Kỳ thật với thực lực của Từ Mông thì có giao thủ chính diện với Nguyệt
Quang cũng không chịu nổi một chiêu, chỉ có điều, vị thị huyết tinh linh này trước nay là người quái đản, ngay cả chào hỏi cũng không thèm đã ra tay giết người, khiến Từ Mông không kịp trở tay mà mất mạng ngay tại
chỗ.
“Nguyệt Quang, huynh quả thật càng ngày càng tàn bạo rồi…” Tá Dịch thu hồi kiếm trong tay, lắc đầu nói.
“Tá Dịch, huynh quả thật càng ngày càng mềm lòng rồi…” Nguyệt Quang học
theo điệu bộ của Tá Dịch mà lắc đầu: “Mấy con sâu con kiến này đáng để
huynh hạ kiếm lưu tình sao?” Sau đó lại nhìn Tô Linh Phong, nở nụ cười
như đánh rắm: “Vẫn là tiểu mỹ nhân này hợp khẩu vị của ta, giết người
không gớm tay, có phong phạm của ta đấy chứ, Tá Dịch, tặng nàng ấy cho
ta ha?”
Có phong phạm của hắn? Tô Linh Phong nghe được mà khóe miệng giật lên giật xuống mấy cái.
“Nguyệt Quang, nàng ấy là chủ tử của ta, huynh tốt nhất đừng có tính kế với
nàng ấy!” Khuôn mặt của Tá Dịch trầm xuống, nói như khuyên bảo.
“Ta có nghĩa vụ phụ trách an toàn của tiểu thư.” Lông mày của Tá Dịch nhíu lại, ngữ khí cao lên mấy phần.
“Ấy ấy, nhìn huynh nói kìa, chẳng lẽ ta nguy hiểm lắm sao?” Nguyệt Quang không vui.
“Là không an toàn.” Tá Dịch gật đầu.
“…Huynh đang cố ý phá hoại hình tượng hoàn mỹ của ta!”
Tô Linh Phong bình tĩnh lấy một cái khăn trắng noãn từ trong ngực ra, vừa
lau dao găm, vừa không chút biểu cảm chọt lời vào: “Có cần tìm một chỗ
cho hai người từ từ ôn chuyện không?”
“Không cần, tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
“Ấy ấy, tiểu muội muội, nàng thật quá hiểu lòng người luôn rồi, ta thích à, nhưng ta càng muốn tăng tiến tình cảm với muội muội nàng hơn á…”
Tá Dịch và Nguyệt Quang đồng thời mở miệng.
Tô Linh Phong liếc Tá Dịch và Nguyệt Quang, ném khăn trong tay đi, thu dao găm lại rồi xoay người bỏ đi.
Công tử Trấn trưởng trấn Lạc Nguyệt chết rồi, chắc hẳn nhà hắn sẽ nhận được
tin sớm thôi, đứng đây chờ người tới vây giết thì đúng là ngu xuẩn.
Tá Dịch cũng không nói nhiều, nhấc chân đuổi theo Tô Linh Phong.
“Ấy ấy, tiểu muội muội, chờ ta với, chúng ta đi đâu đây ta? Đi ngắm sao ha? Hay là đi thưởng hoa ban đêm ha?” Nguyệt Quang cũng vội vàng đuổi theo.
Tay chân của Từ Mông mang đến chạy tứ tán, mọi người bốn phía cũng chưa vội đi, nhao nhác tránh đường cho bọn họ,
Tô Linh Phong cũng không ngại tên tinh linh yêu mỵ lạc loài này đi theo,
nếu hắn không theo, hẳn là nàng cũng sẽ tìm cách khiến hắn đi theo.
Đang lo làm sao mà tới chỗ Tinh Linh tộc lấy nước suối sinh mệnh để nhập hồn cho Tiểu Bạch, bây giờ lại tòi ra một tên tinh linh này, có lý nào nàng lại buông tha được chứ.
Nhưng nếu tên tinh linh này cứ tiếp tục đùa giỡn nàng không dứt như vầy, nàng cũng không ngại “bồi dưỡng” tình cảm với hắn một chút đâu…
“Nguyệt Quang, đừng đùa, không được đi theo bọn ta.” Tá Dịch nhíu mày.
“Ấy ấy, ai thèm đi theo huynh, ta theo đuổi tiểu mỹ nữ của ta, mắc mớ gì tới huynh…”
“…”
Đám người Tô Linh Phong đi được một quãng, Phyllis đang sợ ngây người rốt
cục mới hồi phục lại, tức giận gào lên với Tô Linh Phong: “Này! Không
được đi, cô còn chưa trả tiền vũ khí cho bọn ta đâu!”
Đối với tiếng kêu gào của Phyllis, Tô Linh Phong tốt bụng tự động bỏ qua.
Nguyệt Quang thì bất mãn quay đầu, híp đôi mắt hoa đào nguy hiểm nhìn Phyllis, u ám nói: “Ta ghét nhất là nữ nhân nói chuyện lớn tiếng, thực thô lỗ…”
“Phyllis bị dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lập tức câm miệng rúc ra sau lưng Tất Duy Tư.
“Chúng ta cũng phải lập tức rời trấn thôi.” Tất Duy Tư nói với đám người đi
cùng. Ánh mắt sau đó lại rơi lên người Tô Linh Phong, vẻ mặt nghiêm túc
cất dấu hiếu kỳ và hứng thú…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT