“Đại, đại tiểu thư…” Liễu Nhi nơm nớp lo sợ nói: “Triệu thiếu
gia kia có thể…” Nếu đại tiểu thư đánh chết Triệu Trình, nàng ta lại đi cùng tiểu
thư, có phải cũng không may theo không? Liễu Nhi càng nghĩ càng sợ.
Vị trí nàng đặt chân rất chuẩn, xuất lực cũng chỉ hai thành,
một viên đá nàng chụp xuống kia cũng không quá mạnh, không tới mức giết chết hắn
ta.
Tô gia là danh môn vọng tộc, luận gia thế, Triệu gia chỉ là
thương gia bình thường đương nhiên sánh không nổi, nhưng nếu muốn mạng người của
Triệu phủ, e rằng Triệu gia cũng không từ việc tới Tô gia gây sự, đến lúc đó có
ai có thể đứng ra bảo vệ nàng, Tô Linh Phong không sợ phiền phức nhưng nàng
không thích phiền phức.
Liễu Nhi nghe thấy Triệu Trình không chết được cũng lập tức
thở phào, nhưng nghĩ tới cú đạp kia của Tô Linh Phong tàn nhẫn vô cùng, không
khỏi rùng mình.
Tô Linh Phong dạo quanh không có mục đích nửa ngày, cuối
cùng lại dừng lại trước cửa hàng bán ma sủng, hơi do dự chút rồi cũng nhấc chân
rảo bước vào tiệm.
Liễu Nhi thấy chủ tử bước vào tiệm ma sủng cũng vội vàng đi
theo.
Một tên tiểu nhị trong tiệm thấy có khách tới liền vội qua
đón, đến lúc thấy rõ chủ tớ Tô Linh Phong lại lập tức ngớ ra một chút, nhưng lại
phản ứng lại rất nhanh, cười híp mắt nói: “Thì ra là Tô đại tiểu thư sao, hoan
nghênh hoan nghênh.”
“…” Tô Linh Phong tự giễu nhíu mày, xem ra nàng ở đây đúng
là danh nhân luôn rồi.
“Xin hỏi tiểu thư đến mua ma sủng hay trứng ma sủng ạ? Muốn
loại uy phong hay loại dịu dàng ngoan ngoãn đáng yêu? Trong tiệm chúng tôi cái
gì cũng có hết, tiểu thư người…”
“Ta tùy tiện xem chút, ngươi cứ bận việc của ngươi đi.”
Tô Linh Phong cắt lời tiểu nhị đang thao thao bất tuyệt,
nàng xưa nay không thích có ai ồn ào bên tai.
Tiểu nhị kia cũng không trông cậy vị Tô đại tiểu thư nổi tiếng
phế vật này có thể mua ma sủng đắt tiền gì, lúc này lại vừa có một đám khách tới,
liền gật đầu vội chạy qua chào hỏi.
Trong các lồng lớn lồng nhỏ trên mặt đất khóa đủ loại ma thú
đầy kiểu dáng, trên tường còn có kệ bày trứng ma sủng, đều là những động vật
nàng chưa tình thấy qua, trong lòng Tô Linh Phong thầm than, đây quả thật là thế
giới kỳ lạ!
Ở thế giới này, động vật có thể chia làm hai loại, ngoại trừ
gia súc bình thường, gia cầm và dã thú, còn có loại ma thú ma linh nguyên tố.
Ma hạch của Ma thú là nguyên liệu không thể thiếu để chế tác
vũ khí, trang bị, linh khí, ma hạch đẳng cấp càng cao càng đáng giá, săn ma thú
đại đa số đều là những nhà phiêu lưu mạo hiểm kiếm tiền.
Đương nhiên, sau khi khế ước với loài người, ma sủng sẽ là đồng
bọn hoặc sủng vật chiến đấu vì loài người, đại đa số đều lựa ma sủng từ lúc còn
ấp trứng, hoặc ký khế ước với ma sủng con, ma thú trưởng thành rất khó trở
thành ma sủng phục tùng nhân loại.
Kỳ thật Tô Linh Phong tới đây cũng chỉ vì muốn mở mang kiến
thức mà thôi, cũng không có ý định mua ma sủng gì, tinh thần lực của con người
có hạn, đa số chỉ có thể ký khế ước với một ma sủng mà thôi, những loại ma sủng
ở tiệm này đều là cấp bậc bình thường, khó thỏa mãn nhu cầu của nàng.
Đương nhiên nếu phát hiện ma sủng hay ma trứng gì khiến nàng
hứng thú, Tô Linh Phong cũng sẽ không bỏ qua, mà bây giờ nàng đích xác cũng
đang nhìn chằm chằm vào một quả trứng màu xanh vô cùng lớn treo nơi giá gỗ ở một
góc hẻo lánh.
Tô Linh Phong tới trước mặt quả trứng lớn kia, đột nhiên thấy
quả trứng bỗng nhiên hơi nhúc nhích, nhìn kỹ lại lại như không có phản ứng gì,
có thể là ma sủng trong này sắp ấp xong, Tô Linh Phong cũng không nghĩ nhiều nữa,
liền đi ra chỗ khác.
Nhưng không hiểu sao nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác vô
cùng kỳ lạ, dường như có gì đó bên trong quả trứng kia đang gọi nàng, khiến
nàng không nhịn được quay đầu lại, lại nhìn thây quả trứng kia lung lay cái nữa…
Tô Linh Phong lại tới trước quả trứng, nghiêm túc nhìn nửa
ngày, quả trứng lại không động đậy chút nào nữa….
“Tiểu nhị!” Tô Linh Phong gọi.
“Có ngay có ngay.” Tiểu nhị đang đón mấy nhà phiêu lưu, lúc
này là một người đàn ông khác lớn tuổi chạy tới, cười hỏi Tô Linh Phong: “Tô đại
tiểu thư muốn mua gì ạ?”
“Đây là trứng gì?” Tô Linh Phong chỉ vào quả trứng lớn màu
xanh hỏi.
“Ấy, Tô đại tiểu thư thật tinh mắt. Đây là bảo vật của tiệm
chúng tôi đấy ạ, là một quả trứng rồng!”
“Trứng rồng?” Khóe môi Tô Linh Phong hơi nhếch lên, lạnh
lùng liếc tiểu nhị nói: “Cự Long không phải đã biến mất trên đại lục mấy nghìn
năm rồi sao? Trứng rồng chui đâu ra chứ?”
Mấy ngày nay, Tô Linh Phong cũng trau dồi không ít kiến thức
trong mấy cuốn như “đại lục thông sứ” hay “ma thú chí”, cũng không phải không
biết gì.
“Chuyện này… Đây quả thật là trứng rồng mà…” Tiểu nhị bị ánh
mắt lạnh lẽo của Tô Linh Phong nhìn chằm chằm, không khỏi đổ mồ hôi: “Chỉ có điều…
Chỉ có điều…”
Tiểu nhị còn chưa nói hết, chợt có một tia sáng chói mắt chiếu
lên quả trứng lớn kia, sau đó một giọng nói ngọt lịm giòn tan khẽ vang lên:
“Đây là một quả trứng chết, cô đừng bị lừa!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT