Nhìn bọn người mẹ Tôn bắn ánh mắt nhìn về phía mình, trong lòng của Tôn Văn vô cùng căng thẳng, cô ta siết chặt nắm đấm, cúi thấp đầu xuống.

“Con từ chức rồi.” Tôn Văn dùng sức lực vô cùng lớn mới có thể nói ra câu nói này.

“Cái gì chứ.” Mẹ Tôn đập mạnh lên cái bàn trà, cái chén trên bàn trà nhảy lách cách mấy lần: “Chuyện lúc nào vậy?”

“Hơn ba tháng rồi.” Trái tim của Tôn Văn vẫn luôn treo giữa không trung, cô ta yếu ớt nói.

“Ba tháng rồi? Ôi chao, vậy thì con sống bằng cái gì?” Mẹ Tôn tức giận nhìn Tôn Văn, trong đôi mắt già nua có sự tức giận và buồn bã, đứa con gái này thật sự làm cho bà ta bực mình muốn chết.

“Không có công việc.”

“Con!” Nghe xong lời nói của Tôn Văn, mẹ Tôn kích động đứng dậy muốn đánh lên trên mặt của Tôn Văn một bạt tay, vẫn may là Tống Tư Vũ kịp thời kéo lại, Tôn Văn ngồi ở trên ghế sofa một cử động nhỏ cũng không dám.

“Cái đứa con gái này thật sự không thể khiến cho người ta bớt lo lắng được, giỏi lắm, chuyện lớn như vậy mà con cũng không nói với mọi người, trong một khoảng thời gian dài như thế con không phải mới mười sáu tuổi, con đã hai mươi sáu tuổi rồi, Tôn Văn, đến hiện tại con vẫn là bộ dạng thấp kém như thế này, mẹ xem xem sau này con sống như thế nào, sau đây không có tiền không có chỗ ở, đừng có tìm mẹ, mẹ cũng không có tiền đâu.”

Mẹ Tôn thật sự rất tức giận, mặt của bà ta âm trầm đến đáng sợ: “Có phải là thằng nhóc đó đã ảnh hưởng đến con không hả? Hả? Chắc chắn là như vậy, con nói xem con tìm người như thế nào vậy hả, bây giờ thì hay rồi, để cái thằng đó lừa con không còn công việc, bây giờ con còn có thể nói cái gì nữa đây?”

Tôn Văn không nói gì, cô ta cúi thấp đầu xuống nhìn ở trên ghế sofa, từ xưa đến nay mẹ sẽ không kiên nhẫn nghe lời nói của cô ta, đây chính là tại sao khi cô ta từ chức rồi trong thời gian dài như vậy mà cô ta lại không nói cho mẹ biết.

“Mẹ nó, làm Văn thành cái dạng này, con người này cũng đủ ác độc quá!” Diêu Bảo mắng một câu, mặc dù mối quan hệ của Tôn Tinh và Tôn Văn không phải là rất tốt, nhưng mà Diêu Bảo và Tôn Văn không tệ, là anh rể, cũng là người đàn ông thứ hai trong gia đình, đương nhiên là Diêu Bảo muốn làm chủ cho cô em vợ: “Mẹ, bây giờ thằng nhóc nó đang ở trong phòng vệ sinh có đúng không? Để con bắt cái thằng ranh con này ra hỏi xem nó tiếp cận với Văn là có mục đích gì, nếu như nó dám nói láo ở trước mặt của con thì con sẽ trực tiếp xử lý nó.”

“Đúng vậy đó, Diêu Bảo, con vào trong nhà vệ sinh kéo thằng đó ra đi, không cần phải khách khí với nó đâu, muốn ra tay cũng được nữa, kiềm chế một chút, không nên đánh nó xảy ra chuyện gì, để cho thằng nhóc đó chủ động rời khỏi Tôn Văn là được rồi.” Mẹ Tôn cảm thấy hiện tại để Diêu Bảo đi giải quyết vấn đề này chính là một biện pháp không tồi.

“Anh Diêu, để em đi với anh, nếu như cái tên đó dám phản kháng thì em cũng sẽ không khách khí với anh ta, trực tiếp đánh anh ta hai bàn tay!” Cao Cường cũng lên tiếng, để Tần Hằng và Tôn Văn cắt đứt quan hệ, không phải là mình có thể theo đuổi Tôn Văn dễ dàng hơn rồi à?

“Được rồi, hai người đi nhanh lên đi, nên làm cái gì thì làm cái đó, dùng phương thức đàn ông của hai đứa mà giải quyết...” mẹ Tôn giật dây nói.

“Mọi người làm cái gì vậy hả? Con từ chức thì có liên quan gì tới anh ấy đâu chứ!” Tôn Văn nghe thấy Diêu Bảo và Cao Cường muốn đi đánh Tần Hằng, sao có thể không gấp gáp được, cô ta đứng dậy muốn ngăn cản Diêu Bảo lại.

“Còn không có liên quan gì tới cậu ta nữa hả? Tôn Văn, con đó, mẹ thấy con bị cái thằng đó tẩy não rồi.” Mẹ Tôn ngăn cản Tôn Văn, lại nhìn về phía Diêu Bảo: “Con đi nhanh đi, đừng có quan tâm tới nó.”

“Cao Cường, đi thôi.” Diêu Bảo kêu Cao Cường một tiếng, hai người liền đi vào trong phòng vệ sinh.

“Hai người làm cái gì vậy hả, quay về nhanh, chuyện này không liên quan đến anh ấy mà.” Tôn Văn gấp gáp, cô ta muốn đi qua bắt Diêu Bảo lại, nhưng mà cô ta đã bị mẹ Tôn và Tôn Tinh nắm chặt lấy, Tôn Văn muốn thoát khỏi nhưng mà một mình cô ta sao có thể trốn thoát khỏi bàn tay của hai người được chứ?

“Buông tôi ra, buông ra, tránh ra đi! Các người trở về đây, chuyện không liên quan tới anh ấy mà...” Tôn Văn gần như muốn đánh nhau với mẹ và Tôn Tinh, cô ta lớn tiếng gào thét: “Tần Hằng, anh đi mau đi, bọn họ qua đó đánh anh đó, anh đi đi, đi nhanh lên đi...”

“Em sợ hãi như vậy à? Thừa nhận là cậu ta hại rồi đúng không?” Tôn Tinh ôm Tôn Văn nói: “Hôm nay cái thằng đó đã đến nhà của chúng ta, em cảm thấy là cậu ta còn có thể để trốn thoát được à?” Tôn Tinh nhìn về phía Diêu Bảo: “Chồng, Tôn Văn thừa nhận là do cái thằng đó đã làm hại nó, không cần phải khách khí với nó đâu, cứ trực tiếp ra tay là được.”

Tống Tư Vũ lo lắng đứng ở bên cạnh bọn người Tôn Văn, cô không biết mình có thể làm cái gì, nhìn ba người lớn đang loay hoay với nhau, bất lực, cô ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ở một bên rồi nói: “Mọi người đừng có đánh nhau, đừng có đánh nhau mà...”

Diêu Bảo và Cao Cường chạy đến cửa nhà vệ sinh, bọn họ nhìn thấy có một người trẻ tuổi đang đưa lưng về phía bọn họ, vừa mang tai nghe ca hát vừa mang theo găng tay nhựa, dùng khăn lau bồn cầu ở bên cạnh, anh có đặt một cái thùng nước giặt khăn màu xanh, nước ở bên trong rất đen.

“Cái thằng nhóc thối này, giả vờ không nhìn thấy chúng tôi có đúng không hả?” Diêu Bảo nói một câu, nhưng mà người trẻ tuổi vẫn còn đang chùi bồn cầu.

“Mẹ nó, còn dám dùng chiêu giả chết với ông đây, Cao Cường!” Diêu Bảo hất cằm với Cao Cường, trong mắt hai người lộ ra ánh sáng lạnh lẽo đi về phía người trẻ tuổi.

“Mẹ kiếp, trước đó còn giả vờ giá vịt, lúc nãy là bởi vì giả vờ giành được trái tim của cô Tôn, lần này tôi sẽ dội nước bồn cầu vào anh!” Cao Cường đi đến trước người Tần Hằng, chậm rãi ngồi xổm xuống, chậm rãi giơ cái thùng màu xanh lên, giơ cao khỏi vai, lấy sức lực mạnh như thác đổ đặt trên đỉnh đầu của Tần Hằng.

Diêu Bảo giơ ngón tay trái với Cao Cường, ý nói rằng chiêu này của anh ta đủ hung ác.

Cao Cường đã sắp không thể chống đỡ nổi thùng nước này nữa rồi, anh ta muốn tưới nước bồn cầu lên trên đầu của Tần Hằng.

Lúc này người trẻ tuổi bỗng nhiên xoay đầu lại giặt cái khăn, nhìn thấy gương mặt của người trẻ tuổi, trong lòng của Diêu Bảo giật mình, tay của anh ta vô thức khoác lên trên tay của Cao Cường.

“A!”

Nguyên một thùng nước chùi bồn cầu vậy mà lại tạt lên trên đầu của Cao Cường, cả người của anh ta đều ướt đẫm, trong miệng cũng uống không ít nước bồn cầu, mùi của nước tẩy rửa, mùi của khăn lau, mùi của bồn cầu đều có thể nghe thấy, nước bồn cầu từ trong miệng của anh ta chảy xuống, trong bụng của Cao Cường quay cuồng một trận, thiếu chút nữa là đã nôn tại chỗ.

Trên ống quần của Tần Hằng và Diêu Bảo cũng bị dính một chút.

“Tại sao lại đổ nước lên trên đầu của mình vậy chứ? Thật tình, làm đổ tùm lum đây này.” Tần Hằng tháo tai nghe ra, lại nhìn mấy chỗ khác ở trên người mình, vẫn may là không bị ướt.

“Ồ, tại sao anh...” Lúc này Tần Hằng mới chú ý tới người đang đứng ở trước mặt của mình lại là Diêu Bảo, cầu xin mình thuê biệt thự vào ngày hôm qua.

“A à...” Diêu Bảo cứng đờ cười, lúc này Cao Cường còn đang ở bên cạnh anh ta, cũng không dám thừa nhận là mình nhận ra Tần Hằng.

Lúc nãy đứng ở cửa phòng vệ sinh, phong cách mặc đồ của Tần Hằng đều thay đổi, lại cộng thêm đưa lưng về phía mình, đương nhiên là Diêu Bảo không nhận ra Tần Hằng, thẳng cho đến lúc nãy Tần Hằng đột nhiên xoay người lại, lúc Diêu Bảo nhìn thấy gương mặt của Tần Hằng, trái tim của anh ta thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi cổ họng.

“Các người, đây là...” Tần Hằng rất kỳ quái, Diêu Bảo và Cao Cường đột nhiên lại đứng sau lưng của mình làm cái gì vậy.

“Cái tên thối tha, anh lừa gạt cô Tôn, tôi với anh Diêu đến đây để đánh...” Cao Cường nói được nữa chừng, Diêu Bảo lại đánh vào trong mặt của Cao Cường, giọng nói của anh ta im bặt ngay, chuyển thành một tiếng gào thảm thiết: “A...”

“Sao ngài lại chà bồn cầu ở đây vậy, thật là, thật là thất lễ rồi. Ngài mau ra đây đi...” Không nói tới chuyện mình mượn biệt thự của Tần Hằng sử dụng, chính là Tần Hằng mua căn biệt thự ở Thúy Đảo Hoa Đình ở trung tâm, còn có một căn biệt thự có giá trị bảy trăm năm mươi tỷ, đây là nhà giàu siêu cấp, để cho một người giàu có hơn mình không biết bao nhiêu lần chà bồn cầu cho mình, đây không phải là đang nói chuyện cười à?

“Mời ngài ra ngoài.” Diêu Bảo nói, vứt bỏ cái khăn lau ở trong tay của Tần Hằng, mời Tần Hằng ra khỏi nhà vệ sinh.

Có chuyện gì xảy ra? Cao Cường bị đổ một xô nước bồn cầu ở trên người đến bây giờ cũng không hiểu được Diêu Bảo có hành động gì, anh ta dùng khăn lau nước ở trên người, cũng đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Bọn người Tôn Văn vẫn còn đang giằng co với nhau, ôm cùng một chỗ khó phân thắng bại, Tống Tư Vũ đứng ở một bên không có chỗ ra tay.

Lúc này bọn họ nhìn thấy Diêu Bảo cười chân thành bước ra khỏi nhà vệ sinh cùng với Tần Hằng.

Ba người dừng lại, Tống Tư Vũ cũng đớ người, trong lòng của Tôn Văn và mẹ Tôn chần chờ, không phải là Diêu Bảo và Cao Cường nói là muốn vào phòng vệ sinh đánh cho Tần Hằng một trận hả? Sao thấy bộ dạng của anh ta hiện tại lại có mấy phần lấy lòng cơ chứ?

Trong lòng của Tôn Tinh thì bỗng nhiên nhảy lên, sao lại là anh ta?

Người có tâm lý giống như vậy còn có Tống Tư Vũ, chỉ là khi Tống Tư Vũ nhìn thấy Tần Hằng trong lòng lại có nhiều hơn một phần tình cảm khó hiểu.

Nhìn thấy Tôn Tinh cũng ở đây, trong đầu của Tần Hằng suy nghĩ đến cái tên của Tôn Tinh và Tôn Văn, trong lòng cũng đã đoán được bảy tám phần, anh không khỏi cảm khái trong lòng thế giới này thật là nhỏ bé mà.

Lúc nhìn thấy Tống Tư Vũ, ánh mắt của Tần Hằng chỉ hơi dừng lại liền chợt lóe lên.

“Diêu Bảo, cậu ta chính là tên lừa gạt Tôn Văn đó, sao con lại còn lảm nhảm với cậu ta làm gì vậy? Mau đuổi cậu ta ra ngoài đi mẹ Tôn nhìn Diêu Bảo dùng sắc mặt làm lành mà nói chuyện với Tần Hằng thì hết sức tức giận, bà ta cảm thấy lần này Diêu Bảo thật sự không đáng tin cậy.

“Ặc...” Lúc này Diêu Bảo lại không có lời nào để nói, ánh mắt của anh ta di chuyển vòng vòng, cười cười đi đến bên cạnh mẹ Tôn: “Mẹ à, có lẽ chỉ là chuyện hiểu lầm mà thôi, con thấy là anh ấy không tệ đâu.”

“Đúng vậy đó mẹ, không phải là Tôn Văn cũng đã nói rồi à? Không phải là anh Tần lừa gạt nó đâu, có đúng không Tôn Văn?” Lúc này Tôn Tinh cũng nói vài lời hữu ích cho Tần Hằng.

“Ách... Đúng vậy, anh ấy không có lừa gạt em.” Tôn Văn kinh ngạc lại không hiểu tại sao chị hai lại nói giúp cho mình.

“Mẹ, có thể là chúng ta đã suy nghĩ nhiều rồi, mẹ, trước tiên mẹ bớt giận đi, chúng ta ngồi xuống tâm sự với nhau.” Tôn Tinh suy nghĩ anh Tần là phú hào có giá trị bản thân mấy chục nghìn tỷ, nếu như em gái của mình có thể câu được con rùa vàng như thế này gia đình của mình sẽ thật sự được gọi là “một người đắc đạo gà chó lên trời”.

Đối với thái độ của hai vợ chồng con gái mình đột nhiên thay đổi, mẹ Tôn cũng cảm thấy rất kỳ quái, kêu bà ta và Tần Hằng ngồi xuống nói chuyện, bà ta không muốn, nhưng mà cũng không thể chịu nổi hai vợ chồng con hai cứ nói hoài, cuối cùng vẫn phải ngồi trên ghế sofa.

“Tần Hằng, anh cũng ngồi xuống đi.” Tôn Tinh cẩn thận mời Tần Hằng, Tần Hằng ngồi xuống bên cạnh Tôn Văn.

Nhìn dì út và Tần Hằng ngồi một chỗ với nhau, trông có vẻ như rất xứng đôi, lại nghĩ đến Tần Hằng đã là bạn trai của dì út, chẳng biết tại sao trong lòng của Tống Tư Vũ lại cảm thấy chua xót, cô ta quay đầu sang chỗ khác không nhìn Tần Hằng nữa, chỉ là một tên nghèo hèn mà thôi, trong lòng quan tâm anh ta làm cái gì cơ chứ?

Tuy là an ủi mình như thế, nhưng mà trong lòng của Tống Tư Vũ vẫn còn có chút bứt rứt, có một loại cảm giác thất vọng, mất mát.

Cao Cường cũng bước tới, đối với nguyên nhân tại sao trên người của anh ta ướt, Cao Cường giải thích rằng mình không cẩn thận ngã ở trong nhà vệ sinh, vốn dĩ an ta muốn di chuyển một cái ghế ngồi ở bên cạnh Tôn Văn, nhưng mà khi nghe thấy Tôn Văn lơ đãng nói “thối quá” đi thôi, anh ta rất biết điều mà cách xa một chút, trong đôi mắt nhìn về phía Tần Hằng tràn đầy tức giận, nhưng mà rõ ràng người dội nước bồn cầu vào anh ta chính là Diêu Bảo.

Vốn dĩ Diêu Bảo định mọi người ngồi cùng một chỗ để có thể nói chuyện của Tần Hằng và Tôn Văn thành công, nhưng mà ấn tượng của mẹ Tôn đối với Tần Hằng cực kỳ kém, vẫn luôn dùng ngôn ngữ công kích Tần Hằng, lại cộng thêm Cao Cường ở bên cạnh trợ giúp, cho dù Diêu Bảo và Tôn Tinh nói là có ích cho Tần Hằng thì mẹ Tôn cũng không chịu đồng ý cho hai người qua lại với nhau.

Diêu Bảo và Tôn Tinh cũng sợ là nếu như mình nói chuyện giúp Tần Hằng thì sẽ làm cho mẹ Tôn hoài nghi và Tần Hằng phản cảm, làm hư mọi chuyện, nếu như để chuyện mình mượn biệt thự của Tần Hằng bị bại lộ thì sẽ không hay.

Thế là đúng lúc đó Diêu Bảo kết thúc cuộc trò chuyện.

“Cũng đến gần trưa rồi, mẹ, chúng ta xuất phát thôi, đi đến biệt thự của con, người một người chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.” Diêu Bảo nhìn những người xung quanh, đề nghị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play