Biểu lộ của Tô Linh Phong bình tĩnh lạnh lùng vô cùng, chiêu pháp gọn gàng
mà linh hoạt, thuần thục mà ngoan lệ! Đâu ra dáng tiểu nữ tử nhà người
ta lần đầu đi rèn luyện chứ, rõ ràng là thói quen giết chóc rồi, kinh
nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú lão luyện!
Tá Dịch nhìn Tô Linh Phong chiến đấu, trong lòng vô cùng nghi hoặc, theo
hắn biết, vị đại tiểu thư Tô gia này từ nhỏ tới lớn đều chưa từng ra
khỏi thành, một thân kinh nghiệm này từ đâu ra? Quá kỳ lạ!
Lâm An Chi cũng trừng to hai mắt, kinh hãi nhìn Tô Linh Phong, đây là Tô
Linh Phong, là đại tiểu thư vô dụng nhất Tô gia mà hắn biết kia sao? Đây là người đã quấn lấy hắn mấy năm, khiến hắn trốn cũng không kịp sao?
Nàng ta đột phá đấu khí từ lúc nào vậy? Một thân chiêu thức võ kỹ khủng
bố này là học từ ai?
“Tiểu Phong Phong uy vũ, Tiểu Phong Phong là số một, Tiểu Phong Phong nàng
thật sự là niềm kiêu ngạo của ta mà, Tiểu Phong Phong, ta tự hào vì
nàng…” Tóc bạc của Nguyệt Quang bay múa, mặt mày hớn hở hò hét trợ uy.
Đồ tinh linh nịnh hót đáng ghét! Rồng con Tiểu Bạch khẽ đảo mắt, lườm
Nguyệt Quang một cái, vì sợ Tô Linh Phong bắt nhốt nó lại, nó đành chịu
cực chịu khổ vậy!
Tô Linh Phong xuyên thẳng vào bầy khỉ, chiêu chiêu trập trùng, công kích
không cần nhiều đã gặt hái được sáu ma hạch cấp 3 hệ hỏa.
Mỗi lần giết chết một con phi linh hỏa hầu, nàng đều trông thấy một thể hồn trong suốt bay lên, xem ra không phải là ảo giác của nàng! Rốt cục là
có chuyện gì?
Chẳng lẽ… Có quan hệ với sức mạnh u minh gì kia trong người nàng sao?
Phi Linh hỏa hầu bị giết tất, đám người Hạo Thiên cũng bị đả kích nghiêm
trọng, bên người bọn họ một đám người kèm một con ma sủng cũng chỉ đạt
được chín viên ma hạch mà thôi.
Chức nghiệp bọn họ tuy bình quân nhưng thực lực phần lớn thuộc dàng trung
trung! Mà Tô Linh Phong chỉ là võ sĩ sơ cấp, chỉ với sức một người mà
lại săn được chỉ ít hơn bọn họ ba ma hạch mà thôi! Thật khiến người ta
khó mà chấp nhận nổi! Quá biến thái.
Đánh nhau ầm ỹ xong xuôi, một tràng tiếng người lại truyền ra từ phía đám phi linh hỏa hầu chạy ra lúc nãy.
“Lão đại, trưởng trấn đại nhân phái chúng ta ra ngoài tìm đám người kia,
chúng ta lại ở đây săn giết ma thú, nếu trưởng trấn đại nhân biết có
trách tội chúng ta không?” Một giọng nói lanh lảnh vang lên.
“Tìm người trong rừng Lạc Nguyệt đâu có dễ? Cũng chẳng phải chúng ta không
tìm, trên đường gặp ma thú, há có đạo lý nào lại không giết!” Một giọng
nói thô cục khác cất lên.
“Đúng vậy đúng vậy, trưởng trấn phái cả đội chúng ta đi vậy, không tìm được
người chẳng lẽ còn muốn chúng ta về tay không?” Có người phụ họa.
Đang nói chuyện, một đội ước chừng có bảy, tám nhà phiêu lưu đi ra từ trong rừng.
“Á, lão đại! Đám phi linh hỏa hầu kia bị người khác săn giết rồi!” Một tên lùn chỉ vào đất kinh ngạc kêu lên.
“Cái quái gì vậy! Tụi mắc dịch nào dám săn ma thú ông đây đuổi từ trong rừng ra mất cả nửa ngày hả, muốn chết hả hả hả?!” Người đàn ông được xưng là lão đại trừng mắt trâu mắng: “Mau giao ma hạch ra đây, nếu không đừng
trách chúng ta khách khí!”
“Dựa vào cái gì? Tại sao bọn ta phải giao? Chẳng lẽ đám khỉ này họ nhà ngươi hả?” Hạo Thiên cười nói vẻ du côn cà lơ phất phơ.
Hạo Thiên vừa nói xong, đám đồng đội sau lưng hắn lập tức cười vang.
“Khốn kiếp! Ông đây thấy ngươi đúng là không biết xấu hổ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT