Hai người này quen nhau? Hạo Thiên còn gọi Mặc Vấn Trần là thầy?! Tô Linh
Phong nhìn Mặc Vấn Trần, lại nhìn Hạo Thiên, đáy mắt có phần ngạc nhiên.
Mặc Vấn Trần dùng ánh mắt bắt bẻ mà đánh giá Hạo Thiên một chút, lại lắc
đầu, khua tay nói: “Đi thôi đi thôi, vào sơn cốc đi, chớ đừng đây chướng mắt ta.”
Hạo Thiên như được đặc xá, vội vội vàng vàng mang đội mình vào cốc.
“Phyllis. Chúng ta đi thôi.” Tất Duy Tư gọi Phyllis một tiếng rồi cũng vào cốc.
“Ha hả, Thương Ngô, đây là đồ đệ mới của huynh sao?”
Lúc này, nơi miệng hang xuất hiện hai đội có cả trai lẫn gái…
Trong hai đội này có ba người Tô Linh Phong biết, chính là đội binh đoàn Kim
Sư do Lôi Uyên dẫn đầu vừa kết bạn cách đây không lâu.
Đội kia có chừng mười mấy người, hết thảy đều rất trẻ, ngoại trừ người cầm
đầu có mái tóc rám nắng, đôi mắt xám, vẻ ngoài trung niên, còn lại đều
là thiếu niên thiếu nữ mười một mười hai đến mười bảy mười tám tuổi.
“Ba Da, đúng vậy, đây là đồ đệ ta mới thu nhận, tên Tô Linh Phong.” Mặc Vấn Trần mỉm cười, vỗ đầu Tô Linh Phong như vỗ đầu một con cún.
Tô Linh Phong hiếm khi cho Mặc Vấn Trần chút mặt mũi, cũng không đẩy tay hắn ra, chỉ nhăn nhó vẻ lạnh lùng.
“Thầy Thương Ngô.” Mấy thiếu niên thiếu nữ sau lưng Ba Da cúi đầu chào ngay ngắn.
“Ừ.” Mặc Vấn Trần khẽ gật đầu với họ, sau đó đổi qua nói với Tô Linh Phong:
“Phong Nhi, đây là Ba Da, thầy Khâu Cát Nhĩ, là thầy hệ kiếm sĩ của học
viện Thanh Kiều Linh Vũ.
Học viện Thanh Kiều Linh Vũ? Tô Linh Phong hơi kinh ngạc, nàng đã từng đọc
giới thiệu của học viện này trong cuốn “Đại lục thông sử”, là học viện
lớn nhất trong mấy đại lục, có hơn tám trăm năm lịch sử, rất nhiều cao
sủ siêu cường đều xuất thân tốt nghiệp từ đây.
Những thiếu niên thiếu nữ kia có lẽ là đệ tử của học viện Thanh Kiều rồi, bọn họ gọi Mặc Vấn Trần là thầy sao? Vậy… Mặc Vấn Trần cũng là thầy của học viện Thanh Kiều sao??!
Chẳng trách hắn lại mang theo mấy thứ tài liệu giảng dạy sơ cấp kia…
Nhưng nhìn tuổi tác hắn như vậy, ở hiện đại cũng chỉ vừa mới học đại học mà thôi mà…
Hơn nữa tác phong làm việc bình thường của hắn, đâu ra bộ dáng làm gương sáng cho người khác đây!
Thế giới này thật điên đảo quá rồi mà~!
“Thầy Ba Da.” Tô Linh Phong kinh ngạc về thân phận của Mặc Vấn Trần nhưng
trên mặt vẫn không biểu hiện gì, lễ phép thi lễ với Ba Da.
“Ha hả, không tệ, khá khen cho nhóc.” Ba Da cười ha ha nói.
Mấy thiếu niên thiếu nữ sau lưng Ba Da cũng tò mò đánh giá Tô Linh Phong,
trong đó có hai thiếu nữ khí sắc đặc biệt khiến người ta chú ý, một
người mặc quần áo màu vàng hơi đỏ, chừng mười sáu tuổi, nhu hòa, khuôn
mặt tinh xảo gần như hoàn mỹ, tóc dài đen nhánh búi cao kiểu phức tạp
trên đầu, lộ ra cần cổ cao trắn ngần, khí chất ưu nhã, mềm mại động lòng người.
Tuy khuôn mặt ngày thường của Tô Linh Phong không chênh lệch là bao với
thiếu nữ này, nhưng cơ thể cứng nhắc này so ra còn kém cơ thể uyển
chuyển hấp dẫn của người ta rồi.
Một người khác thì mặc đồ giáp đen mềm mỏng bó sát người, lớn hơn thiếu nữ
áo vàng độ một hai tuổi, ngũ quan không tính là quá xuất sắc nhưng trên
mặt lại có mị lực khó nói nên lời, lúc này nàng ấy đang mỉm cười nhìn Tô Linh Phong, trong ánh mắt tò mò lộ vẻ thân mật.
Đám người Kim Sư cũng đi tới, Tô Uyên chào hỏi với mấy người Tô Linh Phong, “Tô tiểu thư, Nguyệt Quang các hạ, Tá Dịch các hạ, mọi người tới sớm
thật.”
Tô Linh Phong gật đầu với Lôi Uyên.
“Lôi thiếu chủ.” Tá Dịch cũng chào hỏi.
“Ấy ấy ấy, Lôi lão đệ, đệ tới rồi hả…” Nguyệt Quang thì cười hì hì.
Lôi Uyên nhìn mấy người Mặc Vấn Trần và Ba Da rồi cười nói với mấy người Tô Linh Phong: “Xem ra mọi người đã có đội rồi, chúng ta vào cốc trước
đã.”
“Được, chúc mọi người may mắn.” Tá Dịch nói. Kỳ thật hắn không muốn cùng một
đội với Mặc Vấn Trần, nhưng tình hình trước mắt thế này sợ đã chẳng thay đổi được gì nữa rồi.
Eileen và Vu Nhạc Nhi cũng vui vẻ chào hỏi Tô Linh Phong rồi đuổi theo Lôi Uyên.
Daisy thì làm mặt lạnh đi qua người Tô Linh Phong.
Danh tiếng học viện Thanh Kiều Linh Vũ vang rất xa, nhiều quốc gia cũng cử
quý tộc hoàng thất đến đó học, cho dù có mấy đệ tử tốt nghiệp từ đó có
xuất thân bình dân nhưng cũng là đối tượng tranh đoạt của mấy thế lực
trên mấy quốc gia, mấy nhóm quý tộc thấy nhóm phiêu lưu học viện Thanh
Kiều đã đến liền tới chào hỏi, hàn huyên với Mặc Vấn Trần và Ba Da.
Nguyệt Quang ngồi xổm trên mặt đất, nhàm chán cầm nhánh cây vẽ vòng trò.
Thật ra nhìn Nguyệt Quang tóc bạc tai dài, mọi người đã đoán được thân phận
của hắn, nhưng thật ra cũng chẳng ai dám lại trêu chọc tên tinh linh
biến thái này.
Tô Linh Phong nhăn đôi mi thanh tú, mở miệng nói: “Các người trò chuyện đi, chúng ta vào trước.”
Sớm biết thế này, nàng đã đi lúc ban ngày, vào cốc vào ban đêm cho rồi…
“Ba Da, xem ra chúng ta phải chia làm hai đường rồi, ta mang mấy người
Phong Nhi vào cốc từ bên phải, mọi người đi từ bên trái vậy.” Mặc Vấn
Trần biết Tô Linh Phong không nhịn được nữa, liền lên tiếng đề nghị nói.
“Thương Ngô, vậy là cậu không đúng rồi, sao có thể ném hết học sinh cho ta mà mình lại mang đệ tử bảo bối đi một mình chứ?”
“Ba Da, hiệu trưởng lần này vốn phái huynh dẫn đội đi cơ mà, ta chẳng qua
đi chơi mà thôi, trách nhiệm của huynh huynh phải tự gánh chứ, ta tin
huynh có thể mang đoàn học sinh an toàn không sót một ai trở về, gặp
sau.” Mặc Vấn Trần mỉm cười phất tay với Ba Da, sau đó quay đầu nói với
Tô Linh Phong: “Tiểu nha đầu, đi thôi.”
“Ớ… Thương Ngô… Cái tên này…” Ba Da bất đắc dĩ lắc đầu.
Ba Da dẫn theo đội thiếu niên thiếu nữ đều là đệ tử có tư chất tuyệt vời
của học viện tới. Hơn nữa trong đó còn có vài người có thân phận đặc
thù, không thể xảy ra chút sơ suất nào, nếu Mặc Vấn Trần cũng dẫn đội đi với hắn, Ba Da có thể thả lỏng hơn một chút, xem ra bây giờ hắn vẫn
phải một thân một mình mang đám học sinh này tránh xa nơi nguy hiểm rồi, dị thú có trân quý cũng chẳng trân quý bằng tính mạng đám học sinh này.
Tùng Ngâm sơn cốc ở trong vách núi cao vút chọc trời, địa hình trong cốc vô
cùng phức tạp, có dòng sông Trường Hà lớn nhất đại lục chảy qua cốc,
phân ra vô số nhánh, cắt rừng rậm thành mấy mảng lớn nhỏ, y như một mê
cung tự nhiên, người không biết địa thể trong cốc vào đây rất dễ lạc
đường.
Nơi miệng hang có ba lối rẽ, trong đó con đường bên trái ít nhánh nhất,
đẳng cấp ma thú cũng tương đối thấp, là con đường ít nguy hiểm nhất, Ba
Da quyết định nghe theo đề nghị của Mặc Vấn Trần, dẫn học sinh đi đường
này.
Mà con đường bên phải lại ác liệt hơn, thường có ma thú cao đẳng qua lại, là con đường hung hiểm nhất.
Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần, Tá Dịch và Nguyệt Quang theo con đường bên phải vào trong cốc.
Thiếu nữ áo vàng dịu dàng theo sau lưng Ba Da nhìn dáng người tiêu sái cao
ngất của Mặc Vấn Trần, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra chút cảm xúc…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT