Trời bắt đầu mưa.

“Nói tiếp đi…” Tần Hằng vừa xem nhật ký của Chung Khiết vừa nói với Lý Duệ.

“Vâng…” Lý Duệ run rẩy đáp một tiếng, anh ta biết nội dung phía sau có thể sẽ khiến Tần Hằng nổi trận lôi đình.

Tần Hằng đã lật sổ đến ngày hai mươi lăm tháng năm, cũng là ngày Chung Khiết đến T Thành.

“Ngày hai mươi lăm tháng năm, vừa xuống máy bay tôi đã bắt đầu nhớ Tần Hằng rồi, tôi đúng là vô dụng, nếu để Tần Hằng biết suy nghĩ của tôi, chắc chắn anh ấy sẽ cười cho xem… Gọi điện video với Tần Hằng một chút, dù tôi liên tục bảo anh ấy đừng đến, nhưng sâu trong lòng tôi vẫn mong anh ấy có thể đến với mình….”

“Ngày hai mươi sáu tháng năm, nhìn thấy buổi tối Nhan Hiểu và Á Nhiên có bạn trai đến đón, tôi thật sự hâm mộ, cảm giác mỗi ngày ở trên xe buýt một mình thật sự rất không vui…”

“Ngày hai mươi chín tháng năm, đã mấy ngày không gọi điện thoại với Tần Hằng rồi, tôi sợ mình nhìn thấy Tần Hằng sẽ không khống chế được tâm trạng mà bật khóc, kêu Tần Hằng đến thăm mình, nhưng như thế quá mất mặt, tôi nhất định không thể bám lấy anh ấy mãi được.”

“Ngày ba mươi tháng năm, mưa to, hôm nay T Thành lạnh quá, về đến khách sạn tôi bị ướt cả nửa người, tôi trốn trong chăn, nhưng vẫn thấy rất lạnh, nhìn về hướng Tây Bắc, đó là hướng của Kim Lăng, tôi thầm gào thét trong lòng ‘Tần Hằng, em nhớ anh, anh đến T Thành với em được không’, Tần Hằng có thể cảm nhận được tôi đang kêu anh ấy không?”



Từ từng chữ viết xinh đẹp trong quyển nhật ký, Tần Hằng cảm nhận được nỗi cô đơn của Chung Khiết lúc đó, trong lòng anh vô cùng hối hận, vì sao hôm đó mình không quyết đoán hơn, như vậy Chung Khiết ở T Thành cũng sẽ không còn cô đơn như vậy nữa.

Cuối cùng, Tần Hằng lật đến trang nhật ký cuối cùng của Chung Khiết, anh định kiếm ra chút manh mối từ bên trong, nhưng không ngờ những gì Chung Khiết ghi hoàn toàn vượt khỏi sự dự đoán của anh.

“Ngày bốn tháng sáu, trời âm u, hôm qua tôi tham gia chương trình tuyển chọn ‘Hello, Girl Group’...”

“… Tôi không ngờ Nhan Hiểu lại hại mình cô ta bỏ thuốc vào trong nước của tôi, lúc lên sân khấu biểu diễn, tôi vô cùng đau đớn, mỗi một động tác đều như đang bị kim đâm vậy…”

“… Nhan Hiểu vu oan tôi bỏ độc cho chó của Lưu An Kỳ… Lưu An Kỳ tát mạnh tôi hai cái…”

“… Chỉ có chị Trần và Á Nhiên nói giúp tôi, tôi không thể nói rõ được… Con chó nhào về phía tôi, tôi đau bụng đến mức không thể động đậy, nhưng tôi chỉ có thể chạy, mỗi khi chạy một bước giống như có người đang sử dụng máy khoan khuấy trộn người tôi lên vậy…”

Ánh mắt Tần Hằng bắt đầu lóe lên tia sáng, tay càng siết càng chặt, quyển nhật ký đã bị anh cầm đến mức biến dạng, nhưng anh lại không hề hay biết.

“Trong dòng nước lạnh lẽo, chó cắn tôi, tôi có cảm giác sống không bằng chết, sống tiếp trên đời một giây nữa cũng là sự giày vò với tôi, cuối cùng tôi chọn buông bỏ…”

“Ở trong nước, tất cả đều trở nên yên tĩnh, nhìn thấy sợi dây chuyền kim cương, tôi nhớ tới Tần Hằng, tôi cảm thấy mình rời khỏi thế giới này trước, không nói với anh ấy một tiếng tạm biệt, thật có lỗi với anh ấy… Tôi không hề trách anh ấy, chỉ mong khi không có tôi, anh ấy có thể mãi mãi hạnh phúc và bình an…”

Nước mắt Tần Hằng rơi xuống, nước mũi cũng chảy ra, hai tay anh bắt đầu run rẩy, anh không dàm tưởng tượng hôm đó Chung Khiết đã bị hủy hoại như thế nào.

“…Sau đó Tần Thâm đã cứu tôi… Tôi gọi điện thoại cho Tần Hằng nhưng anh ấy không nghe máy… Anh ấy nhắn tin nói sẽ kêu bạn đến đón tôi… sắp về Kim Lăng rồi, tôi sẽ cố hết sức không để Tần Hằng biết những chuyện xảy ra ở T Thành, nếu không chắc chắn anh ấy sẽ buồn…”

“A…” Đọc nhật ký của Chung Khiết xong, Tần Hằng kích động quỳ dưới đất, đau khổ kêu lên một tiếng. Chữ viết thanh tú trong quyển nhật ký của Chung Khiết thật sự quá rung động lòng người, như từng mũi tên nhọn đâm thẳng vào lòng Tần Hằng vậy. Anh nhớ đêm đó mình thâu đêm suốt sáng trong phòng bao của Nhã Tiên cư, lúc Chung Khiết nguy cấp nhất, cần anh nhất, anh lại đang thoải mái uống rượu, nâng ly nói chuyện vui vẻ. Trong lòng Tần Hằng như bị dao cắt, lúc này người anh thấy hận nhất chính là bản thân mình.

Anh tát mình hai bạt tai thật mạnh rồi buông hai tay xuống đất, đau khổ khóc to, tiếng khóc thảm thiết khiến người ta nghe thôi cũng cảm thấy đau lòng.

“Cậu chủ…” Thái độ của Tần Hằng khiến mấy người ở đây đều hoảng hốt, Khổng Quý Quân và Thẩm Vạn Thiên vô cùng lo lắng, Khổng Quý Quân nhíu chặt mày ngồi xổm dưới đất, khó khăn đỡ Tần Hằng lên.

Tần Hằng đã khóc đến mức mất kiểm soát, nước mắt phủ kín khuôn mặt anh, anh nhìn về phía Lý Duệ bị đàn em khống chế, dùng hết sức lực nói: “Nói, sau khi anh dẫn cô ấy đến khách sạn đã làm gì rồi? Bây giờ rốt cuộc cô ấy đang ở đâu…”

Lý Duệ sợ đến mức quỳ phịch xuống đất, vợ của anh ta sợ chết khiếp cũng quỳ xuống cùng anh ta, Tần Hằng lúc này thật sự quá đáng sợ, trái tim của hai người gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.

“… Tôi dẫn cô ta đến khách sạn, sau đó… vốn dĩ… vốn dĩ muốn… xảy ra quan hệ với cô ta…” Nói xong câu này, Tần Hằng vung chân đá Lý Duệ một phát: “Đồ vô lại…”

Tần Hằng giẫm mấy cái lên mặt Lý Duệ, Lý Duệ ôm đầu, co người không dám phản kháng.

Đợi đến khi Tần Hằng dừng lại, Lý Duệ lập tức quỳ dưới đất dập đầu với anh: “Xin lỗi cậu chủ Tần, là tôi vô lại, là tôi đáng chết, tôi là kẻ súc sinh…”

“Sau đó thì sao?” Tần Hằng căm tức nhìn Lý Duệ, anh sợ nghe thấy lời nói sau đó của anh ta.

“Sau đó tôi cũng không có…” Lý Duệ đang định nói rõ với Tần Hằng thật ra mình không có xảy ra quan hệ với Chung Khiết để Tần Hằng bớt giận, lúc này, bên ngoài đình viện lại vang lên tiếng xô đẩy của một cô gái.

“Các người là ai, buông tôi ra…” Đây là tiếng của Nhan Hiểu.

“Cậu chủ, ông Khổng, chúng tôi điều tra lịch sử cuộc gọi của Lý Duệ, tin nhắn cậu chủ bảo bạn đến đón mà cô Chung Khiết nhận được là người phụ nữ này gửi đi…” Sau khi đi vào, người phụ trách áp giải Nhan Hiểu nghiêm túc nói với Tần Hằng.

Tần Hằng trừng Nhan Hiểu, trong mắt là nỗi oán hận bao phủ, anh sớm nên đoán ra được là Nhan Hiểu giở trò mới phải, chỉ vì “chuyện tình một đêm” của anh và Nhan Hiểu sáng nay, khiến anh vô thức mềm lòng với cô ta.

Ý lạnh trong mắt Tần Hằng khiến Nhan Hiểu rùng mình, hai cấp dưới đè Nhan Hiểu xuống, khiến cô ta quỳ xuống đất.

“Nói tiếp.” Tần Hiểu lại nhìn về phía Lý Duệ, sự thật lúc này khiến Tần Hằng cảm thấy hoảng hốt: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi và cô ta…” Lúc này, Lý Duệ nhớ đến lời Nhan Hiểu đã nói với mình trước đó, anh ta lén nhìn thoáng qua Nhan Hiểu, phát hiện cô ta đang nhìn chằm chằm vào mình với đôi mắt sáng rực, đôi mắt của cô ta rất sắc bén, trong lòng Lý Duệ run rẩy. Bây giờ anh ta hoàn toàn tin tưởng Nhan Hiểu thật sự bám vào một gia tộc siêu cấp rồi. Bây giờ mình có thể sống tiếp hay không có lẽ giống như Nhan Hiểu từng nói, phải nhờ cô ta cầu xin mới được.

Ở trong mắt Lý Duệ, bây giờ anh ta chỉ có thể nghe theo những gì Nhan Hiểu nói mà thôi.

“Tôi và cô ta... xin lỗi cậu, tôi háo sắc, đã xảy ra quan hệ với cô ta rồi, là tôi có lỗi với cậu, tôi là đồ súc sinh, tôi không bằng con chó,…”

Nghe thấy lời của Lý Duệ, đầu óc Tần Hằng kêu ong ong, suýt ngã xuống đất.

“Cậu nghĩ mình là ai mà dám động vào cô Chung Khiết hả!” Khổng Quý Quân thấy Tần Hằng như thế thì muốn kêu đàn em đánh Lý Duệ, nhưng lại bị Tần Hằng ngăn lại, Tần Hằng nhìn Lý Duệ: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó vợ tôi đến, tôi sợ cô ấy phát hiện nên treo Chung Khiết ở ngoài cửa sổ, rồi vợ tôi đi vào… Cô ta…” Nói đến đây, Lý Duệ vô cùng sợ hãi.

“Thế nào, nói!”

“Vợ… Vợ tôi mở cửa sổ ra, cô Chung Khiết cũng… rơi xuống …” Nói xong, Lý Duệ quỳ rạp dưới đất: “Cậu chủ Tần, xin lỗi, tôi đáng chết, tôi không phải người…”

Đáy lòng Tần Hằng vô cùng đau đớn: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

“Tôi và vợ chạy đến tầng dưới đã không thấy cô Chung Khiết đâu nữa, tôi cũng không biết bây giờ cô ấy đi đâu rồi, có lẽ là được người đi ngang qua đưa đến bệnh viện…”

“Đúng đúng…” Lúc này vợ của Lý Duệ cũng sợ ngây người.

“Bây giờ thông báo với tất cả mọi người, kêu bọn họ đến tất cả bệnh viện ở Kim Lăng tìm kiếm!” Khổng Quý Quân ra lệnh cho một đàn em, đàn em vâng lệnh đi ra ngoài.

Lý Duệ run rẩy quỳ dưới đất, anh ta lén nhìn Nhan Hiểu, anh ta đã nói giống như lời Nhan Hiểu rồi, hy vọng Nhan Hiểu có thể bảo vệ anh ta như đã nói.

Nhan Hiểu cho Lý Duệ một ánh mắt yên tâm.

Tần Hằng nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy ra, trong lòng anh vô cùng đau khổ, thậm chí còn thấy bất mãn và căm hận bản thân mình.

“Ầm ầm ầm”, tiếng sấm nơi chân trời càng ngày càng lớn, mưa ngày càng to, cũng càng dày đặc hơn.

“A…” Tần Hằng thét lên một tiếng, mở mắt ra, ánh mắt anh ửng đỏ như rồng đang nổi giận, đá Lý Duệ ngã xuống đất, liên tục đạp mạnh lên bụng anh ta, Lý Duệ nằm dưới đất đau khổ kêu la, sùi bọt mép.

“Bịch” một tiếng, Tần Hằng đạp luôn vợ của Lý Duệ xuống đất, lúc này anh cũng không rảnh quan tâm cô ta có phải phụ nữ hay không nữa, sau khi đạp một trận như Lý Duệ, vợ của anh ta đã thoi thóp.

“Tần Hằng, anh định đánh chết bọn họ sao? Anh bình tĩnh đi! Chung Khiết bị làm nhục đã là sự thật không thể thay đổi rồi!” Lúc này, Nhan Hiểu quỳ dưới đất la lên, cô ta nhất định phải ra sức bảo vệ Lý Duệ, nếu không có thể anh ta sẽ phản bội, cô ta cũng sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

“Câm miệng!” Tần Hằng tức giận quát Nhan Hiểu một câu.

“Những gì tôi nói đều là thật cả, đừng ngu ngốc thế, Chung Khiết đã là người phụ nữ bị người khác làm rồi, dù anh báo thù cho Chung Khiết thì sao? Chẳng lẽ một cậu chủ nhà họ Tần như anh còn có thể chấp nhận một người phụ nữ bị người khác vấy bẩn sao? Nếu không thể nào, bây giờ anh cũng đã trút giận đủ rồi, nên thả bọn họ đủ rồi, đánh chết bọn họ anh sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự đấy!”

Tần Hằng nhìn chằm chằm Nhan Hiểu, bước từng bước về phía cô ta.

“Thật ra bây giờ Chung Khiết ở đâu đã không còn quan trọng nữa không phải sao? Anh yên tâm, những gì Chung Khiết cho anh, tôi cũng có thể cho anh…” Nhan Hiểu phát hiện ánh mắt Tần Hằng nhìn mình không đúng lắm, cô ta bắt đầu hoang mang: “Anh Tần, tôi chỉ…”

“Chát…” Tần Hằng không chút khách sáo tát Nhan Hiểu một cái, Nhan Hiểu ngã xuống đất, mặt sưng lên, khóe miệng chảy xuống máu tươi.

“Lấy súng ra đây!” Tần Hằng tức giận nhìn vợ chồng Lý Duệ nằm dưới đất như hai con chó chết, duỗi tay về phía Khổng Quý Quân, quát lên.

“Vâng…” Khổng Quý Quân giật mình, ông ta chưa từng thấy Tần Hằng nóng nảy như vậy bao giờ, Khổng Quý Quân kêu đàn em đưa một khẩu súng, đưa cho Tần Hằng.

“Cậu Tần, xin cậu tha mạng, tôi không dám, tôi không dám nữa đâu, xin cậu đừng giết tôi, tôi sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho cậu…” Lý Duệ điên cuồng cầu xin.

“Xin cậu bỏ qua cho tôi, tôi thật sự không cố ý đâu, xin cậu bỏ qua cho tôi…” Vợ của Lý Duệ cũng cầu xin.

“Chung Khiết là người phụ nữ của tôi, không một ai được đụng vào cô ấy hết, huống hồ anh còn…” Tần Hằng nhắm súng vào Lý Duệ.

“Không phải, cậu Tần cậu nghe tôi nói, thật ra tôi cũng…” Lúc này Lý Duệ muốn giải thích với Tần Hằng rằng mình không có xảy ra quan hệ với Chung Khiết, tất cả đều là Nhan Hiểu dạy anh ta nói.

“Đùng!”

“Đùng!”

Hai tiếng súng liên tục vang lên, Lý Duệ không còn cơ hội nói chuyện nữa, đầu hai vợ chồng anh ta đều trúng đạn, máu tươi chảy ra từ lỗ thủng, hai người vô lực ngã xuống đất, trên mặt đất dần có một vũng máu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play