Thật ra đúng là Tô Linh Phong muốn kéo dài phần khế ước kia vô hạn nhưng đấy cũng chỉ là nghĩ mà thôi, cũng không thật sự nói ra. Bởi vì nàng biết
rõ ông già Tư Đồ Tiêu Sơn này tuyệt đối không bỏ mặc để nàng tiêu diêu
tự tại như vậy đâu.
“Trước khi vào học, con sẽ mang bản kế hoạch nguyên vẹn cho ông ngoại đại
nhân.” Sắc mặt Tô Linh Phong bình tĩnh, giọng điệu cũng bình tĩnh trả
lời.
“Bản kế hoạch nguyên vẹn ư? Trước khi vào học à?” Tư Đồ Tiêu Sơn nhìn khuôn
mặt nhỏ nhắn không biểu tình của Tô Linh Phong, trầm ngâm một lát, hỏi
với vẻ hoài nghi: “Không phải cháu định lừa dối ông ngoại của cháu chứ?”
Tô Linh Phong bất nhã trợn mắt nhìn gương mặt của Tư Đồ Tiêu Sơn: “Ông ngoại, Linh Phong có lừa dối ông bao giờ chưa?”
“Đúng thật là chưa bao giờ.” Tư Đồ Tiêu Sơn thoáng dừng một lát, lại nghiêm
túc nói: “Trước kia không lừa dối không có nghĩa là về sau cháu sẽ không lừa dối.”
“Cũng đúng.” Tô Linh Phong gật đầu, rất chân thành nói: “Linh Phong nhớ kỹ, về sau sẽ tìm cơ hội lừa dối ông ngoại ngài.”
Tư Đồ Tiêu Sơn: “….”
“Hình như ông ngoại không còn chuyện gì khác, như vậy Linh Phong cáo lui
trước.” Tô Linh Phong nói xong bèn không đợi Tư Đồ Tiêu Sơn trả lời đã
lưu loát quay người đi ra ngoài.
Sau khi Tô Linh Phong ra ngoài, Tư Đồ Tiêu Sơn lắc đầu lẩm bẩm: “Đứa trẻ này, cũng không biết là học theo ai….”
Trong giọng nói của Tư Đồ Tiêu Sơn nghe có phần bất đắc dĩ nhưng lại không dấu được ý kiêu ngạo trong đó…
Khoảng cách đến ngày khai giảng còn hai ngày, cuối cùng thì Tô Linh Phong cũng giao cho Tư Đồ Tiêu Sơn một chồng bản kế hoạch dày đặc.
Tư Đồ Tiêu Sơn cúi đầu xem xét mấy chữ to trên bìa sách, khóe miệng co lại, “Bản kế hoạch vơ vét của cải” hả???
“Vâng.” Tô Linh Phong nhàn nhạt gật đầu: “Ông ngoại đã để cho Linh Phong nhúng
tay vào quản lý kinh tế thành Lăng Vân, việc Linh Phong nên làm đương
nhiên là kéo kinh tế của thành Lăng Vân phát triển, nói đơn giản một
chút… ừm… là “vơ vét của cải”.”
“Không phải là ta cho phép cháu nhúng tay vào quản lý kinh tế của Lăng Vân
thành, mà là cho cháu tiếp nhận quản lý kinh tế của Lăng Vân thành!” Tư
Đồ Tiêu Sơn cải chính.
“Ông ngoại, ngài biết đấy, khi vào năm học rồi, Linh Phong sẽ rất bận rộn.”
Tô Linh Phong nói không nhanh không chậm: “Hơn nữa phàm là người làm đại sự cũng không nên nhúng tay vào mọi thứ. Người lãnh đạo chỉ cần vạch
phương hướng cho người dưới làm là được rồi, bằng không thì nuôi một đám người ăn không ngồi rồi đấy chẳng phải là lãng phí lương thực sao. Ông
ngoại, ngài nói xem Linh Phong nói rất đúng phải không?”
“….” Khóe miệng Tư Đồ Tiêu Sơn co giật, cả buổi mới nghẹn ra một câu: “Cháu lại có lý rồi.”
“Đương nhiên.” Khẩu khí của Tô Linh Phong như đó là điều đương nhiên vậy.
Tư Đồ Tiêu Sơn: “…”
Tư Đồ Tiêu Sơn bị Tô Linh Phong làm cho bó tay, đứa tay lật xem “Bản kế
hoạch vơ vét của cải”. Tờ thứ nhất là một bản mục lục, những chữ cái ký
tự kỳ lạ kia… làm Tư Đồ Tiêu Sơn cảm thấy như đang mơ:
“Siêu thị bách hóa à? Sân chơi ư? Khách sạn năm sao? Thẩm mĩ viện? Mê tình
Bất Dạ Thành? Hội quán ma sủng hả?….” Mắt Tư Đồ Tiêu Sơn trợn tròn:
“Vậy… đây là những thứ gì?”
“Nơi vơ vét của cải”
Tư Đồ Tiêu Sơn: “….”
“A… Đằng sau có giới thiệu, ông ngoại ngài có thể xem từ từ, xem xong rồi
có thể phái người đi thi hành đi.” Tô Linh Phong thoáng dừng một lát,
lại lấy ra một phần bản kế hoạch đưa cho Tư Đồ Tiêu Sơn: “Ở đây còn có
một phần bản kế hoạch, là đưa những cửa hàng vốn có hợp tác với thành
Lăng Vân nhập vào mạng lưới buôn bán của chúng ta. Dù không thể kéo toàn bộ vào cũng phải kéo vào một bộ phận. Đợi các cửa hàng kia nhận ra được chỗ tốt, về sau không lo các cửa hàng kia không gia nhập. Về sau quan
hệ giữa chúng ta và bọn họ không còn đơn thuần là quan hệ người thuê
_cho thuê cửa hàng, mà là hợp tác, là việc hai bên cùng có lợi. Con biết bọn họ sẽ rất vui lòng.”
“…..” Từ ngữ Tư Đồ Tiêu Sơn có vẻ không đủ dùng lúc này.
Những cái tên này, cùng với các loại phương thức hợp tác, đối với người của
thế giới này mà nói rất cổ quái, lạ lẫm. Mặc dù Tư Đồ Tiêu Sơn là một
người thông minh, lại là người lãnh đạo rất tốt nhưng trong khoảng thời
gian ngắn, đầu của ông vẫn có phần không thích ứng kịp.
“Hôm nào con với ngài xuất phủ một chuyến. Trước tiên, ông ngoại ngài hãy
đọc xem, cảm thấy không hiểu ở đâu thì con sẽ giải thích lại một lần
nữa.”
“Đi thôi đi thôi.” Tư Đồ Tiêu Sơn cũng không ngẩng đầu lên, phất phất tay
với Tô Linh Phong, cúi đầu bắt đầu xem hai bản kế hoạch trên tay.
Tô Linh Phong hẹn gặp Dịch Thủy Giác.
Đúng vậy, Dịch Thủy Giác dẫn đầu tiểu đội học viên kia đã trở về rồi.
Tuy nhiên, trong quá trình lịch lãm kia, có mấy đội viên bị tổn thương một
chút nhưng có linh thuật sĩ hệ sinh mạng, thương tích của bọn họ khỏi
hẳn rất nhanh, không thiếu một đội viên nào, toàn bộ đều trở về, ngoại
trừ mỗi người đều được chia số ma hạch, còn có mấy người đột phá, có thể nói, lần lịch lãm rèn luyện này của bọn họ có thu hoạch không nhỏ đâu.
Bỏ qua một số xung đột nhỏ phát sinh, lần lịch lãm rèn luyện này khá thành công.
Dịch Thủy Giác có thể nói là người có thu hoạch nhiều nhất, bên trong cốc
vốn có rất nhiều thảo dược quý hiếm, hơn nữa hắn lấy được huyết dịch,
nọc độc các loại… trên những ma thú biến dị kia đã làm hắn rất thỏa mãn.
Quan trọng nhất là lúc hắn trở về thành Lăng Vân sau đó đi tìm Mặc Vấn Trần
muốn khóm “Cỏ Ám u” kia, Mặc Vấn Trần thực hiện lời hứa của hắn rất sảng khoái, Dịch Thủy Giác vui vẻ đến nỗi mấy ngày ngủ cũng có thể bật cười
tỉnh.
Tô Linh Phong hẹn Dịch Thủy Giac tại quán rượu của đại thúc béo, ăn vài
món đơn giản, Tô Linh Phong nói thẳng ý đồ của mình, nhờ hắn hỗ trợ xem
xét thương tích của Lôi Uyên.
“Thiếu chủ Kim Sư dong binh đoàn Lôi Uyên ư?” Dịch Thủy Giác hơi ngoài ý muốn.
“Đúng vậy.”
“Như thế thì rất kỳ lạ. Lính đánh thuê làm nhiệm vụ bị thương hoặc là chết
đều là chuyện rất bình thường, dù thế nào thì người tuyên bố nhiệm vụ
cũng không cần chịu trách nhiệm. Không phải vì hắn tiếp nhận nhiệm vụ
của cô mà cô muốn phụ trách với thương thế của hắn chứ?” Dịch Thủy Giác
nói đến đây, lười biếng cười, trêu chọc nói: “Theo hiểu biết của ta, cô
cũng không phải tiểu thư quý tộc lương thiện.”
Từ khi ở chung lúc lịch lãm về sau, quan hệ giữa hai người thân cận hơn
không ít, đã tính là bạn rồi, Dịch Thủy Giác liền tự nhiên gọi thẳng tên của Tô Linh Phong.
“Ta và Lôi Uyên kết bạn lịch lãm rèn luyện ở rừng rậm, nhiệm vụ kia cũng là ta chủ động tới tìm hắn. Chuyện xảy ra ta đương nhiên hi vọng hắn có
thể khỏi hẳn. Đương nhiên, nếu thật sự trị không hết, ta cũng sẽ không
nhất nhất vác trách nhiệm lên người, chỉ là muốn dốc hết sức mà thôi.”
Tô Linh Phong nhàn nhạt giải thích.
“Được. Ta hiểu được. Ta có thể đi nhìn xem thương thế của vị Lôi thiếu chủ
kia. Chúng ta có thể đi lúc nào đây?” Dịch Thủy Giác nói rất sảng khoái.
Cô bé này nhìn bề ngoài lạnh lùng nhưng không phải loại người máu lạnh, là người đáng kết giao. Dịch Thủy Giác cảm giác mình không nhìn nhầm
người.
“Bây giờ đi.” Tô Linh Phong nói.
Sau đó vội vàng gọi Lý đại thúc tính tiền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT