“Được rồi, câm miệng hết đi!” Mặt Tô Linh Phong đen thùi lùi, dùng kết nối giữa chủ sủng gầm lên với hai nhóc kia.
Tiểu Bạch nhìn thấy Tô Linh Phong trưng mặt lạnh ra liền thu nước mắt, cố
gắng ngẩng cao cái đầu rồng bé xíu vẻ kiêu ngạo nhưng cánh mũi vẫn run
run, thút tha thút thít…
“Con nghe lời nhất nè, nghe mẹ nhất đó.” “Nắm cơm nếp” lại tiếp tục cọ lên mặt Tô Linh Phong.
“Hừ!” Tiểu Bạch hung dữ trừng mắt lườm “nắm cơm nếp”, ngoắt đầu sang một bên.
Tô Linh Phong không để ý tới Tiểu Bạch đang buồn bực, túm lấy “nắm cơm nếp” kéo ra, sau đó nói: “Sau này ngươi tên Đoàn Tử(*).”
(*)Đoàn tử: nắm, viên
“Vâng vâng, tên mẹ lấy, Đoàn Tử thích lắm.” Đoàn Tử vui vẻ cong mắt, lại duỗi vuốt về phía Tô Linh Phong, “Mẹ, Đoàn Tử đói rồi nè…”
“A…” Đoàn Tử nhét ngón tay út vào trong cái miệng bé xíu, mơ hồ nói: “Muốn
ăn… Muốn ăn cái thứ mà, cái thứ mà ngon thiệt là ngon đó…”
Nói cũng bằng không…
Tô Linh Phong quay đầu nhìn Mặc Vấn Trần đang dịu dàng cười yếu ớt: “Thứ này ăn cái gì?”
“Tùy, cho ăn gì nó ăn nấy.” Mặc Vấn Trần cười nói.
“Tùy?”
“Ừ, thú Cố Lợi là thú ăn tạp.” Mặc Vấn Trần nói rồi lấy một miếng thịt khô trong nhẫn trữ vật ra đưa cho Đoàn Tử.
Đoàn Tử thấy thịt khô, đôi mắt đen như bồ đào liền lóe sáng, duỗi móng tay
túm lấy thịt khô trong tay Mặc Vấn Trần, há miệng cắn hơn một nửa.
Miệng nó nhìn bé xíu mà tự nhiên há ra nuốt mất nửa miếng thịt khô, Tô Linh Phong không khỏi trợn mắt.
Đoàn Tử nhét phình cả hàm, cái miệng vốn nhỏ giờ nới ra, nuốt hơn nửa miếng
thịt khô xuống bụng rồi lại nhét nốt nửa còn lại vào trong miệng…
“Còn muốn, còn muốn, người ta còn đói.” Đoàn Tử ăn xong lại vung vuốt đòi ăn.
Mặc Vấn Trần lại đưa cho nó một miếng thịt khô, sau đó cười nói với Tô Linh Phong: “Thú cố lợi ăn rất khỏe, nàng nên chuẩn bị tinh thần trước.”
“…” Lại vớ phải một oắt con tham ăn…
Đoàn Tử ăn liên tiếp hết phần thịt của năm người rồi cuối cùng mới ợ một cái thật to, thỏa mãn vỗ bụng nhỏ rồi lại dính lên người Tô Linh Phong,
“Mẹ, Đoàn Tử mệt…”
“Ăn xong rồi ngủ, hừ, như con heo!” Tiểu Bạch bĩu môi khinh thường.
Tô Linh Phong cũng thấy y như vậy, đặc biệt là sức ăn, người bình thường quả là nuôi không nổi!
“Vào đi ngủ.” Tô Linh Phong ném Đoàn Tử vào không gian ma sủng.
Đoàn Tử không bài xích không gian ma sủng như Tiểu Bạch, sau khi vào liền tùy tay vơ thành một cái ổ, nằm ngáy o o…
“Chúng ta đi theo, đã trì hoãn lâu rồi, Tá Dịch và Nguyệt Quang nhất định sẽ lo cho nàng.”
“Được.” Tô Linh Phong gật đầu.
Mặc Vấn Trần thu da thú trên mặt đất, hai người ven theo thạch động, đi về theo lối hành lang lúc nãy.
Tiểu Bạch hừ một tiếng, không tình nguyện bay bay theo sau, trong lòng nó
tủi thân quá, Tô Linh Phong vừa thu ma sủng mới liền ghét bỏ mình luôn,
xem ra nó nói đúng rồi, con bé này quả nhiên là có mới nới cũ…
Đi qua ba bốn đường, phía trước cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến
tiếng rên rỉ rất nhỏ, tiếng rên rỉ kia không giấu nổi vẻ đau đớn…
Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần liếc mắt nhìn nhau, rất ăn ý mà đi tới chỗ âm thanh kia.
Phía trước có một lỗi rẽ, ngoạt vào không xa liền thấy một động đất, nhỏ hơn cái động phát hiện Đoàn Tử một chút, một bóng người đang nằm còng queo, dựa người lên vách động, trong miệng truyền ra tiếng rên rỉ đau khổ
không ngớt.
Tô Linh Phong đi qua, dùng “bó đuốc” soi qua một chút, thấy rõ khuôn mặt
hắn, lông mày nàng bỗng nhíu lại: “Là cậu ta? Lâm An Chi?”
Môi hồng răng trắng, khuôn mặt thanh tú, khóe môi nhếch nhẹ theo thói quen, hai chân mày ẩn hiện thần thái thanh cao, kia không phải Lâm An Chi tự
cao tự ngạo thì còn là ai được nữa.
Chỉ có điều lúc này quần áo cậu ta rách rưới, toàn thân đầy bùn đất, đôi
mắt khép chặt, quả thật chẳng giống vẻ thiếu niên nhẹ nhàng sạch sẽ lúc
trước chút nào.
Tô Linh Phong duỗi chân ra, đá Lâm An Chi một cái, trong trẻo lạnh lùng hỏi: “Này, chết chưa thế?”
Mặc Vấn Trần im lặng, “Tiểu nha đầu, người chết không biết rên đâu…”
Lâm An Chi bị Tô Linh Phong đá một cái khiến người lệch ra nhưng vẫn không mở mắt.
“Chưa chết, nhưng sắp.” Tô Linh Phong rút ra kết luận.
Mặc Vấn Trần ngồi xổm xuống, xem xét qua rồi cau mày nói: “Hắn trúng độc rắn lan ban.”
Tô Linh Phong nhìn động tác của hắn, nhướn mày hỏi: “Định quản chuyện của cậu ta chắc?”
“Tốt xấu gì cũng là một tính mạng, tiểu nha đầu, đâu cần phải máu lạnh vậy chứ…” Mặc Vấn Trần trêu chọc Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong lườm hắn, lạnh lùng nói: “Cũng vậy thôi, máu huynh cũng đâu có nóng.”
Đêm đánh bạc, Tô Linh Phong tận mắt nhìn thấy Mặc Vấn Trần xuất chiêu, chỉ
một chiêu đã đoạt mạng người ta, hơn nữa nàng tin, kết cục của đám cướp
kia chắc cũng không tốt đẹp là bao…
Khóe miệng Mặc Vấn Trần hơi co, được rồi, hắn thừa nhận, máu hắn cũng không
được xem là nóng, nhưng vẫn muốn cứu thiếu niên trước mắt này…
“Xem ra cậu ta cùng đội với Hạo Thiên, ta vẫn nên máu nóng chút vậy.” Mặc Vấn Trần nói.
“Ồ? Chỉ vì cậu ta là đồng đội của Hạo Thiên sao?” Tô Linh Phong nói vẻ không tin.
Mặc Vấn Trần nghe vậy cũng chỉ chớp mắt, cười nhẹ: “Bằng không thì sao chứ?”
“Tùy huynh vậy.” Tô Linh Phong chẳng buồn tiếp tục chủ đề.
“Độc rắn Lan ban cần mật rắn lan ban mới giải được, cậu ta bị rắn cắn không
di chuyển được, con rắn kia có lẽ ở gần đây, lát nữa ta đi bắt rắn, phải phiền nàng trông chừng cậu ta một chút rồi.” Mặc Vấn Trần vừa nói vừa
lấy một bình thưởng nhỏ, đẩy miệng Lâm Can Chi ra, rót nước thuốc vào
bên trong.
Thuốc này của hắn tạm thời có thể khống chế độc tính trong người Lâm An Chi, khiến cậu ta khôi phục sự tỉnh táo.
“Tạm thời ta trông cậu ta giúp huynh, nhưng huynh phải trả ta phí chăm sóc.” Tô Linh Phong vươn bàn tay nhỏ bé trắng trẻo về phía Mặc Vấn Trần.
“Nàu, tiểu nha đầu, hình như ta không có nghĩa vụ phải trả phí chăm sóc thay cậu ta thì phải.
“Là huynh muốn cứu cậu ta đó.” Tô Linh Phong giữ nguyên tư thế.