“Phục hồn dược?!” Nguyệt Quang nghe vậy kinh hãi không thể tin nói: “Nàng nói nàng sẽ chế tạo ‘Phục hồn dược ‘!” Tá Dịch chưa từng có nghe nói qua về loại dược này, không rõ dược này
dùng để làm cái gì, nhưng thấy Nguyệt Quang khiếp sợ như thế thì không
khỏi nghi hoặc nhìn Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong không nói gì, chỉ bình tĩnh nhẹ gật đầu rất nghiêm túc.
Nguyệt Quang nhìn Tô Linh Phong, đáy mắt lóe lên một tia thần sắc cổ
quái, “Phục hồn dược” là một loại bí dược thần kỳ của Cự Long tộc, chỉ
có hoàng tộc Cự Long tộc trực hệ mới có thể phối chế.
Mà Cự Long tộc đã biến mất mấy ngàn năm trên tất cả đại lục rồi, ngay
cả hắn cũng chỉ là trong lúc vô tình trông thấy trên một quyển sách cổ
xưa của Tinh linh tộc, nhưng cũng chỉ được ghi lại một cách sơ sài mà
thôi, nay một cô bé chỉ mười mấy tuổi đầu có thể biết tới loại “Phục
hồn dược” cũng đã đủ để làm cho hắn thấy kinh ngạc, mà nàng rõ ràng còn nói nàng sẽ phối chế loại thuốc này?? Chuyện này đúng là không thể tin
được…
Nhưng khi nhìn biểu hiện trên mặt nàng, là cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa…
Nguyệt Quang trong lòng có một loại cảm giác khiến chính hắn thấy khinh
ngạc, hắn thậm chí có chút tin tưởng lời của nàng rồi…
Nguyệt Quang trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên lại sâu kín hỏi: “Tiểu
Phong Phong, có phải là… Từ ngày đó chúng ta quen biết đến nay, nàng đã
có chủ ý lấy ‘nước suối sinh mệnh’từ chỗ của ta không?”
“Đúng vậy.” Tô Linh Phong thừa nhận nói. Cho dù nói như vậy có chút đả kích người, nhưng nàng không muốn nói lời dối trá lừa gạt hắn.
Nguyệt Quang nghe vậy, cánh môi hồng như hoa kéo nhẹ, gợi lên một vòng
cười khổ nhàn nhạt, “Tiểu Phong Phong, cảm tạ nàng… Giờ phút này đã hết
sức chân thành.”
Tá Dịch một bên nhìn Tô Linh Phong, lại liếc mắt nhìn Nguyệt Quang, môi mỏng nhấp nhẹ, không biết nên nói cái gì cho tốt.
“Nguyệt Quang, ‘Phục hồn dược ‘ đối với ta rất quan trọng, nếu như
huynh nguyện ý giúp ta, ta thiếu nợ huynh một lần!” Tô Linh Phong rất
nghiêm túc nói. Và cũng là một lời hứa hẹn, về sau Nguyệt Quang nếu có
việc cần dùng đến chỗ của nàng, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của nàng, nàng nhất định sẽ dùng hết sức thực hiện!
Tiểu Bạch nhìn Tô Linh Phong, trong ánh mắt Đại Long xanh thẳm bỗng
nhiên bao phủ một tầng sương mù: ý của nàng có phải là nói mình rất quan trọng với nàng không? Hu hu… Tuy nữ nhân này bình thường có chút lạnh
lung, dữ tợn, động một chút lại đe dọa đánh nó, ức hiếp nó… Nhưng kỳ
thật, đối với nó cũng coi như rất tốt…
“Được, Tiểu Phong Phong, ta sẽ nghĩ cách lấy ‘ nước suối sinh mệnh ‘
giúp nàng mang tới đấy, nhân tình này của nàng, ta cũng sẽ nhớ rõ tìm
nàng đòi lại đấy…” Nguyệt Quang nói đến chỗ này, mắt hoa đào nhấp nháy
đá lông nheo với Tô Linh Phong, khôi phục ngữ khí bình thường mềm mại
đáng yêu nói: “Tiểu Phong Phong, về sau nếu nhân tình còn không được,
nàng cũng có thể lấy thân báo đáp gán nợ, người ta sẽ không ghét bỏ dáng người nàng không tốt đâu…”
“… Huynh không chê ta?” Tô Linh Phong lườm Nguyệt Quang, mặt không biểu tình đả kích hắn, “Ta còn chê huynh già quá ấy chứ.”
“Ấy ấy, Tiểu Phong Phong nói vậy đúng là đả kích ta quá, tuy người ta
đã 700 tuổi nhưng vẫn còn trẻ trẻ trẻ chán so với đám tộc tinh linh đấy
nhé…”
“Được rồi! Đứng đắn lại cho ta!” Tá Dịch nhíu mày quát Nguyệt Quang một câu, hỏi: “Huynh định làm như thế nào? Trở lại Tinh linh tộc sao?”
Nguyệt Quang híp hoa đào mắt nói: “Rời Tinh linh tộc nhiều năm như vậy, ta cũng nên trở lại xem sao rồi…”
Nguyệt Quang triệu một đóa hoa màu tím nhạt, nhìn bề ngoài rất sống
động, tính chất lại như một bông hoa bằng thủy tinh kỳ lạ, đưa đến trước mặt Tô Linh Phong, đưa tay chuyển đến kẽ hở trên tay nàng, “Mang theo
nó, không được lấy xuống đâu đấy nhé, nó sẽ chỉ dẫn ta tìm được nàng…”
Nói xong thì vén lên một sợi tóc của Tô Linh Phong, để trước mũi hít hà, lại nói: “Chờ ta trở lại…”
Tô Linh Phong bình tĩnh đoạt lại tóc của mình từ ngón giữa Nguyệt Quang, gật đầu nói: “Ta sẽ mang theo nó.”
Nguyệt Quang nói đi là đi, lúc này liền nhẹ nhàng quay người đi…
Tô Linh Phong nhớ tới nàng còn có một đống nguyên thạch chưa giải bảo,
liền để cho Tá Dịch nghĩ cách tìm một đồ đài giải bảo, Tá Dịch phân phó
Tường thúc đi mua.
Đoán chừng Tường thúc nhất thời nửa khắc cũng không về được, Tô Linh
Phong liền muốn đi ra cửa dạo chơi, Tá Dịch đương nhiên đi theo phía sau nàng.
Ra khỏi nhà, Tô Linh Phong đi về phía một cửa hàng bán bảo thạch, ma
thạch gần đấy, xử lý hơn một phân nửa ma hạch tích góp mấy ngày này, chỉ chừa mấy miếng cấp bốn trở lên, thường dùng ma hạch khác hệ, chuẩn bị
cho chính mình sử dụng.
Tô Linh Phong sờ lên lại thấy hầu bao tràn đầy, suy tư một lát rồi hỏi Tá Dịch: “Công hội dong binh ở đâu?”
“Tiểu thư muốn đi công hội dong binh?” Tá Dịch hơi kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư là muốn đăng kí nhận nhiệm vụ lính đánh thuê sao? Có phải… Nhận
nhiệm vụ?”
“Nhận nhiệm vụ.” Tô Linh Phong nhàn nhạt đáp.
“Ồ.” Tá Dịch không lại hỏi, dẫn đường ở phía trước, đi đến công hội dong binh.
Đại bộ phận những người vào Tùng ngâm sơn cốc vẫn chưa trở lại, hiện
trong thành rất thiếu nha phiêu lưu, trong công hội dong binh cũng vô
cùng quạnh quẽ..
Tô Linh Phong nhanh chóng làm xong thủ tục, nhận nhiệm vụ trong một
tháng, ở chỗ đổi đồ thì làm đúng theo lời Tiểu Bạch nhắc nhở đổi lấy một số tài liệu phối chế “Phục hồn dược”.
Vật liệu cần dùng thiếu quá nhiều, nếu như chỉ dựa vào một mình nàng
thu thập từng chút một, muốn gom góp đủ những nguyên liệu kia, phỏng
chừng phải mất không biết bao nhiêu năm tháng nữa, làm nhiệm vụ rồi thu
thập dược liệu, như vậy nhanh hơn.
Nhưng trên người nàng chưa đủ tiền, tạm thời chỉ có thể thu trước một bộ phận nguyên liệu tương đối dễ dàng thu thập.
Tá Dịch trông thấy Tô Linh Phong nhận nhiệm vụ cổ quái, liền nhớ lại
lúc ở rừng lạc Nguyệt , nàng lại để cho Nguyệt Quang và hắn giúp nàng
thu thập mấy đồ vật kỳ quái kia, trong lòng không khỏi âm thầm suy đoán, chẳng lẽ những vật này, chính là những dược liệu cần thiết nàng dùng để chế ra “Phục hồn dược”? Tá Dịch từ trước đến nay không phải người nói
nhiều, trong lòng phỏng đoán nhưng cũng không hỏi rõ ràng.
Từ công hội dong binh đi ra đã là buổi trưa.
“Tìm một quán nào đó ăn trưa đã.” Tô Linh Phong nói.
Buổi chiều nàng còn muốn dạo chơi, mua một ít nguyên liệu luyện kim rồi trở lại tiểu viện ăn cơm, quẳng rắc rối ra sau đầu, đúng là quá phiền
toái rồi .
“Đi về trước không xa, quẹo trái ở đầu đường bên kia, có một tửu điếm
là “ Nghênh Khách lâu”, đồ ăn ở đó cũng không tệ lắm.” Tá Dịch đề nghị.
“Huynh mời khách.”
“… Được.”
Tô Linh Phong, Tá Dịch vượt đi đến phố bên kia liền trông thấy cách đó
không xa có một đám người vây quanh. Thỉnh thoảng có tiếng bén nhọn quát mắng truyền tới từ trong đám người:
“Đồ tiểu tiện nhân chết tiệt! Đồ không ra gì! Ăn của nhà ta, mặc của
nhà ta, nuôi ngươi lâu như vậy còn muốn trộm tiểu điêu của ta chạy
trốn! Ngươi là đồ trộm cắp, đồ tiện nhân, ta đánh chết ngươi, đánh chết
ngươi!!”
Tiếp đó, chính là tiếng roi da quật vào da thịt “Vụt Vụt~ ——” vang lên.
Tô Linh Phong và Tá Dịch cũng không phải ưa xen vào việc của người
khác, ý định đi qua đám người từ bên cạnh, đi về phía “Nghênh Khách lâu” ăn cái gì đó.
Ngay tại lúc hai người đến gần đám người kia, từ bên trong bỗng nhiên có một thứ ném thẳng đến Tô Linh Phong…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT