Ra đến rừng Lạc Nguyệt, lại mất ba ngày đi về hướng Bắc, mọi người đã đến thành nhỏ gần Tùng Ngâm sơn cốc – Gia thành!
Gia thành cách Tùng Ngâm sơn cốc không đến một ngày đi đường. Theo lời tiên tri của tộc thú nhân thì ngày xuất thế của dị thú vào khoảng giữa
tháng, dao động khoảng ba ngày. Hôm nay mới mùng chín, rất nhiều đội
cũng không vội tới Tùng Ngâm sơn cốc mà ở lại Gia Thành nghỉ ngơi, điều
dưỡng mấy hôm.
“Hiện nhà trọ ở trong thành đoán chừng đều đã đầy người, Linh Phong tiểu thư, Nguyệt Quang các hạ, Tá Dịch huynh đệ, ba vị nếu không chê, mời theo
Lôi mỗ đến nơi đoàn ta dừng chân nghỉ ngơi tạm đi.” Đoàn lính Kim Sư ở
gia thành cũng có chút quen biết nên mới có nơi để đóng quân, Lôi Uyên
mỉm cười nói với đám người Tô Linh Phong.
“Lôi đại ca, chuyện này sao được chứ! Nơi đóng quân của đoàn ta làm sao có
thể để người ngoài tùy tiện tiến vào!” Còn chưa chờ ba người Tô Linh
Phong nói chuyện, giọng nói bén nhọn của Daisy đã chen vào, vẻ mặt lộ rõ sự nghiêm túc.
“Daisy, bọn họ là bạn ta!” Chân mày Lôi Uyên hơi nhíu lại, giọng điệu hàm chứa vẻ không vừa lòng.
“Nhưng mà, Lôi đại ca…”
“Daisy…” Thấy Daisy vẫn còn muốn nói, Eileen vội vàng kéo cánh tay Daisy, khẽ lắc đầu với nàng ta.
“Ái chà. Con gái con lứa, nói lớn tiếng như vậy, thực quá thô lỗ!” Nguyệt
Quang liếc mắt nhìn Daisy, nhưng khi nhìn qua Tô Linh Phong thì sắc mặt
lập tức thay đổi, “Vẫn là Tiểu Phong Phong nhà ta đáng yêu nhất, dịu
dàng nhất, có mùi vị nữ nhân nhất!”
“Ngươi…” Daisy trừng mắt liếc Nguyệt Quang một cái, đáy mắt như muốn tóe lửa
nhưng lại không có dũng khí nổi giận trước mặt Nguyệt Quang mà chỉ có
thể đè nén cơn thịnh nộ ở trong lòng, thay vào đó lại hừ lạnh một tiếng.
“Ọe…” Tiểu Bạch ở một bên chịu không nổi mà nôn khan, một bên lại nối với Tô
Linh Phong, “Chủ nhân, những câu buồn nôn mà Tinh linh kia nói chính là
chỉ cô sao, là cô sao, thật sự là cô sao??!!”
Tô Linh Phong bình tĩnh liếc mắt nhìn rồng con, “Lẽ nào ngươi cho rằng
chủ nhân của ngươi không đáng yêu, không dịu dàng, không có chút mùi vị
nữ nhân nào sao?”
“…” Khóe miệng Tiểu Bạch giật điên lên, đúng là thứ chủ nhân không biết xấu hổ mà.
“Lôi thiếu chủ, không cần phải phiền phức như vậy, chúng ta ở lại trong gia
thành cũng được, cứ vậy đi, hẹn ba ngày sau gặp nhau ở Tùng Ngâm sơn
cốc.” Tá Dịch mở miệng khéo léo từ chối ý tốt của Lôi Uyên.
“Đã như vậy… Vậy được rồi, hẹn ba ngày sau gặp lại.” Lôi Uyên cũng không
tiếp tục kiên trì, trong lòng hắn cũng hiểu rõ nếu bất chấp mang theo
người lạ trở lại cũng sẽ không tránh được một số đoàn viên có ý nghĩ này nọ.
Từ biệt đám người Lôi Uyên Xong, Tá Dịch liếc mắt nhìn người đi đường ở
xung quanh, lúc sau mới nói với Nguyệt Quang, “Huynh tốt nhất là thu cái tai gây họa của huynh đi.”
Chủng tộc Tinh linh vốn là một chủng tộc cực kỳ cao ngạo, bình thường rất ít
khi bước chân vào xã hội loài người, quanh năm đều ở bên ngoài rèn luyện phiêu lưu, cho dù có là một tinh linh lạc loại nhưng nếu dân chúng
thông thường bỗng nhiên nhìn thấy Tinh linh xuất hiện thì cũng khó tránh khỏi việc kinh ngạc vây xem.
Suy cho cùng thì Gia thành không thể so được với trấn Lạc Nguyệt là nơi tụ tập của đám nhà phiêu lưu.
“Đáng ghét, huynh mới là đồ tai gây họa ấy! Rõ ràng là huynh đố kị cái tai
của huynh không đẹp bằng ta!” Mặc dù ngoài miệng Nguyệt Quang không tuân theo nhưng trong tay đã xuất hiện một chiếc mũ và áo khoác, nhanh nhẹn
mặc vào người.
Tá Dịch cũng lười đấu võ mồm với Nguyệt Quang, dẫn đường ở phía trước đi về phía đông của thành.
Tô Linh Phong chớp mắt rồi cũng đuổi theo bước chân của Tá Dịch.
“Tiểu Phong Phong, chờ người ta một chút với~… ’’
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT