Văn Thanh Nhạc ăn sáng xong liền theo người thanh niên này lên đường. Sau khi tìm hiểu, cậu biết được rằng người thanh niên này tên là Hạ Nhiên, gia cảnh nghèo khó, bởi vì trong nhà có một người anh trai cũng nhìn giống cậu nên cảm thấy rất tốt khi nhìn thấy cậu.
Văn Thanh Nhạc: "...... Phải không, ha hả, thật khéo."
Loại này trường hợp này căn bản là không có tín nhiệm. Văn Thanh Nhạc cũng không để tâm. Chỉ là trong lúc cậu và Hạ Nhiên đang tiến về phía trước, đã gặp phải một vài điều không may mắn.
Bầu trời lại đột nhiên giáng xuống mưa to còn chưa tính lần này có chỗ trốn cũng không thành vấn đề, nhưng sau trận mưa bão, quả thực cậu đã chạm trán với con hổ trắng, một con dã thú cực kỳ quý hiếm trên hoang đảo này.
Văn Thanh Nhạc nhăn lại mi.
Cậu vận khí kém như vậy sao? Luôn gặp phải loại chuyện này, hay nói kì thật là do xác suất trung bình?
Quang não sáng lên báo hiệu đã nhận được tin nhắn mới. Văn Thanh Nhạc nhấp vào nó và phát hiện ra rằng đó là giọng nói của Văn Tiêu.
【Tôi đã thống kê, khả năng anh gặp phải những sự cố đáng tiếc cao hơn nhiều so với những người khác, điều này không bình thường. 】 Giọng nói của Văn Tiêu lạnh lùng, nghe rất thuyết phục, 【Tôi nghi ngờ rằng anh đã bị một số người lớn nhắm tới. 】
Bị nhằm vào?
Văn Thanh Nhạc sửng sốt, sau đó liền bắt đầu suy nghĩ. Chiến dịch này không phải là một sự kiện quy mô nhỏ do người dân tổ chức, nếu có ai đó ở phía sau chương trình chống lại cậu thì đó chỉ có thể là người của chính phủ.
- Vì cậu thực sự đe dọa địa vị của ai đó.
"Sao vậy?" Hạ Thúc Phượng lớn tiếng hỏi, "Có chuyện gì?
"Hừ." Văn Thanh Nhạc suy nghĩ nhanh chóng và quyết định nói ra sự việc, nếu thật sự có người nhằm vào cậu mà không phải ảo giác, vậy thì hãy dùng sức ép của dư luận để khiến người đó không dám làm khó dễ cậu nữa.
"Tôi phát hiện mình hình như quá xui xẻo." Văn Thanh Nhạc giọng điệu giễu cợt nói, "Trước khi gặp tôi, cậu có từng gặp nhiều chuyện xui xẻo như vậy sao?
Hạ Thúc Phượng: "......"
Hạ Thúc Phượng cũng là da đầu tê rần.
Trước khi không biết thân phận thực sự của Văn Thanh Nhạc, hắn đã yêu cầu Trợ lý 1 đối phó với Văn Thanh Nhạc càng nhiều càng tốt để kéo sự nổi tiếng của người này xuống.
Bây giờ trợ lý đã bị hắn đánh ra ngoài, nhưng kế hoạch mà trợ lý dùng để đối phó với Văn Thanh Nhạc vẫn còn.
Văn Tiêu gửi đến một giọng nói khác, Văn Thanh Nhạc nhấp vào nó, nghe thấy Văn Tiêu đưa ra một kết luận bằng giọng điệu lạnh lùng nhưng chắc chắn: 【Hạ Thúc Phượng đang nhắm mục tiêu vào anh. 】
Hạ Thúc Phượng đứng ở cách đó không xa nghe được: "......"
Không, không phải hắn, hắn không có làm vậy!!
Hạ Thúc Phượng tức muốn hộc máu, ở trong lòng đem Chúc Tiêu ghi hận, nhanh chóng gửi tin nhắn cho cấp dưới dừng quá trình gây khó dễ.
Con đường phía trước sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều, Văn Thanh Nhạc nghĩ như vậy, liền tăng tốc đi đến trung tâm của hòn đảo.
Họ là những người đầu tiên đến đây. Ban đầu Văn Thanh Nhạc nghĩ rằng sẽ có một thử thách khó khăn hơn ở đây, nhưng họ vừa bước vào trung tâm của hòn đảo liền thấy
【 Xin chúc mừng ứng cử viên Lục Nhâm Giai là người đầu tiên đến trung tâm của hòn đảo! Chiến thắng trong chiến dịch đầu tiên! 】
"Wow!" Hạ Thúc Phượng phản ứng thực mau, lập tức bốp bốp bốp bốp vỗ tay, "Lục ca thật lợi hại!"
Văn Thanh Nhạc: "...... Không phải?"
Cuộc bầu cử này đơn giản như vậy sao? Cậu đã theo dõi các chiến dịch trước đó, chúng rất hấp dẫn, giống như cung đấu vậy.
Nếu cậu biết rằng điều đó là không thể, cậu sẽ nghi ngờ rằng Hạ Thúc Phượng đang mở cửa sau cho mình, hoặc là loại nhắm mắt lại đều có thể đi vào cửa sau.
Chiến thắng đến quá dễ dàng, Văn Thanh Nhạc có chút ngớ ngẩn. Cậu cảm thấy rằng phương pháp này đơn giản là đánh lừa quần chúng, e rằng mọi người đang xem chương trình phát sóng trực tiếp hiện nay có ý kiến rất lớn về mình.
Văn Thanh Nhạc mở phòng phát sóng trực tiếp của riêng mình và nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp đã bị quét qua bởi những luồng gió dày đặc.
【 Danh xứng với thật danh xứng với thật! 】
【 Anh trai tôi thực sự là người đầu tiên xứng đáng! Rải hoa! 】
【Bổn vương đến, ai dám tranh giành mặt trận! 】
【 Tui có thể đủ may mắn để trở thành một con cá trong ao cá của bạn không? Tui sinh ra đã có tiền, đây là thông tin liên hệ của tui: xxxxx 】
Ngay sau đó, thanh âm không hài hòa bên kia đã bị cấm, phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập những lời chúc mừng đáng yêu.
Văn Thanh Nhạc: "......"
Lãnh chúa thành phố được lựa chọn theo cách mà không ai quan tâm đến nó? Chẳng lẽ chỉ có cậu là người rối rắm vấn đề này?
Nhan khống cực hạn, là cậu thua.
————
Văn Thanh Nhạc thông qua Truyền Tống Trận từ hoang đảo này dịch chuyển ra thì trời đã tối. Cậu đeo khẩu trang và đi đến một nơi kín đáo, nhìn những người chơi khác đã trở lại qua mảng dịch chuyển nhào vào vòng tay của gia đình mình với niềm vui hoặc sự sầu nảo.
Những người khác đều có người tới đón, nhưng chỉ có cậu là một người cô đơn.
Văn Thanh Nhạc thở dài một hơi, bước ra ngoài, định bắt taxi trở về khách sạn nơi mình và Văn Tiêu đang ở. Khi bước đến một nơi tương đối ít người, cậu nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang lặng lẽ đứng đó một mình.
Người đàn ông mặc một chiếc áo gió mỏng màu đen dựa vào tường, miệng ngậm điếu thuốc, như đang đợi ai đó.
Bộ dáng này khiến Văn Thanh Nhạc cảm thấy quen thuộc đến lạ.
Khi Văn Thanh Nhạc đi lại, người đàn ông quay mặt sang một bên, lộ ra khuôn mặt mười tám chín tuổi.
Là Văn Tiêu.
Văn Thanh Nhạc trên mặt không tự giác mang lên vài phần ý cười: "Em cố ý tới đón anh sao?"
Văn Tiêu bóp tắt điếu thuốc ném vào thùng rác: "Ừ."
Hai người tìm được một chiếc xe taxi, Văn Thanh Nhạc có một đoạn thời gian chưa thấy được Văn Tiêu, liền dò hỏi mấy ngày nay Văn Tiêu làm chút cái gì. Lại nói hắn còn nhỏ không được hút thuốc, về sau nếu trời quá tối cũng không cần tới đón cậu, không an toàn.
Văn Tiêu dường như có rất nhiều suy nghĩ, cũng không có phản bác những gì Văn Thanh Nhạc nói, chỉ quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, một lúc sau mới lẩm bẩm nói: "Tôi muốn ăn cá nướng. "
Văn Thanh Nhạc cười, nghĩ thầm nhóc này vẫn là một đứa nhỏ, nếu không hắn sẽ không lo lắng cho mình như vậy: "Chuyện này nhóc vẫn nên tự ngẫm đi, được rồi, lần sau có thời gian, anh sẽ làm cho nhóc."
Văn Tiêu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn ven đường xẹt qua mặt: "Ừ."
Đến nơi, Văn Thanh Nhạc và Văn Tiêu xuống xe, thời tiết mùa hè nóng nực, điều hòa từ trong xe nhanh chóng tiêu tán.
Văn Thanh Nhạc cảm thấy quần áo ngắn tay có chút nóng, liền nhìn Văn Tiêu vẫn mặc áo khoác dài tay cùng quần tây bên cạnh, không khỏi hỏi thăm: "Không nóng sao?"
Văn Tiêu lắc đầu, trên mặt không có một giọt mồ hôi.
Văn Thanh Nhạc nhớ lại rằng kể từ lần đầu cậu nhìn thấy Văn Tiêu, nhóc con này vẫn luôn ăn mặc kín mít, có thể che khuất da thịt liền che.
Gia hỏa này chẳng lẽ là băng hệ dị năng? Mùa hè thế nhưng quá thoải mái.
Văn Thanh Nhạc suy đoán, sau đó cùng Văn Tiêu chúc ngủ ngon lẫn nhau rồi từng người về phòng.
——
Đóng cửa lại, Chúc Tiêu cởi cúc áo khoác và treo quần áo lên mắc áo.
Hắn cũng mặc một chiếc áo sơ mi dài tay bên dưới, toàn bộ bộ trang phục không dính dáng gì tới mùa hạ. Chúc Tiêu dường như không nghĩ rằng có gì đó không ổn trong cách ăn mặc của mình, vì vậy hắn xắn tay áo và tắm rửa sạch sẽ trước khi đi ngủ.
Tay áo xắn lên, cẳng tay của Chúc Tiêu cũng lộ ra ngoài không khí.
Trên hai cẳng tay mảnh khảnh, cổ tay hằn lên vô số vết sẹo. Những vết sẹo này có vẻ mới cũ, vết cũ đã mờ đến mức biến mất, còn vết mới thì hình như mới được thêm vào cách đây không lâu.
Chúc Tiêu làm ngơ trước vết thương của mình, thậm chí không thèm bôi thuốc cho mình, tắm rửa xong liền thay quần áo nằm trên giường.
Chúc Tiêu không hề có chút buồn ngủ nào, hắn mở ra quang não, chọn ra một tấm ảnh,và bắt đầu những việc phải làm trước khi đi ngủ mỗi ngày.
Trong bức ảnh, một nam thanh niên đeo mặt nạ đặt tay lên vai một thanh niên trông không vui, miệng mím chặt.
Chúc Tiêu không biết mình đã xem bao lâu, càng xem càng có tinh thần, vì vậy hắn tắt quang não và bắt đầu suy nghĩ về những thứ khác.
Hạ Thúc Phượng không bị cậu ta lừa gạt, không bị nói dối rằng Văn Thanh Nhạc đã ở cùng cậu ta rất lâu, cho nên anh ta nhanh chóng xác định người đó là Văn Thanh Nhạc, hắn cũng không ngoài ý muốn.
Mà hắn chậm chạp không dám hoàn toàn xác nhận, cũng là vì nguyên nhân này.
Hắn quá sợ hãi nhận sai người, sợ cuối cùng chỉ là vui mừng một hồi.
"Leng keng!"
Có người gửi cho hắn một cuộc gọi để kết nối, Chúc Tiêu cầm lên phát hiện người gọi là Hạ Thúc Phượng, hắn ta có vẻ sợ rằng mình không trả lời cuộc gọi, một tin nhắn ngắn gọn được đính kèm: 【 Số điện thoại quang não của anh ấy là gì, cho tôi biết. Nể tình chúng ta đã trưởng thành cùng nhau trong nhiều năm yêu thương, tôi cảnh cáo cậu, tốt hơn hết là cậu... 】
Văn bản phía sau bị che lại, và Chúc Tiêu không quan tâm, cũng không có hứng thú. Hắn mặt vô biểu tình, đem Hạ Thúc Phượng kéo vào danh sách đen.
Ngoài Văn Thanh Nhạc, hắn có có tình nghĩa với bất kì ai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT