Coi như thứ này thức thời! Tô Linh Phong thỏa mãn nở nụ cười, muốn ký khế
ước ma sủng thì ma sủng nhất đình phải có ý thức chịu phối hợp mới được, nếu không nàng cũng không cần thiết làm tới vậy.
Chú ngữ khé ước ma sủng là chú ngữ vô cùng bình thường, tuy “đời trước” của Tô Linh Phong là phế vật không học vấn không nghề nghiệp, nhưng loại
chú ngữ này thì dường như ai cũng biết.
Tô Linh Phong cắn nát ngón tay của mình, đẩy cái miệng của “xác rồng” ra,
nhỏ một giọt máu tươi vào, còn chưa niệm chú thì hồn rồng ở một bên đã
chán ghét nhổ nước miếng ồn ào bên cạnh: “Phì phì, bẩn quá bẩn quá! Phi, bẩn quá đáng!”
“Câm miệng!” Mặt Tô Linh Phong đen như đít nồi, cắn răng nói: “Tập trung tinh thần, phối hợp với ta!”
“…” Rồng con tủi thân câm tịt.
Tô Linh Phong thi chú, một lát sau, trên người cả “xác rồng”, hồn rồng và
Tô Linh Phong đều hiện lên một trận pháp thần bí phức tạp, trận pháp
càng ngày càng sáng, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành một ký
hiệu huyền ảo, nhập vào sau gáy bọn họ, biến mất không dấu vết.
Tô Linh Phong cảm giác được trong ý thức của mình có một tia liên hệ kỳ diệu với rồng con, liền biết rõ khế ước đã thành công.
Nhìn “xác rồng” trên mặt đất, Tô Linh Phong bỗng nhiên nhíu mày hỏi: “Thân thể này của ngươi cần dùng biện pháp gì để giữ tươi?”
Rồng con liếc Tô Linh Phong, giọng nói non nớt xen lẫn xem thường nồng đậm:
“Ngu xuẩn! Thân thể của cự long mà dễ dàng hư thối vậy hả? Mặc dù không
có vỏ trứng bảo vệ nhưng trong dăm mười năm nhục thể của ta cũng không
hỏng đâu!”
“Chú ý cách dùng từ, về sau phải gọi chủ nhân!” Mặt Tô Linh Phong lạnh ngắt cắt lời, nhét “xác rồng” vào không gian ma sủng.
Không gian ma sủng là một hệ thống không gian được mở độc lập trong ý thức
khi ký kết khế ước với ma thú, là nơi nghỉ ngơi cho ma thú, nói thông
tục chính là cái ổ tùy thân di động của ma sủng.
“Còn cái này, cái này nữa, nhanh thu lại đi.” Rồng con run rẩy chụp lấy cặp cánh, đảo quanh hai bên vỏ trứng.
Tô Linh Phong cũng không hỏi vỏ trứng dùng để làm gì, cũng nhét vào không
gian ma sủng. Sau đó liếc hồn rồng, lành lạnh hỏi: “Ngươi có muốn vào
luôn không?”
“Ta không đi vào, không cần vào!” Đầu nhỏ của nó sáng ngời: “Linh hồn tàng
hình mà, tàng hình rồi trừ chủ nhân thì không ai thấy được hết trơn á.”
Mệt nhọc ở trong trứng rồng lâu vậy mới vất vả ra ngoài được, nó cũng
không muốn vào cái không gian nhàm chán kia đâu.
“Ở lại bên ngoài cũng được, nhưng ngươi phải yên tĩnh chút, đừng có gây phiền cho ta!”
“Ta là loài mạnh mẽ trí tuệ nhất trong tộc cự long đấy, sao có thể gây phiền phức gì được chứ!” Rồng con bĩu môi.
“…” Đồ oắt con tự cao tự đại, Tô Linh Phong xúc động thật muốn dùng chân thân mật với mông nó một lần…
Nhoáng một cái đã qua năm này. Rồng con ngoại trừ việc ỷ vào tàng hình rồi
không ai thấy nó nên ưa tò mò dạo quanh bốn phía ra cũng không gây
chuyện gì, phạm vi hoạt động cũng chỉ giới hạn trong Tô phủ.
Chỉ có điều con rồng con này có tật thấy cái gì sáng long lanh là lại chảy
nước mắt, hai mắt chuyển thành ký hiệu $ $ tham tiền, khiến cho Tô Linh
Phong câm nín. Xem ra sách nói không sai. Cự long là loài vật có niềm
say mê chấp nhất kỳ lạ với kim tệ, bảo thạch và mấy thứ đồ lóng lánh,
cũng có sở thích sưu tầm mãnh liệt tới không tưởng.
Đối với chuyện trứng rồng đột nhiên biến mất, trong lòng Liễu Nhi cũng vô
cùng nghi hoặc, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi gì Tô Linh Phong, Tô
Linh Phong cũng không giải thích với nàng ta. Cái này cũng không quan
trọng gì.
Lúc này, đấu khí của Tô Linh Phong đã đột phá lên cấp một, nàng ngoài kinh
hỉ cũng có chút giật mình, người tư chất không tồi cũng cần một hai năm
để đột phá một cấp, cho dù là thiên tài cũng cần tới mấy tháng, nàng chỉ luyện năm ngày đã đột phá là cớ làm sao? Có phải hơi biến thái rồi
không nhỉ?!
“Tô Linh Phong! Đồ phế vật mê trai đần độn kia, ngươi ra đây cho ta, hôm
nay ta phải dạy dỗ ngươi cho thỏa đáng!” Tô Dục Mẫn cầm pháp trượng
thuật sĩ màu xanh trong suốt, hung dữ đá văng cửa phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT