“Thú thủ hộ? Ấy ấy ấy, chẳng lẽ lần này xuất thế chính là thần thú sao?”
Nguyệt Quang mở to đôi mắt hoa đào, lại nói: “Nhưng mà thần thú dạng gì
mà cần tới ba con thánh thú thủ hộ lận nhỉ?!”
Trong đôi mắt đen của Mặc Vấn Trần khẽ tỏa ra tia sáng, chậm rãi nói: “Bây giờ…. hẵng còn khó nói…”
Tá Dịch khẽ nhấp môi mỏng, ngưng thần nhíu mày, quan sát tình hình chiến đấu.
“Ấy ấy ấy, các huynh nói, mấy con thánh thú thì ở đây, thế thần thú thì ở đâu?” Nguyệt Quang lại híp mắt cười hì hì.
“Chắc chắn không phải ở nơi đang đánh nhau này.” Tá Dịch mặt không biểu tình nói.
“Thôi má… nói nhảm vậy cũng nói!” Nguyệt Quang trợn mắt với Tá Dịch.
“Chúng ta tới gần đây xem sao.” Mặc Vấn Trần đề nghị.
“Được.”
Tô Linh Phong, Tá Dịch và Nguyệt Quang đều gật đầu đồng ý.
Ba con thánh thú này tuy trân quý nhưng thú thành niên rất khó hàng phục,
không thể ký khế ước, săn được cũng chỉ có thể lấy được ma hạch. Tuy ma
hạch Thánh thú là báu vật vô giá khiến rất nhiều người điên cuồng nhưng
giá trị còn kém xa việc ký khế ước với dị thú.
Bốn người vượt qua nơi đang đánh nhau kia, bắt đầu tìm chung quanh, một lát sau thì đụng thêm mấy đội nữa đang tìm chung quanh, xem ra người có
cách nghĩ đồng tình cũng không ít, còn có cả Tula dẫn theo đội đế quốc
An Khải Lợi Á…
Hai mắt Tula nhìn chằm chằm vào Tô Linh Phong như đang nhìn một con mồi ngon lành.
Y biết mình không phải là đối thủ của bọn họ, chỉ có thể ẩn nhẫn không ra tay cướp người.
Tô Linh Phong nắm chặt tay, trong mắt lóe tia lạnh, không sợ hãi mà đối
mặt với Tula, sớm muộn gì nàng cũng sẽ móc con mắt đáng ghét của y
xuống, bóp nát bấy!
“Thật đáng ghét…” Nguyệt Quang vừa nhìn thấy y đã ngoảnh mặt sang chỗ khác,
biết mình có ra tay cũng chẳng động tới được y nên vung ma quỷ đằng chọc vào một đồng đội của y cho hả giận.
“Á~@” Một võ sĩ không phòng bị, bị quỷ đằng đẩy trúng ngã chỏng vó dưới đất!
“Vút vút!” Mọi người sau lưng Tula cũng cả kinh, đồng loạt rút vũ khí.
“Đây là cái gì?! A~ Trời ơi…! Chân của ta!” Không đợi hai bên đánh nhau, võ
sĩ không may kia bỗng nhiên kêu ầm lên, kéo lực chú ý của mọi người.
Mọi người đều nhìn lại, chỉ thấy nơi cách chỗ võ sĩ kia té xuống không xa
có một cái lỗ chừng bằng bàn ăn, một cái đầu như đầu chuột xám đen nhô
ra, đôi chân trước quắp lấy chân trái của võ sĩ, đôi mắt ác liệt, hung
dữ táp chân hắn!
Mọi người sau lưng đều mở to hai mắt ra nhìn, võ sĩ kia có lớp áo giáp
phòng ngự, mà con chuột này vẫn cắn nát được giày cảu hắn ta! Máu đỏ
tươi chảy xuống theo khóe miệng “con chuột”, nhuộm đỏ nhúm lông trắng
trước ngực hắn…
Một kiếm rĩ vội giơ kiếm lên, chém tới đầu chuột kia!
“Con chuột” kia cực kỳ linh mẫn, nhảy dựng lên, nhảy thẳng khỏi lỗ nhỏ,
tránh thoát một kiếm ác liệt kia, nhảy ra cách đó độ ma trượng! Sau đó
thân thể bỗng nhiên vọt lên, một con chuột chỉ bỏ vừa túi áo bỗng chốc
to phình lên thành một con chuột to bự! Lông xám trên người như gai
nhím, dựng đứng lên, đôi mắt vốn nhỏ bây giờ lại to như đèn lồng! Trong
mắt còn toát ra nét khát máu đỏ rực, khiến người ta không rét mà run.
“Á! Là chuột địa ma!”
“Trời ơ…i…, lại là một con thánh thú!”
Đám đồng đội sau lưng Tula lại kinh hô, đáy mắt đều lộ vẻ tham lam, giơ vũ khí lên bắt đầu công kích con chuột địa ma.
Kỹ năng của bọn họ không làm tổn thương đến con thánh thú là bao, ngược
lại lại càng chọc giận con chuột địa ma to lớn này, nó vung trảo quật
đám người kia, chốc lát đã tát bay một võ sĩ!
Ba người Mặc Vấn Trần, Tá Dịch là Nguyệt Quang liếc nhau một cái rồi gâtk
đâì, Tá Dịch, Nguyệt Quang bỗng nhiên tấn công con chuột kia, Mặc Vấn
Trần thì một cước đá văng võ sĩ không may đang kêu thảm trên mặt đất, dò xét lỗ nhỏ lúc nãy.
Tô Linh Phong giương mày, cũng nhìn vào vào lỗ nhỏ kia.
Lúc này Tula bỗng nhiên ra tay, tấn công từ sau lưng Mặc Vấn Trần, Mặc Vấn
Trần lắc người một cái đã tránh được công kích của y, quanh thân ngưng
tụ đấu khí khải, sau đó vung hai tay tạo thành một quả cầu đấu khí cực
lớn, hung dữ đánh về phía Tula!
Đấu khí ngưng thành hình? Mặc Vấn Trần là Võ Thánh?! Nhìn thấy vậy, Tô Linh Phong luôn tỉnh táo cũng kinh ngạc tròn mắt nhìn.
Võ sĩ phân ra võ sĩ sơ cấp, võ sĩ trung cấp, đại võ sĩ, võ sư, võ thánh và võ tôn, đại võ sĩ đã là cao thủ siêu mạnh rồi, Võ Thánh thì dường như
đã phá vỡ cấp bậc võ sĩ rồi, còn Võ tôn… Nghe nói chỉ tồn tại trong thần thoại…
Kiếm thánh như Tá Dịch xem như cùng cấp bậc với Võ thánh, nhưng Mặc Vấn Trần nhìn qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mà Tá Dịch trông lại lớn hơn hắn ba bốn tuổi…
Lúc phát hiện Tá Dịch là võ thánh, Tô Linh Phong cũng đã lắp bắp kinh hãi rồi, giờ lại lòi ra một Võ Thánh trẻ tuổi nữa…
Biến thái quả nhiên có mặt ở khắp muôn nơi!
“Tiểu nha đầu, xem xét cái động!” Mặc Vấn Trần vừa đấu với Tula, vừa phân tâm hô lên một tiếng với Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong gật đầu, nhanh chóng chạy tới gần cái hố, ngồi xổm xuống,
ngưng thần nhìn vào trong động, lại chỉ thấy một màu đen thẳm, không
nhìn thấy gì hết.
Trong động cso chút gió lạnh thổi ra, xem ra cái động này rất sâu.
Tô Linh Phong nghĩ ngợi rồi rút dao găm giả vờ giả vịt khoét động lên, âm
thầm dùng kết nối chủ sủng phân phó Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, ngươi vào
động xem đi.”
“Không muốn không muốn… Người ta không muốn chui vào cái động chuột hôi thối này đâu!” Tiểu Bạch lắc đầu như trống bỏi.
“Đi, hay không đi?” Tô Linh Phong híp mắt thành một đường nguy hiểm.
“Ngao ngao… Đồ xấu xa độc ác, lúc nào cũng thích ức hiếp rồng…” Tiểu Bạch rưng rưng lên án, vẫn không tình nguyện chui vào lỗ.
Tula vừa trông thấy Tô Linh Phong đào động, trong lòng đã sốt ruột, muốn
ngăn cản Tô Linh Phong, nhưng y đang giao thủ với Mặc Vấn Trần, linh
thuật hệ phong không phát uy nổi ưu thế, bị Mặc Vấn Trần quấn chặt.
“Ngu xuẩn, còn không mau cản con bé lại!” Tula quay ra quát to một tiếng với đám thuộc hạ đang săn chuột địa ma…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT