoa Bắc từ tay nhà họ Chung, ông ta chưa bao giờ làm những việc mình không nắm chắc, những năm gần đây, các thế lực dưới tay nhà họ Tống, luôn phát triển một cách thảm hại, cho đến hai năm gần đấy, Tống Trung Bằng cảm thấy cơ hội để nhà họ Tống thay thế nhà họ Chung đã tới.

Mấy tháng trước, Tống Trung Bằng bắt đầu liên lạc với Bang Hoa Thanh của Hoa Kỳ, nhờ bọn họ hỗ trợ hành động, lúc đó thái độ của Bang Hoa Thanh rất mơ hồ, Tống Trung Bằng biết rõ, Bang Hoa Thanh cần ước tính thực lực của nhà họ Tống.

Ngày hôm qua, khi ông ta lại một lần nữa bấm số điện thoại của Chiến Thiên Nhai, bang chủ Bang Hoa Thanh, cuối cùng ông ta đã chờ được câu trả lời mình mong muốn, Chiến Thiên Nhai ủng hộ việc nhà họ Tống cướp lấy thế giới ngầm ở Yên Kinh và Hồ Bắc, một khi nhà họ Tống muốn quyết chiến cùng nhà họ Chung, Bang Hoa Thanh sẽ cung cấp lực lượng viện trợ mạnh nhất.

"Bang Hoa Thanh đã đáp ứng, thật tốt quá!" Tống Dực cũng vui mừng kêu lên, anh ta biết rõ, ba mình vẫn luôn muốn liên lạc với Bang Thanh Hoa.

"Con hãy xử lí xong chuyện này trước, sau đó lập tức đi đến Chung gia, đàm phán với Chung Cửu Trân! Cứ dựa theo ba đã nói với con lúc trước mà nói!" Tống Trung Bằng hút xì gà, trong đầu nghĩ hình ảnh Tống Dực đàm phán với Tống Cửu Trân.

"Ba, có phải ba đã quá vội vàng rồi không?" Tống Dực còn chưa nghĩ được đến những chuyện này.

"Vội vàng sao?"

Tống Trung Bằng nhìn về phía Tống Dực, đối với lời chất vấn của anh ta thì có chút bất mãn: "Ba luôn luôn dạy con rằng, những thứ như cơ hội, luôn trôi qua ngay lập tức, đối với nhà họ Tống chúng ta ở hiện tại mà nói, thực lực cũng đã đủ rồi, hơn nữa có sự trợ giúp của Bang Hoa Thanh, đây chính là thời cơ tốt nhất, nếu như bỏ qua, chẳng biết lúc nào mới có thể đến lại, làm đàn ông phải quyết định thật nhanh, biết không?"

"Đúng, ba, ba nói rất đúng, là do con đã quá do dự! Sau khi giải quyết xong Trình Mãnh, con sẽ lập tức đi trở mặt với Chung Cửu Trân!" Tống Dực hơi cúi đầu nói.

"Tốt rồi, con đi ra ngoài đi, suy nghĩ thật kỹ chuyện của mình!" Tống Trung Bằng xua tay với Tống Dực, để Tống Dực rời khỏi phòng làm việc của ông ta.

Ngày hôm sau, 6 giờ sáng, tại bệnh viện của đại học y Yên Kinh, Trình Mãnh đang ở bệnh viện này.

Ở bên ngoài phòng bệnh của Trình Mãnh, có hai cảnh sát ngồi trên ghế, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, canh giữ Trình Mãnh ở bệnh viện, không thể ngủ trên giường, nên bọn họ đang rất mệt mỏi, bây giờ mà cho bọn họ một cái gối, chắc chắn bọn họ sẽ ngủ đến ngáy.

"Kẹt, Kẹt, Kẹt..." Một chiếc xe đẩy nhỏ chậm rãi đi tới.

"Đứng lại!" Khi xe đẩy nhỏ đi qua trước mặt hai cảnh sát trước mặt, hai cảnh sát đồng thời tỉnh dậy, nhìn về người ở phía sau xe đẩy.

Xe đẩy nhỏ làm bằng inox, cao khoảng 1.3 mét, phía trên có một cái thùng rác màu xanh, một cái chậu nước nhỏ, cây chổi cùng đồ lau nhà, đây là một chiếc xe đẩy quét dọn nhà, người đang đẩy xe chính là một bà lão còng lưng, mặt đầy nếp nhăn.

Nghe được tiếng quát của hai cảnh sát, bà lão rất hoảng sợ, ôm ngực mình, dáng vẻ như đã bị giật mình.

"Đồng chí cảnh sát, tôi là nhân viên quét dọn vệ sinh ở bệnh viện, mỗi sáng sớm tôi đều đến quét dọn, nếu trước 7 giờ mà tôi không quét dọn xong tầng này thì sẽ bị bệnh viện đuổi việc đấy!”

Bà lão vội vàng giải thích với hai người cảnh sát, vừa nhìn về phía phòng bệnh của Trình Mãnh, nói ra: "Tôi nghe nói phòng này có môt tên tội phạm giết ngươi đang ở, tôi còn rất sợ đây này, đồng chí, nếu như các anh nói căn phòng này không cần quét dọn, tôi cầu còn không được, chỉ cần các anh giúp tôi nói với quản lí và chủ nhiệm bệnh viện, đừng trừ lương của tôi là được rồi."

"A?" Hai cảnh sát nhìn nhau, nếu họ muốn gặp quản lí, phải ra khỏi khoa nội trú rồi lại đi một vòng lớn mới đến, bọn họ cũng không muốn đi.

"Như vậy đi, bà ơi, bà cứ vào quét dọn đi ạ, bà cứ yên tâm, người kia còn hôn mê, hơn nữa trên tay anh ta còn đeo còng tay, không có khả năng làm bà bị thương đâu, bà mau vào đi!" Cảnh sát nói.

"Được rồi, chẹp!" Bà lão thở dài, đẩy xe quét dọn, chậm rãi đi vào phòng bệnh của Trình Mãnh, hai cảnh sát lại tựa vào ghế rồi híp mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play