“…” Còn điểm danh à? Lại đáp hộ một tiếng nữa chứ? Xem ra lúc trước ở trường cô nương này cũng trốn học không ít lần! Tô Linh Phong lại thò tay nắm lấy lỗ tai của tiểu hồ ly Dạ Vi Lương, dựa vào lời nàng mà trêu chọc: “Cô đấy, không đi học, cũng không sợ bị trượt học phần sao?”

Hứng thú ác liệt nhàm chán trong người Tô Linh Phong lại bắt đầu rục rịch rồi….

Dạ Vi Lương lại đẩy cái tay tác quái của Tô Linh Phong ra, đưa hai cái chân nhỏ xù lông che lỗ tai, nhắm mắt lại lầu bầu nói: “Trượt học phần lien quan gì tới ta chứ…Dù, dù sao…ta không tốt nghiệp được cũng không sao cả… Có, có lẽ còn không ra được trường, ta cũng đã…có gì thú vị chứ…”

Lời này nghe thật không hợp khẩu vị, Tô Linh Phong nhíu mày lại, không còn tâm tình đùa giỡn với Dạ Vi Lương, nàng ngắt một cọng cỏ non trên bãi cỏ, ngoái lỗ mũi của Dạ Vi Lương: “Thức dậy mau ~ ~ Thức dậy, thức dậy, thức dậy mau~ ~ ~ ~”

“Ơ ~~ Ơ ~~~ Ơ~~ Hắt xì …!” Dạ Vi Lương hắt hơi một cái thật to, lăn một vòng rồi ngồi dậy, vươn móng vuốt nhỏ lên giận dữ kêu gào: “Làm gì đó hả? Ta ngủ lấy lại sức cũng không được sao? Ồn! Ồn! Ồn ào cái gì chứ! Lại nghịch nữa ta tìm cây dưa leo bạo cây cúc hoa của cô(~!~),bạo cây cúc hoa của cô đó (~!~)!

Tô Linh Phong đen mặt, cong ngón tay lên búng một cái lên trái của Dạ Vi Lương, “Bạo cái đầu của cô ý! Mau tỉnh táo lại rồi rửa mặt, ăn điểm tâm.”

“Ôi! Đau quá đi ~~~” Lực tay của Tô Linh Phong cũng không nhỏ, Dạ Vi Lương bị đau mà giơ chân lên xoa trán, cuối cùng đôi mắt cũng mở ra, dù vậy trên mặt tiểu hồ ly vẫn hơi ngơ ngác, quay đầu dò xét bốn phía lúc này mới kịp phản ứng, mình đã không còn ở thế giới địa cầu mà đã bắt đầu kiếp sống đầy bi thương của một con ma sủng ở trong một thế giới huyền huyễn …

Dạ Vi Lương nhìn Tô Linh Phong trước mặt, nói giọng bất mãn: “Ta bây giờ là một con ma thú đó! Có cần phải ngủ sớm thức sớm đâu?? Vậy mà cũng không cho ta ngủ thêm một lát…”

Tô Linh Phong nhướn mày, nghiêng qua liếc Dạ Vi Lương, dùng kết nối chủ sủng nói với giọng lành lạnh: “Xem ra, cô cũng đã quen việc mình là một con ma thú rồi, như vậy cũng tốt, cô đều vứt hết thói quen của nhân loại đi, làm một con ma thú đơn giản hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn cũng rất tốt, à, yên tâm, cô quá yếu, bình thường ta cũng sẽ không bảo cô ra giúp ta chiến đấu đâu, coi như là ta nuôi một con sâu gạo là được, tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là đồng hương.”

“Ai… ai nói ta đã quen làm một con ma thú! Được rồi, không phải giờ ta đã thức rồi sao!” Dạ Vi Lương bĩu miệng tiểu hồ ly, lết đến bên dòng suối rửa mặt.

Vào lúc này, Đoàn Tử đã tắm rửa sạch sẽ, tinh thần phấn chấn nhảy lên một tảng đá bên bờ suối, thân thiết chào hỏi Dạ Vi Lương: “Vi Lương tỷ tỷ, chào buổi sáng!”

“Ai! Ai là tỷ tỷ của mi!” Dạ Vi Lương mất hứng “Không cho phép gọi bậy!” Ngày hôm qua nàng đã nghe rõ ràng, con manh thú không biết đạo lý này gọi Tô linh Phong là “mẹ”, bây giờ gọi nàng là tỷ tỷ, vậy không phải là hai người các nàng có sự chênh lệch thân phận sao…



“Vậy… ta gọi cô là gì?” Đoàn Tử nháy nháy con mắt.

“Dì, gọi là dì!” Sau khi nói ra miệng rồi, Dạ Vi Lương lại hơi khó xử, bị một con ma thú gọi là “dì” cũng thật là kỳ lạ nhỉ? Nàng nghĩ không ra, sao mà Tô Linh Phong vẫn giữ được bình tĩnh, tự nhiên như thế khi nghe mấy tiếng “mẹ” của tiểu tử này …

Đoàn Tử giũ sạch bọt nước trên người, bĩu môi với Dạ Vi Lương: “Ta mới không gọi cô là dì đâu, rõ ràng cô cũng chỉ là một con thú con thôi…”

“Mi…. mi nói là, ta, ta vẫn là một con thú, thú con?” Dạ Vi Lương dùng một cái móng vuốt chỉ vào mũi mình hỏi Đoàn Tử.

“Đúng vậy.” Đoàn Tử gật đầu.

“Không phải chứ…Vậy không phải là cho dù ta có tu luyện thành người thì cũng chỉ mang hình dáng con nít hay sao?? Đến lúc nào ta đây mới có thể bàn chuyện yêu đương chứ ~~~ Ôi ôi đừng vậy mà~~!” Nước mắt Dạ Vi Lương tuôn rơi ~~o(>.
“Được rồi, đừng khóc nữa… ta không gọi cô là tỷ tỷ, ta gọi tên cô là được chứ gì…” Đoàn Tử cho rằng mình chọc Dạ Vi Lương khóc, bèn vội vàng dỗ người ta.

“…” Khóe miệng Tô Linh Phong giật một cái, mang khăn mặt mà Đoàn Tử hay dùng từ trong nhẫn không gian ra, vừa lau cả người của Đoàn Tử, vừa nói với Dạ Vi Lương đang ểu oải: “Cô cũng không cần suy nghĩ nhiều quá, có lẽ chờ đến lúc cô tu luyện thành người, cô đã là một con bích hồ trưởng thành rồi.” Có lẽ cũng không chừng là một con hồ ly già ấy chứ …

“Hả? Cô nói thế cũng có đạo lý.” Dạ Vi Lương thôi gào khan, tâm tình lập tức trở nên tốt hơn, vô cùng vui vẻ đi rửa mặt.

Tô Linh Phong “…”

Nàng phát hiện đầu óc đứa nhỏ Dạ Vi Lương này thật đơn giản, không biết đâu mà lần…



Dạ Vi Lương rửa mặt, rửa chân, súc miệng, sửa sang bản thân ổn thỏa rồi mới nhảy đến trước mặt Tô Linh Phong: “Bạn thân mến, cho ta cái khăn mặt đi.”

Tô Linh Phong triệu một cái khăn mặt chưa bao giờ dùng từ nhẫn không gian ra, ném cho Dạ Vi Lương.

“Có nhẫn trữ vật thật là thuận tiện! Thật thần kỳ!” Không phải là lần đầu tiên Dạ Vi Lương nhìn thấy đám người Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần sử dụng nhẫn trữ vật, nàng vừa lau mặt hồ ly lông xù ẩm ướt, vừa hâm mộ nhìn Tô Linh Phong, vì sao cùng là xuyên không mà đãi ngộ lại hơn kém nhau xa như vậy chứ? Bỗng nhiên, ánh mặt của nàng ngừng lại ở vết rách trên khóe miệng nhỏ hồng của Tô Linh Phong, lên giọng hoảng sợ nói: “Ôi trời ơi! Miệng của cô bị làm sao vậy??”

“Hét cái gì mà hét!” Tô Linh Phong không trả lời lại vấn đề của Dạ Vi Lương mà còn nói như uy hiếp: “Còn dám kích động một lần nữa, ta sẽ nhốt cô lại trong Không Gian Ma Sủng bế quan!”

“Được rồi ~~ người ta nhỏ giọng một chút là được mà…” Mặt tiểu hồ ly của Dạ Vi Lương dán sát vào Tô Linh Phong, tặc lưỡi hỏi: “Miệng của cô là bị ai đó cắn, đúng không? Chậc chậc… Lực cắn cũng không nhỏ nha!”

Tô Linh Phong liếc Dạ Vi Lương trắng mắt, bỏ lại hai chữ: “Nhiều chuyện!” Sau đó ôm Đoàn Tử đi đến nơi đóng quân.

“Nói cho ta biết đi ~~ cô nói cho ta biết đi mà ~~” Trong lòng Dạ Vi Lương ngứa ngáy, vung vẩy cái đuôi ở sau lưng Tô Linh Phong, nhảy tới nhảy lui chạy theo bất mãn, cầu xin sự thật: “Rốt cuộc là anh đẹp trai nào…, cô nói nhỏ cho ta biết, ta không nói cho người khác biết đâu mà…”

Tô Linh Phong tiếp tục đi về phía trước không quay đầu lại, không để ý tới cái con hồ ly nhiều chuyện kia.

“Tiểu Phong Phong, cho nàng này ~~~” Nguyệt Quang giẫm lên đám cỏ, động tác tiêu sái phiêu dật nhảy tới trước mặt Tô Linh Phong, đưa những quả mọng mới lạ tươi ngon được lót bởi lá cây ra: “Ta vừa hái đấy, đã rửa rồi, nàng nếm thử đi, rất ngọt đó ~~~~”

Trong khoảng thời gian này, hầu như mỗi buổi sáng Nguyệt Quang đều mang một số trái cây nhỏ đặc biệt cho Tô Linh Phong.

“Cảm ơn.” Tô Linh Phong đưa tay nhận những quả nhỏ mọng nước này nhưng cũng không vội vã ăn ngay.

“Ồ? Tiểu Phong Phong ~~ sao môi của nàng lại rách vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play