Nghe thấy ba mình thừa nhận, hai chân Long Linh mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất, cũng may được Long Nghiên đỡ lại.
“Vậy con có phải... là con gái của ba không?” Long Linh lấy hết can đảm hỏi, cô vừa sợ sẽ nghe thấy câu trả lời, vừa chờ mong được nghe câu trả lời.
“Phải, đương nhiên là phải rồi!” Long Đằng đứng dậy đi tới bên cạnh Long Linh, mặt ông ta tràn đầy kiên nghị.
“Ba...” Long Linh nhào vào lòng Long Đằng, cũng may Long Đằng là ba cô, nếu không phải thì cô thực sự không thể nào chấp nhận được.
“Con gái ngoan, Linh Nhi, chân tướng của sự thật có thể sẽ rất tàn nhẫn, con thật sự muốn nghe sao?” Long Đằng nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Long Linh.
“Con muốn nghe!” Long Linh ngẩng đầu lên, kiên định nhìn ba mình: “Nếu thật sự tàn nhẫn thì con càng muốn nghe hơn, con nhất định phải biết rốt cuộc con đã trải qua chuyện gì, không phải đây mới là cuộc đời trọn vẹn sao?”
Long Đằng khẽ thở dài, ánh mắt trở nên sâu xa như thể nhìn thấy được khoảng thời gian trước đây, ông ta chậm rãi nói.
“Mẹ con tên là Chung Tuyết Nhạn, là con gái nhà họ Chung ở Yên Kinh. Nhà họ Chung là một gia tộc lớn ở Yên Kinh, ba và mẹ con đã quen biết nhau trong một tour du lịch, cả hai cũng nhanh chóng rơi vào bể tình. Ba với mẹ con yêu nhau được hai tháng, chưa kết hôn đã có con rồi.”
Nghe tới đây, Long Linh hơi kinh ngạc, không ngờ ba mẹ lại quen nhau qua cách đó.
“Lúc đó ba định tổ chức hôn lễ ở Lâm An luôn, nhưng Tuyết Nhạn không thông báo cho gia đình cô ấy, khi ấy ba cũng không biết Tuyết Nhạn là người nhà họ Chung ở Yên Kinh, chỉ nghĩ cô ấy là một cô gái bình thường. Ba nghĩ Tuyết Nhạn không quan trọng địa vị nên ba cũng không nói gì nữa, ba cứ ngày ngày chăm sóc cho cô ấy, mong chờ đến ngày con được sinh ra.”
“Cho đến khi Tuyết Nhạn mang thai được hơn chín tháng và sắp sinh, thì bỗng có một nhóm người nhà đến bắt ba và Tuyết Nhạn về Yên Kinh, lúc này ba mới biết Tuyết Nhạn là người nhà họ Chung ở Yên Kinh.”
“Gia chủ của nhà họ Chung, tức là ông ngoại con Chung Cửu Trân, biết Tuyết Nhạn mang thai con của ba thì rất tức giận. Lúc đó ông ấy đã sắp giết ba rồi, nhờ có Tuyết Nhạn liều chết cứu ba, cái mạng của ba mới được giữ lại, sau đó ba bị nhốt trong ngục tối của nhà họ Chung.”
Khi đó Tuyết Nhạn không được tới gặp ba, người đưa cơm trưa cho ba mỗi ngày là một cô hầu gái trẻ tuổi, cô hầu gái này chính là ‘Thái Tư’. Thái Tư sẽ nói cho ba biết tình hình của Tuyết Nhạn, ba cũng sẽ nhờ cô ta truyền lời cho Tuyết Nhạn. Thái Tư nói với ba, Chung Cửu Trân cực kỳ ghét đứa con trong bụng Tuyết Nhạn, ngày nào cũng cãi nhau với Tuyết Nhạn.”
“Mười mấy ngày sau Thái Tư nói cho ba biết đứa bé đã được sinh ra, là một bé gái, ba đặt tên cho con bé là Long Khiết. Thái Tư còn lén nói cho ba biết Tuyết Nhạn sẽ tìm cách cứu ba ra ngoài, sau đó cô ấy cũng sẽ tìm cơ hội đưa con đi đoàn tụ với ba.”
Giờ Long Linh mới biết thì ra mình không tên “Long Linh”, cũng không phải tên “Chung Khiết”, mà tên là “Long Khiết ”.
“Một ngày sau khi đứa bé được sinh ra, ba đã được nhà họ Chung thả ra ngoài. Ba vẫn luôn ở lại Yên Kinh, lén lút quan sát nhà họ Chung, ba tin Tuyết Nhạn nhất định sẽ đoàn tụ với ba.”
Ánh mắt Long Đằng bỗng trở nên đau thương, ông ta chậm rãi nói.
“Nhưng sau đó ba lại nhận được tin Tuyết Nhạn đã chết, ba đã tận mắt nhìn thấy nhà họ Chung tổ chức lễ tưởng niệm Tuyết Nhạn ở núi Bát Bảo. Người nhà họ Chung nói là do ba hại chết Tuyết Nhạn, ba hỏi Chung Cửu Trân con gái ba đang ở đâu, Chung Cửu Trân kéo ba vào một góc vắng người, nói rằng nếu ba lại nhắc đến chuyện của con gái, ông ta sẽ lập tức lấy mạng ba, ép buộc ba sau này không được công khai quan hệ của ba và Tuyết Nhạn, nếu không nhà họ Chung sẽ không bỏ qua cho ba.”
“Ba biết ông ta có thể làm được như vậy nên đã quay lại Lâm An, nhưng ba tin chắc rằng con gái ba vẫn chưa chết. Kể từ đó, ba đã bắt đầu tìm kiếm con gái mình khắp nơi trên đất nước.”
“Lúc đầu ba đi khắp nơi hỏi những đứa trẻ không có ba mẹ, sau này công nghệ phát triển, ba lại bắt đầu tìm kiếm bằng công nghệ DNA, nhưng ba tìm hơn hai mươi năm vẫn không tìm được.”
“Vậy con đã trở lại nhà họ Long bằng cách nào?” Long Linh hỏi.
“Bốn tháng trước bỗng có một người đàn ông gọi điện cho ba, họ nói có tin tức của con gái ba. Ba nghe xong thì chấn động, lập tức chạy tới nơi đã hẹn, sau đó ba nhìn thấy con đang nằm trên giường ở trong phòng.”
“Lần đầu nhìn thấy con, ba đã xác định con chính là con gái của ba và Tuyết Nhạn, vì trông con quá giống Tuyết Nhạn, quan trọng hơn là trên người con còn có một miếng ngọc bội Phượng Hoàng, đó là đồ cá nhân của Tuyết Nhạn! Trong lòng ba không còn nghi ngờ gì nữa, con chính là con gái của ba.”
Nói đến đây, ánh mắt Long Đằng nhìn Long Linh tràn ngập tình thương.
“Thực ra hai người đưa con đến là người của nhà họ Chung. Qua lời của họ, ba mới biết được nguyên nhân cái chết của Tuyết Nhạn. Hóa ra năm đó người nhà họ Chung muốn giết chết đứa bé, khi Tuyết Nhạn và Thái Tư biết được tin này đã mang đứa bé chạy trốn, sau đó bị người nhà họ Chung dồn tới vách núi. Cô ấy đã nhảy xuống vách núi, dùng cơ thể mình bảo vệ Thái Tư và đứa bé. Mấy năm nay nhà họ Chung cũng đang tìm kiếm tung tích của con, hai người họ chính là nhân viên phụ trách tìm kiếm.”
Long Linh cúi đầu, nước mắt cô rơi xuống, hóa ra mẹ cô đã chết vì cứu cô.
“Con gái, đừng khóc!”
Long Đằng lau nước mắt cho Long Linh, nhưng trong mắt ông ta cũng ngấn lệ: “Lúc còn sống Tuyết Nhạn đã đối xử rất tốt với hai người đó, họ biết nếu đưa con về nhà họ Chung, nhà họ Chung nhất định sẽ giết chết con, vì thế họ đã đưa con đến bên ba. Khi đó con bị thương rất nghiêm trọng, ba đưa con tới bệnh viện, mười ngày sau con mới từ từ tỉnh lại.”
“Vậy họ có nhắc tới quá khứ của con không?” Long Linh hỏi, bây giờ cô muốn biết về chuyện của Chung Khiết, cô có thật sự là Chung Khiết trong cuốn nhật ký đó không?
“Họ chỉ nói con ngã xuống từ tầng ba của khách sạn Kim Lăng, họ cũng không biết quá khứ của con, có điều họ nói vào đêm họ đưa con ra khỏi Kim Lăng, có một thế lực ngầm đang tìm kiếm một cô gái tên ‘Chung Khiết’, nên chắc hẳn trước kia con là Chung Khiết!”
“Đúng rồi, thật ra khi con ở bệnh viện có đeo một sợi dây chuyền, vì phải điều trị nên bác sĩ đã tháo xuống giúp con, sau này con tỉnh lại, ba phát hiện con mất trí nhớ. Ba nghĩ đó là tin tốt với con nên đã không trả sợi dây chuyền cho con, sợ con nhớ lại chuyện trước kia, giờ ba sẽ đưa nó cho con!” Long Đằng lại nói thêm.
Long Đằng đi vào phòng sách, không lâu sau đã ra lại, sợi dây chuyền ông ta định đưa cho Long Linh đang nằm trong tay ông ta, nó chính là sợi dây chuyền kim cương hình nón bát giác mà Tần Hằng đã đích thân đeo lên cổ Chung Khiết trong bữa tiệc Cô Kiến Minh tổ chức cho Tần Hằng.
Long Linh nhận lấy sợi dây chuyền, cô cảm thấy rất quen thuộc với sợi dây chuyền này, trong đầu cô bắt đầu thoáng hiện lên một vài hình ảnh, nhưng hình ảnh đó lướt qua quá nhanh, Long Linh không thấy rõ, cô cảm thấy trong người mình như có thứ gì đó đang thức tỉnh.
Long Linh ngồi bên cạnh bàn trà, cầm lấy bút, mở cuốn nhật ký ra viết hai từ “Chung Khiết” dưới hai từ “Chung Khiết” ở trang thứ nhất.
Chữ viết giống hệt nhau, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra chữ viết này là của cùng một người.
“Đây là nhật ký của chị!” Long Nghiên kinh ngạc nói.
Long Linh không nói gì, cô lại lật cuốn nhật ký ra, nhìn chữ viết trên trang giấy, hình ảnh trong đầu dần dần trở nên rõ ràng.
Cô gái rơi xuống hồ Nhuận Khê là cô, người đàn ông đã cứu cô là Tần Hằng!
Cô đi làm thuê ở nhà hàng Tây bị người ta gạ gẫm, người đàn ông đã cứu cô là Tần Hằng!
Khi đám người Trịnh Diễm đè cô xuống nước, tính mạng cô đang trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, người đã liều lĩnh nhào tới cứu cô vẫn là Tần Hằng.
...
Tần Hằng, Tần Thâm, đại học Kim Lăng, Trịnh Diễm, buổi thử giọng ở T thành của “Nhóm nhạc V.I Girls” và “Nhóm nhạc nữ Hello”... Long Linh đã nhớ ra tất cả mọi chuyện rồi.
Cô chính là Chung Khiết!
Tần Hằng là bạn trai của cô.
Chung Khiết bỗng nhớ ra những chuyện xảy ra ở Lâm An, việc Tần Hằng luôn cố gắng theo đuổi cô đã đánh thức trí nhớ của cô, nhưng cô đã làm gì? Cô vẫn luôn hiểu lầm Tần Hằng, luôn làm tổn thương trái tim anh.
Trong lòng Chung Khiết trở nên cực kỳ áy náy và khổ sở, cô cảm thấy mình có lỗi với Tần Hằng!
Hiện tại cô rất muốn Tần Hằng quay lại bên cạnh cô, rất muốn nói một câu xin lỗi trước mặt anh, cô sẽ yêu anh như trước kia!
Trong mắt Chung Khiết chảy ra nước mắt vui mừng, môi cô ta cong thành hình trăng khuyết, người cô ta run rẩy, miệng nỉ non: “Con đã nhớ ra rồi, con đã nhớ ra tất cả mọi chuyện rồi. Con là Chung Khiết, anh ấy không nói sai, con là bạn gái của anh ấy...”
“Chị nhớ ra mọi chuyện rồi ư? Chị đừng kích động, nhớ ra là chuyện tốt, đừng khóc mà...” Long Nghiên nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc vô cùng đau lòng của Chung Khiết, trong lòng cô ta cũng rất đau.
“Long Nghiên, chị đã... làm tổn thương... trái tim anh ấy, chị nên làm gì đây? Chắc chắn anh ấy sẽ không... tha thứ cho chị, nhưng chị rất nhớ anh ấy, chị muốn anh ấy quay lại bên chị, phải làm sao đây...”
Chung Khiết khóc tới mức hai mắt đẫm lệ, nhớ đến ngày kết hôn của cô ta với Du Minh, Tần Hằng duỗi tay về phía cô, thâm tình nói ra câu: “Chung Khiết, em... thật sự không cần anh nữa sao?”
Trái tim Chung Khiết như tan nát, cô có thể tưởng tượng ra lúc ấy Tần Hằng đã đau đớn cỡ nào. Nếu như có thể, cô sẵn sàng dùng năm mươi năm cuộc đời để quay ngược thời gian, dù cô có phải chịu nỗi đau bị kim châm lửa đốt, cô cũng không muốn để Tần Hằng chịu đựng một chút đau khổ nào.
“Chị cảm thấy mình bây giờ quá xấu xí, chị thật xấu xa, rõ ràng anh ấy thích chị, tốt với chị như thế nhưng chị lại...” Chung Khiết không ngừng thú nhận lỗi lầm của mình.
“Chị, anh ấy sẽ tha thứ cho chị, giờ chị gọi cho anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ rất vui vẻ...” Long Nghiên khuyên nhủ, mấy ngày qua không được gặp Tần Hằng, lòng cô cũng rất khó chịu, nhưng cô lại không có mặt mũi gọi cho anh.
Long Nghiên đã biết mình và Tần Hằng không có khả năng ở bên nhau. Bây giờ để cô nghe được giọng nói của Tần Hằng, cô cũng cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Chung Khiết lấy điện thoại ra ngơ ngẩn nhìn một hồi, dù giờ Tần Hằng có thái độ gì với cô, cô cũng nên gọi điện cho anh. Đương nhiên sâu trong lòng cô cũng đang chờ mong Tần Hằng có thể tha thứ cho cô và cho cô thêm một cơ hội.
Chung Khiết hít một hơi thật sâu, sau đó gọi điện cho Tần Hằng...
Ở một nơi khác, trong sảnh nơi tổ chức tiệc mừng thọ cho Tần Chính Hiên tại nhà họ Tần.
Tất cả các gia đình đã tặng quà xong, chỉ còn lại ba nhà cuối cùng.
Sau khi đại diện của một gia đình lên tặng quà mừng thọ, một người đàn ông ở ngoài cùng bên phải đại sảnh đứng dậy rồi đi về phía Tần Chính Hiên.
Người đàn ông này đã hơn bốn mươi tuổi, để đầu đinh, mặc áo vest có hoa văn tối màu, dưới là quần jean, chân đi giày thể thao màu trắng, trông ông ta rất đẹp trai, vẻ mặt còn mang theo vẻ không bị gò bó và thoải mái.
Lâm Châu đang nhỏ giọng nói chuyện với Tần Thâm, nhìn thấy người đàn ông này thì hơi sửng sốt, sau đó cô ta nhìn chằm chằm vào ông ta với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Khi thấy người đàn ông bước về phía mình, vẻ mặt đang mỉm cười của Tần Chính Hiên trở nên hơi lạnh lùng, trong mắt lộ vẻ oai nghiêm của người cầm quyền.
“Ba, con tặng cho ba một chiếc vòng chuỗi gỗ cẩm lai Ấn Độ.”
Người đàn ông là Tần Duy Nguyện, con trai thứ chín của Tần Chính Hiên. Tần Duy Nguyện đưa vòng chuỗi gỗ cho nhân viên phụ trách nhận quà, sau đó chúc mừng Tần Chính Hiên: “Chúc ba Phúc như Đông Hải, Thọ tựa Nam Sơn.”
Nói xong, ông ta đứng yên trước mặt Tần Chính Hiên, chờ Tần Chính Hiên trả lời mình.
Mặc dù chuỗi gỗ cẩm lai mà Tần Duy Nguyện tặng cũng trị giá hơn ba trăm triệu, nhưng đặt trước mặt một gia tộc lớn như nhà họ Tần thì không đáng nhắc tới. Những người trước tặng ngà voi, nhân sâm, đồ ngọc, đồng hồ, tranh chữ... Tất cả đều trị giá hơn chín tỷ, so sánh với nhau thì món quà của Tần Duy Nguyện thật sự quá keo kiệt.
Khi đối mặt với Tần Chính Hiên, Tần Duy Nguyện vẫn tỏ ra như thường, cũng không phải xuất phát từ thật lòng, không phải mặt mày tươi tắn, thái độ kính cẩn, mong ngóng nhận được lời khen ngợi từ Tần Chính Hiên như những người khác, khác xa hoàn toàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT