Chuyển ngữ ♥ Nguyễn Thanh ThúyBeta ♥ Đặng Trà MyCô gái ở phía sau đuổi kịp mấy người Tô Linh Phong, ngăn trước lối đi của
các nàng, bất mãn nói: “Ta bảo các người chờ ta một chút, các người
không nghe thấy sao?”
Cô gái này cũng coi như xinh
đẹp, nhưng thái độ ngạo mạng phách lối khiến người ta cảm thấy không
thoải mái, vừa nhìn là biết đứa trẻ ở nhà bị chiều hư.
Tô Linh Phong quan sát cô gái chặn đường này một chút liền nhận ra là một
trong sáu cô gái lúc nãy ở chỗ thầy quản lý ký túc xá, lúc đó cô gái này đứng bên cạnh cô gái có một nửa sức mạnh tinh thần cấp ba, chắc cũng là một tân sinh.
“Ai biết cô gọi ai chứ? Trong chúng ta cũng không có ai tên là “Này”.” An Tri Hiểu khoanh hai tay trước ngực,
nhìn cô gái trước mắt một lượt từ trên xuống dưới.
“Ta cũng không biết tên của các người.” Cô gái cũng không khách khí nói lại một câu.
“Cô có chuyện gì không?” Hoa Nhược Hề nhìn cô gái, hỏi bằng giọng lạnh nhạt.
Lúc này lại có hai cô gái từ phía sau chạy tới, một người trong đó chính là cô gái có sức mạnh tinh thần cấp ba kia, nàng ta thở gấp kéo cánh tay
của cô gái phía trước, “Lâm Hi, sao muội chạy nhanh như vậy, cũng không
chờ chúng ta một chút.”
“Chậm nữa thì các cô ấy sẽ đi mất.” Cô gái tên Lâm Hi nói.
“Không đuổi kịp thì sao, dù sao các nàng cũng là học sinh của học viện, còn sợ không tìm được người ư?” Thiếu nữ đi cuối cùng thong thả nói.
Ba cô gái đều là học sinh mới của năm nay, An Tri Hiểu nói với các nàng ba cô gái này không có việc thì sẽ không theo tới.
“Rốt cuộc là các cô có chuyện gì?” An Tri Hiểu không nhịn được nữa.
“Lầu túc xá sáu người cuối cùng bị các người thuê rồi phải không?” Cô gái tên Lâm Hi kia ngước cằm lên hỏi.
“Không.” An Tri Hiểu cau mày nói.
“Không ư?” Lâm Hi cũng nhíu mày lại, “Không phải các người thuê một lầu ký túc xá sáu người sao?”
“Không sai, chúng ta có thuê một lầu kí túc xá sáu người, nhưng có đúng là lầu cuối cùng hay không thì làm sao chúng ta biết.” An Tri Hiểu nói với
giọng bất mãn: “Hơn nữa, chúng ta có thuê ký túc xá hay không thì liên
quan gì đến các người.”
“Cô…”
Cô
gái có sức mạnh tinh thần cấp ba kia vội vã kéo Chung Nam đang muốn nổi
giận lại, tươi cười ngọt ngào nói: “Xin chào, tôi là Nguyệt Song Ảnh,
hai vị này là bạn tốt của tôi, Chung Nam và Lâm Hi, rất hân hạnh được
biết các vị tỷ tỷ.”
“Tỷ tỷ ư?” An Tri Hiểu như nghe
được chuyện cười, cười nói: “Mấy người chúng ta còn có người nhỏ hơn cô, không thể đảm đương nổi hai chữ ‘Tỷ tỷ’ này đâu, có chuyện gì, cô cứ
nói thẳng ra.”
Nguyệt Song Ảnh nghe An Tri Hiểu nói
xong thì nụ cười trên mặt cứng đờ, nhưng nhanh chóng trở lại bình
thường, không nói hai chữ tỷ tỷ nữa, “Là như thế này, mấy người chúng
tôi đều là bạn bè, vừa hay có sáu người, muốn thuê một lầu túc xá độc
lập cho sáu người, các cô cũng không đủ sáu người, có thể nhượng lại cho chúng tôi được không?”
“Nhượng cho các người ư?” Thủy Thanh Thanh kinh ngạc hỏi.
“Tại sao chúng tôi lại phải nhượng lại ký túc xá của mình cho các người?” Hoa Nhược Hề cũng khó hiểu nhìn cô gái trước mặt.
“Chúng tôi có thể bồi thường cho các cô một ít tiền thuê.” Chung Nam ngước cằm ngạo nghễ trả lời.
“Chúng ta còn cần mấy đồng tiền dơ bẩn của các người à?” An Tri Hiểu bĩu môi giễu cợt.
“Đừng nói như các người không quan tâm đến tiền.” Cô gái tên Chung Nam kia
quan sát mấy người An Tri Hiểu, từ từ nói; “Các người chỉ là bình dân
nhỉ? Các người không cảm thấy bản thân gánh vách ký túc xá độc lập sáu
người này có hơi nặng ư? Giao được tiền thuê năm nay, còn không phải
sang năm sẽ dọn ra ngoài à, không bằng nhượng ký túc xá cho chúng ta,
chúng ta sẽ đưa cho các người tiền thuê gấp đôi, các người cầm số tiền
này thì có thể tiêu pha một khoảng thời gian rồi.”
Tô Linh Phong vẫn luôn khiêm tốn ở phía sau, nghe xong lời nói của mấy cô
gái này thì khóe miệng liền giật một cái, không ngờ ngày đầu tiên lại
gặp được người cực phẩm thế này.
Sắc mặt Hứa Nặc cũng khó coi, nhưng Tô Linh Phong chưa hé răng, nàng chỉ đành siết chặt nắm
đấm, mím chặt miệng, chịu đựng không nói chuyện.
“Các người có bị bệnh không thế? Bỏ đi.” An Tri Hiểu cũng lười nhiều lời với bọn họ, đưa tay muốn đẩy Lâm Hi đang chặn trước mặt.
Lâm Hị bị An Tri Hiểu liền lảo đảo, tức giận nói: “Cô dám động thủ với ta ư?”
“Cái này mà kêu là động thủ à?” An Tri Hiểu híp mắt, nhìn chằm chằm Chung
Nam, lắc cổ tay nói: “Có muốn ta cho các người biết cái gì mới là động
thủ không?”
Mấy cô gái cảm giác được trên người An
Tri Hiểu toát ra hơi thở nguy hiểm liền không tự chủ được lui về phái
sau mấy bước, các nàng nghe Lương Vi Vi nói nên biết được thực lực của
đám người An Tri Hiểu đều cao hơn các nàng.
“Các người dám động thủ ư?” Chung Nam mạnh miệng.
“Có muốn đánh cược không? Đánh cược thử xem ta có dám động thủ với các cô hay không?” An Tri Hiểu xích lại gần một chút.
“Cô, các cô làm như vậy là bắt nạt tân sinh.” Nguyệt Song Ảnh nói.
An Tri Hiểu vui vẻ nói, “Ta bắt nạt các cô đó, thì sao nào?”
“Cô có biết chúng ta là ai không?” Lâm Hi nói.
“Biết chứ.” An Tri Hiểu hơi gật đầu, “Mấy người là tiểu thư quý tộc đầu bị lừa đá.”
“Cô…”
Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh nghe An Tri Hiểu mắng người cũng không
nhịn được cúi đầu cười, ngay cả Hứa Nặc cũng che miệng lại, chỉ có Tô
Linh Phong ngán ngẩm nhìn trời.
Lúc này, cách đó
không xa chỗ bồn hoa có hai người đi ra, thấy mấy người Tô Linh Phong
thì một người trong đó liền mở miệng chào hỏi: “Tô tiểu thư, An Tri
Hiểu, Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh, các cô ở đây làm gì thế?”
Một người khác lại kinh ngạc lên tiếng: “Hi Hi? Tại sao muội lại ở đây?”
“Tam ca.” Lâm Hi như thấy được cứu tinh, nhào vào một người trong đó, “Các nàng bắt nạt bọn muội.”
“Không có phép tắc, còn không mau hành lễ với Hạo Thiên điện hạ.”
Hai người vừa đến chính là Mặc Hạo Thiên và Lâm Chi An, người Lâm Hi gọi ‘Tam ca’ là Lâm Chi An.
Lâm Hi nghe Lâm Chi An nói bèn vội vàng đứng thẳng, sắc mặt xấu hổ hành lễ
với Mặc Hạo Thiên theo chuẩn mực lễ nghi của tiểu thư quý tộc, “Lâm Hi
tham kiến Hạo Thiên điện hạ.”
Tô Linh Phong nghe Lâm
Hi gọi Lâm Chi An là ‘Tam ca’ thì lông mày xinh đẹp hơi chau lại, khóe
môi cũng gợi lên độ cong nhàn nhạt.
Nguyệt Song Ảnh
và Chung Nam liếc mắt nhìn nhau rồi cũng vội vàng hành lễ với Mặc Hạo
Thiên: “Thiếp là Nguyệt Song Ảnh, người của Nguyệt gia, rất hân hạnh
được biết Hạo thiên điện ha, Lâm tam công tử.” Nguyệt Song Ảnh mỉm cười
ngọt ngào động lòng người, đôi mắt trong suốt nhìn Mặc Hạo Thiên.
“Chung Nam tham kiến Hạo thiên điện hạ, Lâm tam công tử.” Chung Nam cố ý không giới thiệu gia thế của mình.
Mặc Hạo Thiên gật đầu với Lâm Hi, liếc mắt lạnh nhạt hai người Nguyệt Song
Ảnh và Chung Nam rồi nói: “Ở trường mọi người đều là bạn học, không cần
đa lễ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT