“Ngươi ở đây làm gì?” Tô Linh Phong nhìn chằm chằm vào Tá Dịch, cảnh giác hỏi.
“Tá Dịch là hộ vệ của đại tiểu thư, đương nhiên phải bảo vệ an toàn cho đại tiểu thư.” Tá Dịch bình tĩnh nói.
“Ta không cần ngươi nửa đêm canh ba tới đây bảo vệ.”
“Nửa đêm cũng có thể gặp nguy hiểm.” Tá Dịch ném một cái nhìn đầy suy ngẫm về “Băng Nguyên Chi trượng” trong tay Tô Linh Phong.
“Ta bây giờ rất tốt, rất an toàn.” Trộm đồ về bị người ta bắt gặp, trên mặt Tô Linh Phong ngay cả chút biểu hiện xấu hổ cũng không có.
“Thế nên Tá Dịch cũng chỉ âm thầm bảo vệ tiểu thư, không quấy rầy tiểu thư… làm việc.”
“Không quấy rầy sao?” Khóe miệng Tô Linh Phong nhếch lên, rất không nể
tình mà nói: “Không phải bây giờ ngươi đang quấy rầy ta đây sao?”
“…Thật có lỗi.”
“Chỉ cần ngươi tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của bản thân, không xen
vào chuyện người khác, không gây phiền phức cho ta, ta cũng không ngại
sống chung trong hòa bình với ngươi, bằng không, mời ngươi tới từ đâu
thì về lại đó.” Tô Linh Phong nói như cảnh cáo.
Nàng biết Tô Hành đưa Tá Dịch cho nàng tất có dụng ý của ông ta, bây
giờ muốn thoát khỏi nam nhân này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì,
thực lực của nàng bây giờ còn yếu, vậy chỉ cần hắn không chạm tới vảy
ngược của nàng, có một bảo tiêu kiêm người hầu thế này bên cạnh cũng
không tệ.
“Đại tiểu thư yên tâm, Tá Dịch đương nhiên sẽ an phận thủ hộ.” Giọng nói Tá Dịch vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như trước.
“Tốt lắm, về ngủ đi, ngày mai có khả năng phải dậy chuồn sớm đấy.” Tô
Linh Phong dứt lời rồi cũng không nhìn Tá Dịch, đi qua hắn vào trong
phòng.
Tá Dịch quay đầu nhìn bóng lưng của Tô Linh Phong, mày kiếm nhẹ nhíu
một cái, sau đó thân hình nhoáng một cái liền biến mất trong bóng đêm.
Sắc trời tảng sáng, Tô Linh Phong liền rời giường ăn mặc chỉnh tề, dùng vải gói kỹ “Băng Nguyên Chi trượng” lại, vác hành lý lên vai, chuẩn bị
xuất phát.
Vừa đẩy cửa phòng ra đã nhìn thấy Tá Dịch ăn mặc chỉnh tề, trên lưng là một thanh kiếm to, đứng thẳng tắp trong sân, đang chờ đợi nàng.
Bên cạnh Tá Dịch còn có Liễu Nhi mặt như trái mướp đắng, ôm theo một bịch nhỏ.
“Là… Là Tá hộ vệ gọi nô tỳ tới.” Liễu Nhi cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Đi rèn luyện kinh nghiệm có gì vui đâu? Cho là nàng ta muốn đi sao?
Trên đường không chừng còn gặp phải bao nhiêu là kẻ cướp mạnh bạo có ma
thú lợi hại, nàng ta không có linh cơ, cũng chẳng có võ kỹ gì đâu đó!
Sao có thể muốn cùng đi chịu chết với đại tiểu thư đang tâm huyết dâng
trào này đây…
Tô Linh Phong quay đầu nhìn Tá Dịch: “Ta có nói mang theo đồ thừa phế vật này sao?”
“…” Liễu Nhi oán hận trong lòng! Trước kia đại tiểu thư là phế vật mà
bây giờ cũng dám mắng nàng ta là phế vật! Nàng ta sao có thể là phế vật
được! Tốt xấu gì nàng ta cũng ăn cơm bằng sức lao động của nàng ta đấy,
còn hữu dụng hơn thứ… quý tộc sâu mọt này nhiều!
“Tá Dịch cho rằng tiểu thư sẽ cần người hầu hạ.” Tá Dịch nhàn nhạt nói.
“Hóa ra là vì ta mà suy tính hả!” Tô Linh Phong trầm mặt nói.
“Nên như vậy.”
Nên nên cái P(*) ấy!
(*)P: câu chửi tựa như hoa cúc, ý chỉ cái mông. =.=
“Ta đi ra ngoài rèn luyện, không phải đi hưởng phúc, càng không muốn
mang mấy thứ liên lụy này.” Tô Linh Phong trừng mắt liếc Tá Dịch, nói
với Liễu Nhi: “Ngươi quay về đi.”
“Vâng! Nô tỳ cáo lui.” Liễu Nhi nhẹ nhàng thở phào, như sợ Tô Linh Phong đổi ý, nàng ta vội vã trở về phòng.
“Đại tiểu thư muốn cưỡi ngựa hay ngồi xe?” Tá Dịch hỏi.
“Thu hồi tâm tư muốn thử ta của ngươi đi!” Sắc mặt Tô Linh Phong trầm
thêm vài phần, nhìn chằm chằm vào Tá Dịch, lạnh giọng nói: “Những lời ta nói với ngươi tối qua, tốt nhất ngươi nên để trong lòng.”
Tô Linh Phong sẽ cưỡi ngựa, nhưng cơ thể “tiền nhiệm” này nghiễm nhiên sẽ không cưỡi ngựa!
“Tá Dịch đi chuẩn bị xe.” Bị Tô Linh Phong nhìn thấu ý đồ, mặt Tá Dịch vẫn không đổi sắc.
“Xe ngựa đừng có hoa lệ quá, đơn giản hết thảy đi, chọn hai con ngựa kéo xe nhanh là được.” Tô Linh Phong phân phó.
“Tá Dịch đã nhớ.”
“Còn nữa…” Tô Linh Phong bỗng nhiên nói thêm một câu: “Đừng gọi xa phu, ngươi tự đánh xe ngựa!”
“… Vâng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT