Đáy mắt Tô Linh Phong hiện lên tia tán thưởng, không đi nâng cô bé kia lên, để mặc nàng từ từ chậm chạp tự mình đứng dậy. Tận nửa ngày sau, cô bé kia rốt cục đứng thẳng người, rồi quay về phía
Tô Linh Phong, trịnh trọng khom người xuống làm đại lễ, rất nghiêm túc
nói: “Hứa Nặc đa tạ ân cứu mạng của tiểu thư, về sau Hứa Nặc sẽ đi theo
tiểu thư!”
Nàng không có biểu hiện cảm động đến rơi nước mắt, cũng không nói gì
đến làm trâu làm ngựa hay báo đáp ân tình các loại, nhưng ngữ khí và
thần sắc lại khiến cho không người nào có thể hoài nghi sự nghiêm túc và kiên định của nàng.
“Đứng lên đi.” Tô Linh Phong gật gật đầu, lấy một bộ quần áo của mình
từ trong nhẫn trữ vật đưa cho Hứa Nặc, “Trước hãy mặc lên đã.”
“Đa tạ tiểu thư.” Hứa Nặc không khách khí, đưa tay tiếp nhận áo ngoài,
một tay che chở túm ông tròn vo màu tím trong ngực, một tay cố sức cầm
quần áo choàng lên trên lưng.
Mọi người thấy Tô Linh Phong tự nhiên triệu ra một bộ đồ từ không trung liền biết rõ trên người nàng tất nhiên mang theo nhẫn trữ vật trân quý, đáy mắt đều lộ ra thần sắc ngạc nhiên và hâm mộ, càng nhìn càng cảm
thấy nàng không đơn giản.
Mọi người vốn thấy Tô Linh Phong đánh ngất xỉu cô ả áo hồng, nên có
phần lo lắng vì nàng, giờ lại thấy an tâm không ít, một cô gái có hộ vệ
thực lực cường hãn đi theo, còn có thể sử dụng được không gian giới chỉ
rất tốt, lai lịch tất nhiên không đơn giản!
Sau khi Tô Linh Phong đánh ngất cô ả áo hồng kia cũng không nhìn qua ả
lần nào nữa, quay người đi ra bên ngoài đám người, những người xem náo
nhiệt chung quanh kia đều tự giác nhường ra một con đường cho nàng.
Tá Dịch giữ im lặng đi sau Tô Linh Phong, Hứa Nặc cũng cố hết sức di
chuyển bước chân, cố gắng đuổi kịp bước chân Tô Linh Phong.
Lầu ba Nghênh khách lâu, trong một gian phòng trang nhã.
Tô Linh Phong bảo tiểu nhị mang một chậu nước trong vào cho Hứa Nặc rửa tay, rửa mặt.
Tiểu nhị kia nhìn trên người Tô Linh Phong, Tá Dịch sạch sẽ thanh cao,
khí chất không tầm thường, lại dẫn theo một tiểu ma thú toàn thân trắng
tuyết, một cô gái bộ dạng như ăn mày tiến vào nhã gian thượng đẳng,
trong lòng cảm thấy vô cùng cổ quái, biểu lộ trên mặt cũng có phần do
dự, lo lắng muốn chạy đi nói cho ông chủ một tiếng. . .
Tá Dịch thấy ánh mắt tiểu nhị kia mơ hồ, không ngừng nghiêng mắt nhìn
chằm chằm Hứa Nặc thì lập tức lấy ra một mảnh kim tệ từ trong lòng ngực, ném cho tiểu nhị kia, trầm giọng nói: “Còn không mau đi!”
“Ai! Vâng thưa ngài, mời ba vị khách quan chờ một chốc. . .” Tiểu nhị
thấy kim tệ, mặt mày lập tức trở nên hớn hở… hấp tấp chạy xuống lầu,
nhanh chóng bê một chậu nước lên, còn cẩn thận chuẩn bị xà phòng thơm,
khăn mặt, lược các loại.
Hứa Nặc do dự một chút, cuối cùng rốt cục bằng lòng đặt nắm lông màu tím trong ngực xuống trên một cái ghế.
Đó là một con chồn nhỏ màu tím, nhìn thân thể nho nhỏ, có lẽ vẫn chỉ
là một con thú con, nó rời khỏi cái ôm ấp của Hứa Nặc, lập tức dùng hai
cái chân trước ôm lấy cái đầu nhỏ, ghé trên mặt ghế, tiểu thân thể run
rẩy một nhúm.
Hứa Nặc liền vội vươn tay vỗ nhẹ nhẹ tựa như trấn an thân thể tiểu
chồn tím nhung, qua một lát, con chồn nhỏ màu tím nhung rốt cục bình
tĩnh lại, nhưng một đôi tiểu móng vuốt vẫn ôm cái đầu nhỏ như trước,
không dám ngẩng đầu.
Tiểu Bạch nghiêng đầu nhỏ, nhìn con chồn tím nhung, cuối cùng xem
thường quệt miệng nhỏ, giọng như trẻ đang bú nói: “Má nó… lại là một ma
sủng cấp thấp ngu ngốc, chậc chậc, nhìn dáng người nè, nhát gan quá mức
rồi, uất ức chết rồi. . .”
Đoàn Tử từ trong ngực Tô Linh Phong chui ra, bồ đào mắt chớp chớp,
cũng tò mò đánh giá con chồn tím nhung một phen, cuối cùng bình luận
nói: “Mẹ, nó không đáng yêu nhứ con. . .”
“. . .”
Tô Linh Phong mặc kệ hai tên ngốc tự đại, tự kỷ, cầm lấy danh sách món ăn bắt đầu gọi món.
Cái tiểu nhị kia thấy Đoàn Tử kỳ lạ, hai mắt cũng không khỏi nhìn nhiều một chút, nhưng không nhớ ra đây là gì, chỉ cho là nữ hài tử nuôi chơi mấy ma sủng cấp thấp đáng yêu mà thôi.
Tô Linh Phong không có chút ý tiết kiệm tiền cho Tá Dịch nào, chọn cả
bàn thức ăn thượng đẳng, tiểu nhị kia càng mừng rỡ, cười đến mức răng
không thấy mắt, kêu một tiếng: “Khách quan chờ một chốc, lập tức sẽ
tới.” Lại cười vui vẻ chạy đi xuống lầu.
Hứa Nặc rửa tay sạch sẽ, tóc vốn rối tung cũng được nàng chải đầu
nghiêm túc đến ra sau đầu, lộ ra một khuôn mặt trên mười lăm, sáu tuổi
thanh tú nhỏ nhắn, đáng tiếc là quá gầy, trên gương mặt gầy gò, cái cằm
nhọn thành hình cái dùi rồi, nếu như béo một chút, có lẽ sẽ dễ nhìn
hơn một ít.
“Ngồi đi.” Tô Linh Phong nói.
Hứa Nặc có chút chần chừ, nàng đã coi mình thành nô bộc của Tô Linh
Phong rồi, ngồi cùng bàn cùng chủ nhân, trong lòng cảm thấy không thích hợp, nhưng mà Tô Linh Phong lên tiếng, nàng lại cảm thấy không thể cãi
lời. . .
“Tiểu thư cho cô ngồi thì cô cứ ngồi, không cần câu nệ nghi thức xã giao.” Tá Dịch ở một bên xen vào nói.
Hứa Nặc thấy Tá Dịch là hộ vệ cũng ngồi trên bàn, trên mặt không có nửa điểm thần sắc mất tự nhiên liền lập tức gật gật đầu, ôm lấy chú chồn
tím nhung, ngồi xuống.
Đồ ăn nhanh chóng dâng đủ, tiểu nhị cúi đầu khom lưng cười nói: “Ba vị
khách quan mời dùng, có cần cái gì xin gọi tiểu nhân đang chờ ở ngoài
cửa tới phục vụ.” Dứt lời liền ra khỏi nhã gian, cẩn thận cài cửa phòng
lại.
Hứa Nặc thấy tiểu nhị đi ra ngoài rồi, trong miệng bỗng nhiên niệm chú ngữ, vẫy tay biến ra một cái kết giới cách âm trong phòng!
Tô Linh Phong, Tá Dịch thấy thế thì không khỏi khinh ngạc nhìn Hứa Nặc, nàng lại là. . . Là linh thuật sĩ?!
“Tiểu thư, ngài hôm nay vì ta đắc tội thiếu nữ kia, là nữ nhi quang
vinh độc Gia thành thành chủ Chu Hải, tên Chu Mị, chỉ sợ nàng ta sẽ
không từ bỏ ý đồ, tiểu thư ngài phải cẩn thận một chút, có đề phòng mới
được.”
Tô Linh Phong cũng thấy không ngoài ý muốn khi biết thân phận cô ả
áo hồng kia, dám kiêu ngạo ở Gia thành như vậy, thân phận tất nhiên sẽ
không thấp, nàng đã dám ra tay cứu Hứa Nặc thì tất nhiên cũng đã chuẩn
bị tâm lý chọc phải phiền toái.
Ngược lại là cô bé Hứa Nặc này lại khiến cho Tô Linh Phong có phần tò
mò, nếu nàng là linh thuật sĩ, lại có thể tạo ra kết giới cách âm, cấp bậc không thể thấp được! Sao lại bị cái Chu Mị kia ức hiếp thảm như
vậy? Lúc trước thấy nàng không hề có sợ hãi, chỉ quật cường hận ý, cũng
không giống người vì ẩn nhẫn thân phận đối phương cơ mà.
“Cô là linh thuật sĩ hệ gì?” Tô Linh Phong hỏi.
Hứa Nặc nhìn ra ngọn nguồn nghi hoặc trong đáy mắt Tô Linh Phong, cười
khổ nói: “Ta là linh thuật sĩ dị khứu, tuy là linh thuật sĩ cao cấp
nhưng lại không có một chút lực công kích nào, chỉ là khứu giác linh mẫn hơn người thường một chút mà thôi. . .”
“Linh thuật sĩ dị khứu?” Tô Linh Phong nhướn mày, “Thì ra là thế. . .”
Lần đầu tiên nàng biết loại linh thuật sĩ khác hệ, linh thuật sĩ quả
nhiên là chức nghiệp nhiều biến nhất, thần kỳ nhất.
Hứa Nặc lại giơ tay lên ôm chồn tím nhung, trên mặt khó có khi lộ vẻ
vui vẻ như trẻ con, giới thiệu với Tô Linh Phong nói: “Đây là Tiểu Tử(*), là ta vụng trộm đặt tên cho nó, nó là đồng bọn tốt nhất của ta, vốn là
bị Chu Mị nuôi như đồ chơi, nàng ta thường xuyên ngược đãi Tiểu Tử,
nhưng nàng ta không biết Tiểu Tử thật ra là một ma thú dị biến. . .”
(*)Tiểu Tử: Tử ở đây có nghĩ là tím
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT