Giọng nói này đột nhiên hấp dẫn lực chú ý của mọi người ra phía cửa, Tô Linh Phong cũng nhướn mày nhìn nơi giọng nói truyền tới.
Có hai người vừa vào tiệm, người đi trước vẻ ngoài cao lớn đẹp trai, khuôn mặt thiếu niên cười như tên vô lại, phía sau hắn chính là một vị thiếu
niên đẹp trai tuấn tú vô cùng, môi hồng răng trắng.
Tô Linh Phong hơi bất ngờ, chớp chớp đôi mi thanh tú, người phía trước
hình như chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của nàng, nàng không biết
hắn, nhưng nàng biết người bên sau, chính là tên Tam công tử nhà bá tước “đời trước” kia theo đuổi gần sáu năm, cuối cùng hại chết nha đầu ngốc
kia, để nàng nhặt được thân thể này, tên là Lâm An Chi.
Tô Linh Phong hơi ác ý nghĩ: Sao hắn không gọi là Lâm Bình Chi(1) chứ…
Giọng nói của Lâm An Chi, Tô Linh Phong nhận ra được, nhưng không phải giọng
nói vừa nãy, vậy người vừa phát ra một tiếng từ cuống họng kia hẳn là
thiếu niên còn lại, không biết tại sao người này lại chạy tới đây xen
vào chuyện của nàng, chẳng lẽ thế giới này nhiều người thích chõ mõm vào chuyện của người khác vậy sao?
“Bái kiến Tam thiếu gia.” Mấy tiểu nhị tiệm ma sủng đồng loạt hành lễ với Lâm An Chi.
“Ừ.” Lâm An Chi kiêu căng đáp một tiếng.
“Một quả trứng ma sủng chết mà đòi người ta 100 kim tệ?” Thiếu niên như ánh
mặt trời kia dùng cùi chỏ thúc Lâm An Chi một cái, cười nói: “Tiểu nhị
này thật biết kiếm tiền cho nhà huynh đấy!”
Lâm Dan Chi khá là khách khí với thiếu niên này, thản nhiên nói: “Nên vậy.”
“Nói thừa.” Thiếu niên kia vỗ vai Lâm An Chi một cái, quay đầu nói với tiểu
nhị kia: “Quả trứng chết đấy bán cho vị tiểu thư này đi.”
“Chuyện này…” Tiểu nhị nhìn Lâm An Chi xin chỉ thị. Xem thái độ của thiếu gia
với vị thiếu niên này, hẳn là bạn của Tam thiếu gia, thân phận cũng nhất định không đơn giản, chỉ là đây là công việc buôn bán, cần thiếu gia
gật đầu mới được, không thể nghe người ngoài mạo muội nói được.
“Tiệm bán ma sủng này là của nhị ca quản.” Lâm An Chi rõ ràng không muốn quản chuyện này.
“Không phải huynh là thiếu gia Lâm phủ sao, coi như cho ta chút mặt mũi đi.”
Thiếu niên kia lại không có ý định buông tha cho Lâm An Chi.
Lâm An Chi hơi nhíu mày, hắn thực không muốn mở miệng, sợ Tô Linh Phong háo sắc kia lại hiểu lầm hắn có ý gì đó với nàng ta, nhưng người bên cạnh
hắn không thể không nể, hơi do dự chút vẫn gật đầu nói: “Vậy bán đi.”
Cũng không thể vì đồ háo sắc kia mà đắc tội với người không nên đắc tội
được.
Tiểu Nhị vừa định đón lấy tiền trong tay Tô
Linh Phong, thiếu niên kia lại cản tiểu nhị, nói: “Ta thấy chút bạc này
cũng đừng nên thu, một quả trứng chết thôi mà, cũng không đáng tiền gì.”
Tiểu Nhị lại nhìn Lâm An Chi, thấy hắn gật đầu liền không nói gì nữa, ôm quả trứng màu xanh trên kệ xuống đưa cho Tô Linh Phong.
“Đón lấy.” Tô Linh Phong phân phó Liễu Nhi.
Liễu Nhi liền bước lên phía trước ôm lấy quả trứng xanh vào ngực.
“Coi chừng, đừng có ngã.” Tô Linh Phong nhàn rỗi chêm thêm một câu.
Liễu Nhi nghe vậy lại vô ý thức ôm chặt quả trứng kia hơn.
Thiếu niên kia bước lại gần hai bước, cười hì hì nói với Tô Linh Phong: “Vị
tiểu thư này, làm quen kết bạn nhé, ta là Hạo Thiên, đến từ đế đô…”
“Được rồi.” Tô Linh Phong không đủ kiên nhẫn nghe thiếu niên này giới thiệu, cầm bạc đưa tới trước mặt hắn.
“Đây là…” Thiếu niên tên Hạo Thiên kia mờ mịt, không hiểu ý Tô Linh Phong.
“Tiền trứng.” Tô Linh Phong nói xong liền nhét đống bạc vào ngực Hạo Thiên,
nói với Liễu Nhi: “Đi thôi.” Sau đó liền nhấc chân đi ra khỏi tiệm ma
sủng.
“…” Hạo Thiên ngốc đơ luôn.
Những người khác trong tiệm cũng thấy buồn cười vô cùng.
Cô gái tên Phyllis kia thậm chí còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn tưởng hắn ta
tốt bụng, hóa ra là muốn tiếp cận, đáng tiếc kỹ thuật hơi kém…”
Lâm An Chi kia một mực cũng không thèm liếc Tô Linh Phong một cái, lúc này
mới không nhịn được kinh ngạc nhìn bóng lưng Tô Linh Phong.
“Ơ! Này! Ta nói…” Chủ tớ Tô Linh Linh Phong đi ra ngoài nửa này rồi Hạo
Thiên mới kịp phản ứng, đuổi theo tới cửa tiệm, nhưng lại chẳng thấy
bóng dáng hai người đâu nữa…
(1): Lâm Bình Chi là một nhân vậy trong Tiếu ngạo giang hồ, (林平之 – Lin Pingzhi) là con trai duy nhất của Lâm Chấn Nam, tổng tiêu đầu của Phước Oai tiêu cục đóng tại thành Phúc Châu (Phúc Kiến), truyền nhân
của dòng họ mang bí kíp kiếm thuật Tịch tà kiếm pháp, vì khát khao muốn
trả thù cho cha mẹ nên đã dẫn đao tự cung (tự thiến bộ phận sinh dục của mình) để luyện Tịch tà kiếm pháp, từ chối người vợ hết lòng yêu mình là Nhạc Linh San. Lâm Bình Chi là nạn nhân của chính trị giang hồ, bị nhà
tan cửa nát vì tranh chấp của giang hồ, hủy hoại bản thân vì thù hận.
Một lần khi đi săn ở trong rừng, chàng đã vì nghĩa hiệp, cứu cô gái bán
rượu (chính là Nhạc Linh San đóng giả) khỏi sự khả ố của khách (chính là con trai của Dư Thương Hải phái Thanh Thành), chàng đã vô tình giết
chết tên này. Phái Thanh Thành dưới sự chỉ huy của Thanh Thành tứ tú đã
mượn cớ này kéo đến tàn sát toàn bộ Phước Oai tiêu cục, bắt cha mẹ chàng đi. Trên thực tế, trả thù cho con trai của Dư Thương Hải chỉ là cớ nhỏ, thực chất Dư Thương Hải muốn chiếm đoạt bí kíp Tịch tà kiếm pháp lưu
truyền từ tổ tiên của Lâm Bình Chi là Lâm Viễn Đồ – người từng sử dụng
72 đường Tịch tà kiếm phổ tuyệt diệu đánh bại sư phụ của Dư Thương Hải
là Trương Thanh Tử.
Lâm Bình Chi đã lưu lạc
giang hồ để cứu cha mẹ nhưng không thành vì cha mẹ chàng đã bị bọn Dư
Thương Hải tra khảo dẫn đến bị thương nặng, và cuối cùng bị Tái bắc minh đà Mộc Cao Phong sát hại. Trước khi chết, họ đã nhờ Lệnh Hồ Xung chuyển lời đến con trai mình về báu vật truyền đời của tổ tiên trong căn nhà
cổ là cấm được mở ra xem. Đây chính là bí kíp Tịch tà kiếm phổ, mà tổ
tiên dòng họ Lâm không muốn con cháu mình luyện để tạo ra bi kịch cho
bản thân. Lâm Bình Chi vì khao khát báo thù cho cha mẹ nên cam tâm tình
nguyện đầu vào phái Hoa Sơn làm đệ tử Nhạc Bất Quần – nhưng kỳ thực đây
là một cái bẫy rất cao đã được giương sẵn. Trên thực chất, việc Lâm Bình Chi gia nhập Hoa Sơn là một tính toán trước của Nhạc Bất Quần. Ông ta
đã tạo ra các cơ hội để anh chàng này đầu quân cho mình, lại dùng con
gái mình để thu hút Lâm Bình Chi, tiếp cận gia đình chàng, cùng lục soát Tịch tà kiếm phổ giấu trong nhà cổ của dòng họ Lâm một cách hợp pháp.
Khi đôi tình nhân Lâm Bình Chi, Nhạc Linh San tìm thấy kiếm phổ giấu
trong áo cà sa, chiếc áo này đã bị cướp bởi hai cao
thủ Tung Sơn, sau đó bị Lệnh Hồ Xung cướp lại, nhưng vì Lệnh Hồ Xung bị
bạo bệnh nên kiếm phổ này rơi vào tay Nhạc Bất Quần mà không ai biết.
Nhạc Bất Quần nhân cơ hội đổ tội cho Lệnh Hồ Xung, lại hứa gả con gái
mình cho Lâm Bình Chi để yên lòng chàng.
Lâm Bình Chi vì khát khao báo thù nhà nên đã âm thầm theo dõi Nhạc Bất
Quần, lấy lại được kiếm phổ sau khi áo cà sa bị Nhạc Bất Quần vứt xuống
vực. Lâm Bình Chi vì sớm mong báo thù nên dẫn đao tự cung để luyện Tịch
tà kiếm pháp, từ chối gần gũi vợ mình, để lại Nhạc Linh San là một cô vợ còn là gái trinh nữ sau khi lấy chồng. Lâm Bình Chi đã luyện thành Tịch tà kiếm pháp, đánh bại và giết Dư Thương Hải cùng Thanh Thành tứ tú
(những người đã dẫn đầu nhóm tàn sát Phước Oai tiêu cục), đồng thời giết luôn Mộc Cao Phong, kẻ đã ép chết cha mẹ chàng. Nhưng kết cục, Lâm Bình Chi bị nước độc trong bướu của Mộc Cao Phong làm mù mắt. Trên đường trở về với vợ mình, Lâm Bình Chi đã thổ lộ tâm tình với Nhạc Linh San, vạch trần bộ mặt thật của Nhạc Bất Quần, từ chối làm chồng của Nhạc Linh San (vì anh ta đã không còn là người đàn ông đúng nghĩa để làm chồng) dù
Nhạc Linh San vẫn hết lòng yêu Lâm Bình Chi, tình nguyện theo chàng. Vì
lo sợ Nhạc Bất Quần, Lâm Bình Chi đã sai lầm nghe theo Lao Đức Nặc đến
đầu quân cho Tả Lãnh Thiền, kẻ bại trận dưới tay Nhạc Bất Quần cũng bị
mù mắt. Để lấy lòng Tả Lãnh Thiền, Lâm Bình Chi đã đâm chết Nhạc Linh
San và bỏ trốn. Trước khi chết, Nhạc Linh San vẫn hết lòng yêu Lâm Bình
Chi, dặn dò Lệnh Hồ Xung tha thứ và bảo vệ Lâm Bình Chi vì hiểu rằng anh ta là kẻ đáng thương nhất.
Kết cục, Lâm
Bình Chi cùng Tả Lãnh Thiền đều bị Lệnh Hồ Xung dùng Độc cô cửu kiếm
đánh bại trong hậu động Hoa Sơn dù đã dùng mưu bịt kín động để tạo bóng
tối. Tả Lãnh Thiền bị giết chết, còn Lâm Bình Chi bị bắt sống và bị giam giữ dưới hắc lao Tây Hồ bởi Giang Nam tam hữu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT