Tô Linh Phong và Tá Dịch đưa mắt nhìn nhau, rất là ăn ý mà cùng nhướn mày, nhóm người này mười phần là đang xông tới bọn họ rồi…
Tá Dịch một tay chụp vội “Băng Nguyên Chi trượng” còn thừa ra, một tay tức thì đưa ra sau lưng rút thanh kiếm tùy thân ra.
Tô Linh Phong cũng rút thanh dao găm trong ống tay áo ra, tùy thời chuẩn bị nghênh chiến.
Nhưng khiến cho hai người ngoài ý muốn chính là đám người Phyllis kia cũng lộ vẻ đề phòng cảnh giác, nguyên một đám lôi hết vũ khí của mình ra!
Đám người kia quây lại rất nhanh, người cầm đầu độ hai lăm, hai sáu tuổi,
thân hình cao lớn, sắc mặt ngăm đen, vẻ mặt lệ khí, xem ra là người
không dễ chọc.
Chung quanh hiển nhiên có không ít người biết lai lịch của y, đám người lúc
trước còn vây quanh quầy hàng bây giờ đã tự giác dạt ra xung quanh.
“Thiếu gia, chính là bọn chúng cướp tiệm đó!” Một người đàn ông có cái gáy tím bầm chỉ vào Tô Linh Phong và Tá Dịch, giọng nói ồm ồm.
Người đàn ông này quả đúng là một trong những người bị nàng và Tá Dịch đánh
lúc nãy, xem ra những tên này quả thật là khách của họ rồi.
“Cái gì? Hai đứa nhóc này mà dám cướp tiệm vũ khí của nhà trưởng trấn sao?!” Có vài người kinh ngạc la lên vài tiếng.
“Chẳng trách vũ khí bọn họ bán lại rẻ vậy…” Có người tỉnh ngộ.
“Nói vậy không phải đống vũ khí bọn họ bán lúc nãy đều là hàng lậu sao?”
“Hàng lậu thì làm sao?” Có người hừ lạnh: “Trong tiệm nhiều vũ khí như vậy, ra ngoài rồi ai mà nhớ được!”
“Này, nhỏ giọng chút, không thấy thiếu gia nhà trưởng trấn phải đích thân tới đây sao…”
“Y đã là đại võ sĩ đấu khí đột phá cấp năm rồi, xưng bá một phương Trấn Lạc Nguyệt này đấy! Xem ra hai tên oắt này gặp vận rồi!”
“Còn chưa chắc đâu, hai người này đã dám động tới tên cường hào ác bá này, nói không chừng còn có chút bản lĩnh…”
“…”
Tô Linh Phong nghe thấy tiếng xì xà xì xồ bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp híp
lại, nàng đã sớm đoán được ra mà, dám trắng trợn mở hắc điếm trong trấn
như vậy, sau lưng ắt có chỗ dựa, không ngờ lại là trưởng trấn…
Phyllis nhìn Tô Linh Phong rồi quay đầu nhìn Tá Dịch, đôi mắt xanh lá xinh đẹp
mở to, khuôn mặt xinh đẹp bạnh ra, tức giận nói: “Hai người… Hai người
cùng một nhóm?!”
Tô Linh Phong chẳng buồn nhìn nàng ta, trong nàng như không nghe thấy gì hết…
“Thiếu gia, là bọn chúng đó, chúng là đám người đoạt Thương lang hoàng hôm qua đó!” Một tên nam nhân xấu xí nhìn thấy đám người Phyllis cũng hô to
lên.
“Vừa hay, cùng tính sổ một lượt!” Đôi mắt Từ Mông lóe lên tia hung hiểm, vung tay lên ra lệnh: “Bao vây lại cho ta!”
Toán người phía sau nhận lệnh, lập tức tản ra, bao vây đám người Tô Linh Phong, Tá Dịch, Phyllis.
“Là ngươi cướp tiệm vũ khí?” Từ Mông nhìn Tá Dịch, ánh mắt như rắn rết lóe
lên tia rét băng: “Tên tiểu tử này, xem ra ngươi chán sống rồi!”
Tá Dịch (làm bộ) vô tội sờ mũi, nhìn vào như thể hắn chỉ là đồng lõa thôi, không thể tính là chính chủ được…
Rồng con giơ vuột chỉ vào Tá Dịch, bên vuốt còn lại bịt cái miệng nhỏ không
có cái răng nào, ôm bụng hả hê: “Chủ nhân, xem ra tên ngốc này thay cô
chịu tiếng xấu rồi.”
“Nên làm thôi.” Tô Linh Phong bình tĩnh đáp lời Tiểu Bạch.
“Này! Sao các người lại gạt bọn ta hả? Quá ghê tởm!” Phyllis hầm hừ chất vấn Tô Linh Phong.
“…” Tô Linh Phong tích chữ như vàng, rốt cuộc nha đầu này là đơn thuần hay
quá tự tin vậy? Hay nên nói là ngu ngốc nhỉ? Bị người ta bao vây còn
xoắn xuýt mỗi chuyện thanh kiếm với bọn họ…
“Phyllis, đứng yên đi, đừng náo loạn nữa!” Kiếm sĩ tóc vàng mắt xanh mở miệng nói.
“Tất Duy Tư, bọn họ vừa…”
“Không vừa gì hết, tốt nhất là cô nên chuẩn bị chiến đấu đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT