Bốn phía trong quảng trường được thắp sáng bằng hàng dãy đuốc, mỗi khi đêm đến sẽ có người chuyên phụ trách tới châm lửa, chiếu sáng cả trời đêm của quảng trượng, đám nhà phiêu lưu đi rèn luyện về đều ưa thích ăn uống no đủ rồi tới quảng trường này dạo chơi, giao dịch hàng hóa, sưu tầm bảo bối.

Nhìn đống thương phẩm màu sắc sặc sỡ, các quầy hàng buôn bán quà vặt cùng với đám người đi tới đi lui, Tô Linh Phong không khỏi ngạc nhiên nhước mày, quả thật là một cảnh tượng náo nhiệt ồn ào!

Tô Linh Phong cũng không sốt ruột bày quầy bán hạng mà đi đi lại lại bốn phía, khi hiểu được đại khái giá thị trượng ới chọn một vị trí gần đế đèn rồi phân phó Tá Dịch dọn vũ khí ra.

“Ta đi dạo, huynh xem quán.”

“… Tiểu thư, hay là Tá Dịch cứ theo bên người bảo vệ cô thì hơn.”

Tô Linh Phong trừng bắt: “Huynh theo ta thì ai bán hàng?”

“…” Tá Dịch câm nín, hộ vệ như hắn quả thật là có lắm tác dụng! Xa phu kiêm tiểu nhị bán hàng, về sau không biết còn phải kiêm cái gì nữa…

“Được rồi, quyết định vậy đi, yên tâm, ta sẽ không đi quá xa đâu, gặp chuyện sẽ hú huynh một tiếng.”

Khuôn mặt tuấn tú của Tá Dịch hiếm khi bày vẻ khó xử: “Nhưng mà tiểu thư, ta chưa từng bán cái gì bao giờ…”

“Cái gì cũng có lần đầu hết, chớ khẩn trương, qua hôm nay không phải đã là người đã bán hàng rồi sao.” Tô Linh Phong nhấc bàn tay trắng thuần nhỏ bé vỗ vai Tá Dịch như trấn an.

“…” Cái gì gọi là “qua hôm nay không phải đã là người bán hàng rồi sao”? Khóe miệng Tá Dịch co giật, hoài nghi nhìn Tô Linh Phong, là nàng ấy cố ý đúng không? Có đúng không?

“Được rồi, ta đi nha.” Tô Linh Phong dứt lời liền cất bước bỏ đi.

Tá Dịch vội vàng mở miệng gọi nàng: “Tiểu thư, dù sao cô cũng phải nói cho ta biết mấy thứ này bán bao nhiêu tiền chứ!”

“Vừa rồi không phải đã đi khảo sát thị trường rồi sao? Huynh xem xét rồi bán đi, bán thấp hơn người ta một chút, nhanh chóng bán ra ngoài là được.” Tô Linh Phong cũng không quay đầu mà luồn vào trong dám người.



Khảo sát thị trường? Mấy từ này quả thật là mới lạ, nhưng lại vô cùng chuẩn xác.

Tá Dịch thở dài, nhận mệnh ngồi xổm trước quầy hàng.

Tô Linh Phong thật ra cũng không muốn mua cái gì, chỉ là tùy ý đi dạo, chạy tới chỗ một sạp bán thịt nướng, mua mấy xâu thịt với hũ rượu thông, thoải mái ăn uống.

Rồng con nuốt nước miếng, uốn éo cái đầu nhỏ đứng một bên, khinh bỉ Tô Linh Phong: “Hứ, đồ tham ăn! Vừa ăn tối xong mà giờ đã ăn rồi, ăn béo nhà cô luôn đi!”

“Tiểu Bạch, đây là ngươi hâm mộ ghen tị oán hận sao?”

“…”

Tô Linh Phong ăn uống no đủ rồi lại mua thêm mấy xiên thịt tính mang về cho Tá Dịch.

Thật ra thì nàng vẫn còn lịch sự lắm nghe…

Từ xa, Tô Linh Phong đã nhìn thấy một đám người vây quanh quầy hàng của mình, thỉnh thoảng còn có vài người mỹ mãn cầm đồ đi ra, tay cầm mấy thứ hàng hóa quen mắt…

Tô Linh Phong nhướn mày, bước chân chen vào đám người, nhìn thấy trên quầy hàng ngoài “Băng Nguyên Chi trượng” ra cũng chỉ còn lại vài thanh kiếm lam phẩm khảm ma hạch cấp 3 hệ hỏa.

“Ông chủ, thanh kiếm này bán thế nào?” Có người cầm thanh kiếm lên hỏi giá.

“Hai trăm kim tệ.” Mặt Tá Dịch không có biểu tình gì mà nói.

Má ơi! Thanh kiếm trị giá 400 kim tệ, nàng bảo hắn bán giá kém xíu mà hắn giảm những 50% hả? Tô Linh Phong hung dữ cắn xiên thịt trong tay, đồ phá sản này, lịch sự với hắn cái cọng lông ấy!

Người hỏi giá chuẩn bị trả tiền, Tô Linh Phong đã vội nuốt miếng thịt xuống, há miệng kêu giá: “300 kim tệ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play