Liễu Nhi nghe vậy liền run lên, vội vàng chạy tới trước cửa
phòng mở cửa cho Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong cất bước vào trong, Liễu Nhi cũng đi theo vào,
chỉ là Tô Linh Phong tới chỗ của mình ngồi xuống, Liễu Nhi lại đứng trước mặt
chủ nhân của mình.
“Choang!” Ngoài sân bỗng truyền đến tiếng chén vỡ.
Tô Linh Phong nhếch mày, Liễu Nhi lại bị dọa sợ run lên.
“Lúc vào đây tại sao không mang chén vào theo?” Tô Linh
Phong không nhanh không chậm mở miệng.
“Nô tỳ… Nhất thời quên mất…”
“Nhất thời quên mất sao? Đây là thất trách của ngươi, tiền
cái chén kia khấu trừ trong lương tháng này của ngươi.”
“…” Liễu Nhi ngẩng đầu liếc Tô Linh Phong, lại thấy ánh mắt
của Tô Linh Phong, trong lòng run sợ, nhanh chóng cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Vâng…”
Cho tới nay nàng ta vẫn cho rằng vị tiểu thư Tô gia nổi danh
là phế vật ngu xuẩn này ngoại trừ xuất thân tốt hơn nàng ta một chút cũng chẳng
có điểm nào hơn nàng ta, nàng ta chưa bao giờ để tiểu thư này vào mắt, nhưng từ
hôm Tô Linh Phong té cây, hôm mê mấy ngày rồi tỉnh lại, Liễu Nhi liền cảm thấy
vị chủ nhân này như thay bằng một người khác vậy, khiến nàng ta vô cùng sợ hãi,
không dám nhìn vào mắt đại tiểu thư nữa, mỗi lần mắt đối mắt nàng ta đều cảm
giác như bị nhìn thấu vậy.
Rõ ràng trước kia đại tiểu thư cũng không nhìn ra nổi ánh mắt
khinh bỉ của nàng ta, hôm này… Rốt cục là có vấn đề gì…
“Châm trà!” Tô Linh Phong cầm chén trà ra hiệu cả buổi, thấy
Liễu Nhi vẫn ngây người không động đậy, đôi mi thanh tú liền nhíu lại, giọng
nói không có chút độ ấm nào.
“A, vâng.” Liễu Nhi vội vàng nâng chum trà lên rót cho Tô
Linh Phong.
“Phụt…” Tô Linh Phong uống một ngụm lại phun: “Hoàn toàn lạnh
ngắt thế này!”
“Nô tỳ… Nô tỳ…”
“Rắc~” Một tiếng giòn tan, chén trà đã bị Tô Linh Phong bóp
nát.
“Nô tỳ đáng chết…” Liễu Nhi bị dọa vội vàng quỳ rạp trên đất.
“Ta cho ngươi quỳ rồi hả?”
“Nô, nô tỳ…”
“Lấy khăn lại đây.” Tô Linh Phong vô cùng bình tĩnh mà ném
chén trà vỡ xuống đất.
Lại nói, nàng thật ra cũng không phải cố ý bóp nát chén trà
đâu, ngay từ lúc tỉnh lại ở đây ngày đầu tiên, Tô Linh Phong đã phát hiện năm
giác quan của mình vô cùng linh mẫn, tốc độ nhanh kinh người, sức lực lại mạnh
mẽ đến dọa người, nàng không biết sức lực quỷ dị này ở đâu ra, thông qua trí nhớ
của thân thể này, nàng có thể khẳng định, “đời trước” này vốn chín xác là phế vật
võ kỹ, không thể có tu vi như thế, coi như thân thể của nàng trước kia không có
thần lực kinh người vậy đi, chẳng lẽ là phúc lợi tặng kèm trọng sinh?
Ngoài trừ lí do vớ vẩn này ra, Tô Linh Phong thật không nghĩ
ra được khả năng nào khác.
Mấy ngày nay nàng đang học cách không chế sức lực của bản
than, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, hoàn toàn là ngoài ý muốn…
Liễu Nhi lấy khăn ra, hoảng hốt lau nước đọng trên quần áo của
Tô Linh Phong.
“Được rồi, đừng lau.” Tô Linh Phong đưa tay kéo khăn trong
tay Liễu Nhi, lau lau nước trà trên tay, lại nói: “Đi tìm cho ta một bộ quần áo
sạch sẽ.” Nói xong liền vứt khăn đi vào phòng.
“Vâng.”
Liễu Nhi lấy quần áo ra, muốn hầu hạ Tô Linh Phong thay quần
áo, nàng lại phất tay để Liễu Nhi lui ra. Liễu Nhi cắn môi, cũng không dám nói
gì thêm, cúi đầu đi ra ngoài.
Tô Linh Phong thay xong quần áo liền đi vào sảnh, Liễu Nhi
đang cúi đầu thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất.
“Tiểu thư, nô tỳ đi pha trà cho người.” Liễu Nhi thấy Tô
Linh Phong đi ra thì vội vàng đứng lên nói.
“Không cần, bây giờ ta không muốn uống trà nữa.” Tô Linh
Phong liếc mảnh vỡ trên tay Liễu Nhi, lại nói: “Chén trà này…”
“Là nô tỳ thất trách, nô tỳ sẽ bồi thường ạ.” Liễu Nhi như
phản xạ có điều kiện thốt lên.
“A, tốt lắm.”
Trong lòng Liễu Nhi rất không cam lòng, nhưng lời đã ra khỏi
miệng, chỉ thấy gan đau thịt đau vô cùng, chén bát trong Tô Phủ đều không rẻ
đâu!
Tô Linh Phong không để ý tới Liễu Nhi nữa, nhấc chân đi ra ngoài.
Tô Dục Mẫn ngược lại đã nhắc nàng một câu, nàng tới đây đã không ra ngoài năm
ngày rồi, cũng nên ra ngoài xem kỹ nơi này một chút chứ nhỉ.
Hơn nữa nàng lại vừa đắc tội với Tô Dục Mẫn, vị Tam phu nhân
bao che khuyết điểm kia chắc hẳn cũng nhanh tới đây gây phiền phức cho nàng
thôi, vẫn nên ra ngoài một chút thì tốt hơn.
“Tiểu thư muốn đi đâu ạ?” Liễu Nhi cuống quýt đi theo.
Tô Linh Phong quay đầu lạnh lẽo nhìn Liễu Nhi: “Ta đi đâu
còn cần báo cáo với ngươi sao?”
“Nhị… Nhị phu nhân nói muốn tiểu thư ở trong phủ tĩnh dưỡng…”
Nhị phu nhân? Mẫu thân của cơ thể này sao? Người mà ngày thứ
hai lúc nàng tỉnh lại có tới thăm nàng một lần, ngây người trong vườn Lê không
tới một phút? Muốn nàng tĩnh dưỡng, không bằng sợ nàng ra ngoài gây rắc rối thì
đúng hơn.
Tô Linh Phong không nói gì thêm nữa, tiếp tục đi ra ngoài,
hành động biểu lộ thái độ.
Liễu Nhi thấy thế liền biết nói không nổi Tô Linh Phong,
nghĩ một chút lại đuổi theo, mở miệng nói: “Nô tỳ đi theo người ạ?” Trong lòng
Liễu Nhi hiểu rất rõ, nếu ở lại phủ, lúc Tam phu nhân tới không chừng sẽ trút
giận lên đầu nàng ta ấy chứ…
“Cũng được.” Bước chân của Tô Linh Phong không ngừng, cũng
không quay đầu mà nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT