Cuối cùng Tô Linh Phong cũng ở lại dùng cơm trưa với Tá Dịch và Nguyệt Quang rồi mới đi.
Mãi cho tới khi Đoàn Tử tham ăn bò lên bàn thì Nguyệt Quang mới tạm dời lực chú ý từ Tô Linh Phong đi, kinh ngạc nhìn Đoàn Tử rồi hỏi: “Tiểu Phong
Phong, đây là con thú luân hồi mà nàng kí khế ước ở “Tùng Ngâm sơn cốc”
phải không? Sao lại thành thế này rồi? Lên cấp sao?”
Đoàn Tử đang nhồi thịt vào miệng nghe vậy thì buồn bực, nó vẫn đứng cạnh mẹ
suốt mà, sao bây giờ tinh linh này mới phát hiện ra nó hả?! Quá xem
thường thú rồi! Thật đau lòng…
“Ừ, lên cấp.” Tô Linh Phong gật đầu.
“Không tồi đâu, không ngờ nhóc này lên cấp nhanh thế!” Nguyệt Quang duỗi bàn
tay thon dài xinh đẹp ra nhấc Đoàn Tử lên, để sát vào mặt mình ngắm kĩ
một chút rồi bình luận: “Ối chà, tiến hóa không tệ, xinh đẹp đáng yêu
hơn trước kia rồi nè, xem ra Tiểu Phong Phong nuôi ma thú cũng xinh đẹp
hơn người khác nhỉ?”
Đoàn Tử nghe thấy Nguyệt Quang khen nó như vậy thì phiền muộn lập tức bị cảm xúc bay bổng dạt dào thay thế, được chủng tộc Tinh Linh xinh đẹp nhất
đại lục tán thưởng như thế quả là một chuyện đáng mừng của một thú
nghiệp dư nhé!
Đoàn Tử bò lên vai Nguyệt Quang theo tay hắn, ôm cổ hắn rồi cọ lên mặt hắn:
“Tinh linh các hạ xinh đẹp, Đoàn Tử thích huynh.” Giọng nói của Đoàn Tử
mềm mềm.
Nó vẫn luôn nói chuyện với Tô Linh Phong và Tiểu Bạch qua kết nối chủ
sủng, đã lâu lắm không mở miệng rồi, nó biết tên Kiếm Thánh lạnh lùng và Tinh linh xinh đẹp này biết rõ lai lịch của nó, bây giờ cũng không có
người ngoài nên chẳng buồn cố kỵ.
Tiểu Bạch thấy thế thì mặt rồng đen kịt lại, đồ ngốc tham ăn này! Còn nói
thích tên tinh linh biến thái này nữa chứ! Lại còn cọ mặt hắn nữa chứ!
Đúng là không biết xấu hổ! Nó không biết câu trống mái thụ thụ bất thân
à?!
Vũ trụ nhỏ trong Tiểu Bạch như bừng cháy, nó quyết định không để ý tới
Đoàn Tử nữa, trong một thời gian dài thật là dài sẽ không để ý tới nó
nữa! Hừ… Ít nhất là trước ngày mai!
Nguyệt Quang sửng sốt một chút, kéo Đoàn Tử trên mặt mình ra rồi cười ha hả,
“Bé con, sao em lại sàm sỡ ta rồi?” Dừng một chút, hắn lại làm bộ ngượng ngùng: “Người ta chỉ để cho mẹ em sàm sỡ thôi à ~”
“Bộp!” Đôi đũa trong tay Tá Dịch run lên, miếng xương sườn đang gắp rơi xuống
bàn. Hắn lạnh lùng liếc Nguyệt Quang, “Lúc ăn cơm không được nói mớ.”
“Hừ!” Nguyệt Quang liếc lại Tá Dịch rồi gắp một miếng thịt cho Đoàn Tử, “Nào, bé con, ăn thịt đi.”
Đoàn Tử ôm tay Nguyệt Quang rồi cắn miếng thịt, vẻ mặt đến là thỏa mãn.
Tô Linh Phong bình tĩnh uống rượu dùng bữa, bỏ qua sự tồn tại của cả tinh linh cả người cả thú nào đó…
Buổi chiều.
Tô Linh Phong rửa mặt xong thì thu Tiểu Bạch và Đoàn Tử vào không gian ma sủng, sau đó bắt đầu ngồi lên giường minh tưởng.
Lúc Mặc Vấn Trần đến cũng không quấy rầy nàng mà chỉ ngồi một bên dịu dàng nhìn nàng.
Lúc Tô Linh Phong minh tưởng xong thì liền trông thấy Mặc Vấn Trần ngồi đối diện, nhưng nàng cũng không bất ngờ mà chỉ bình tĩnh nói: “Khát rồi,
rót nước.”
Mặc Vấn Trần bật cười, cô bé này càng lúc càng sai khiến hắn thuận tay rồi, hắn đứng dậy rót chén nước cho Tô Linh Phong, Tô Linh Phong uống nửa
chén, nửa chén còn lại vẫn bị Mặc Vấn Trần giải quyết nốt như cũ.
“Ta tới chỗ Tá Dịch thì biết Nguyệt Quang trở về.” Mặc Vấn Trần đặt chén nước lên bàn trà, đưa tay ôm Tô Linh Phong vào ngực.
Hắn luôn nắm rõ hành tung của nàng như trong lòng bàn tay, còn cần nàng chủ động báo cáo với hắn à?
Mặc Vấn Trần nghe vậy thì lông mày nhăn lại, đưa tay nâng cằm Tô Linh
Phong, nhìn vào ánh mắt nàng, chân thành nói: “Ta biết Phong Nhi không
thích ta biết tất cả về nàng, bởi vậy bây giờ có một số chuyện ta cũng
không biết, nhưng ta cũng không muốn Phong Nhi loại ta ra khỏi tất cả
mọi thứ.”
Tô Linh Phong liếc xéo Mặc Vấn Trần: “Ta cũng đâu có tham dự vào tất cả mọi chuyện của huynh.”
Nàng nói xong câu đó thì bỗng nhiên ý thức được có gì đó là lạ, chuyện của
hắn thì liên quan gì đến nàng chứ! Lời này như thể không phải từ miệng
nàng vậy, chỗ này có vấn đề…
Mặc Vấn Trần nghe Tô Linh Phong nói xong thì sửng sốt một chút rồi lập tức
cười vui vẻ: “Phong Nhi muốn tham dự vào cuộc sống của ta thì đương
nhiên là ta cầu còn không được!”
“…” Ai muốn tham dự vào cuộc sống của hắn thế hả, nàng cũng không rảnh vậy đâu, Tô Linh Phong oán thầm.
“Phong Nhi, ta đi lịch lãm với nàng được không?” Mặc Vấn Trần hôn khóe miệng của Tô Linh Phong một chút.
“Ta muốn biết Phong Nhi có muốn ta đi cùng nàng hay không.” Mặc Vấn Trần lại hôn lên môi nàng.
Tô Linh Phong bị Mặc Vấn Trần làm ngứa, đưa tay đẩy ngực hắn, không kiên
nhẫn nói: “Huynh muốn đến thì đến!” Dù sao thì nhiều người, nhiều cao
thủ cũng an toàn hơn.
“Phong Nhi, muốn nghe một câu chịu thiệt trong miệng nàng khó thật đấy…” Giọng điệu của Mặc Vấn Trần có vẻ ai oán.
“Huynh không đi thì thôi.” Hôm nay nàng bị Nguyệt Quang kia làm phát ngán rồi, chịu đủ rồi nên không muốn kiên nhẫn với người đàn ông này nữa.
“Đi! Đi chứ!” Mặc Vấn Trần thấy Tô Linh Phong chuẩn bị tức giận thì không ghẹo nàng nữa.
Đêm nay, Mặc Vấn Trần vẫn ôm Tô Linh Phong ngủ, nàng không đuổi thì đương nhiên hắn cũng ỷ lại nằm ườn trên giường của nàng.
Ba ngày sau đó, Hoa Nhược Hề, An Tri Hiểu và Thủy Thanh Thanh đến phủ
thành chủ bái phỏng, Mục Đạt dẫn các nàng vào Lâm Phong Uyển mà Tô Linh
Phong ở.
Tuy mấy cô gái này lần đầu tới phủ thành chủ làm khách nhưng cũng không có
vẻ thấp thỏm chút nào, các nàng biểu hiện rất tự nhiên, hào phóng vừa
phải khiến Mục Đạt rất có hảo cảm, âm thầm gật đầu, ánh mắt của tiểu
tiểu thư không tệ, mấy cô gái này quả thật rất được.
Sau khi Mục Đạt đi rồi, trong sảnh không còn ai nữa thì An Tri Hiểu liền
hiện nguyên hình, ngó đông ngó tây, nói liên mồm: “Ha hả, học muội, chỗ
này của muội được lắm, nơi lớn thế này mà lại rất an tĩnh thoải mái, còn có người hầu hạ, còn đẹp hơn chỗ ở của chúng ta trong trường nhiều, chỗ chúng ta còn phải ở nhiều người nữa chứ, so ra thì chỗ đó đúng là cái
tổ chim!”
“Nào đến nỗi như muội nói đâu!” Thủy Thanh Thanh lườm An Tri Hiểu, nhu hòa
mỉm cười nói với Tô Linh Phong: “Học muội đừng nghe muội ấy nói, muội ấy cứ thích nói quá lên vậy thôi, đệ tử tới học viện Thanh Kiều Linh Vũ
đều phải trọ lại trong trường, đợi lúc muội tới sẽ thấy thôi, thật ra
chỗ đó cũng khá tốt.
“À.” Tô Linh Phong từ chối cho ý kiến, nàng không bắt bẻ mấy với chỗ ở,
những lúc nào nhiệm vụ, mưa rừng nhiệt đới, sa mạc, đất tuyết, có chỗ
nào là nàng chưa ngủ đâu!
“Ha hả, đợi lúc khai giảng thì muội xin vào ở phòng chúng ta nhé, vậy nhé học muội?” An Tri Hiểu cười ha ha.
Tô Linh Phong không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nói: “Xem tình hình đã.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tri Hiểu suy sụp: “Muội không muốn sao?” Dưới cách
diễn giải của nàng, ba chữ kia chính là khong muốn, chỉ là không từ chối thẳng thôi.
“Không phải không muốn.” Thật ra Tô Linh Phong cũng không nghĩ nhiều đến thế,
chỉ nghĩ là bây giờ còn lâu mới học, tính chuyện này thì hơi sớm rồi.
“Được rồi, chuyện phòng trọ thì đợi khai giảng hẵng nói.” Hoa Nhược Hề vội
vàng chuyển chủ đề: “Học muội, hôm nay chúng ta đến thông báo với muội
rằng thời gian xuất phát đã định rồi, sáng ngày kia tập trung ở trung
tâm quảng trường tượng thần khế ước, học muội nhớ chuẩn bị những thứ cần mang đi nhé.
“Được, ta đã rõ.” Tô Linh Phong gật đầu.
“Đúng rồi, người cùng đi lịch lãm sẽ không chỉ có ba chúng ta, còn có mấy đệ
tử học viện nữa, muội không ngại chứ?” Thủy Thanh Thanh bổ sung.
“Ôi! Chỉ trách duyên của chúng ta tốt quá, vừa nghe nói chúng ta muốn đi
lịch lãm, bọn họ liền muốn đi cùng!” An Tri Hiểu sờ trán, dáng vẻ như
đau đầu.
“Không sao.” Tô Linh Phong nhàn nhạt nói: “Vừa hay ta cũng muốn mang mấy người đi theo.
“Ồ? Là ông ngoại muội sắp xếp hộ vệ cho muội à?” An Tri Hiểu tò mò.
“Một là hộ vệ của ta, một là thị nữ của ta, Tiếu Minh Lãng và Hứa Nặc thì
mọi người đã gặp rồi, những người khác là bạn của ta.” Tô Linh Phong
đáp.
“À? Trừ nha hoàn và hộ vệ ra còn ai nữa? Chúng ta có biết không?”
“Tá Dịch.”
“Á!” Vừa nghe Tô Linh Phong nói, An Tri Hiểu đã hét lên, “Tá Dịch vương tử
á?! Nghe nói hắn là kiếm thánh đó, thật lợi hại!” Vẻ mặt An Tri Hiểu
sùng bái.
“Ta nghe nói Tá Dịch vương tử rất đẹp trai, đúng là thế không?” Đôi mắt
Thủy Thanh Thanh cũng sáng lên, “Nhược Hề đã gặp Tá Dịch vương tử chứ?
Hắn trông thế nào? So với thầy Thương Ngô thì sao?”
“Ừ… Rất tuấn tú, có hương vị đàn ông, là người đàn ông rất hấp dẫn, không
cùng loại với thầy Thương Ngô…” Hoa Nhược Hề đáp. Thật ra thì nàng thấy
thầy Thương Ngô vẫn đẹp hơn một chút.
“Còn nữa không? Còn ai nữa?” An Tri Hiểu lại hỏi.
“Nguyệt Quang.” Tô Linh Phong lại chậm rãi nói tên.
“Á!~” An Tri Hiểu lại hét lên một tiếng, “Là tinh linh khát máu kia à?”
“Ừ.” Tô Linh Phong gật đầu.
“Ôi trời ạ! Thần tượng của ta!” Mắt An Tri Hiểu sáng như sao, “Nghe nói hắn lợi hại lắm, còn rất cá tính, chẳng giống với Tinh linh tộc chút nào,
bao giờ cũng là bạo chế với người xấu! Ta thích!” Có cơ hội gần gũi với
thần tượng, quá tuyệt với!”
“Nguyệt Quang các hạ sao? Nghe nói hắn rất xinh đẹp, đến nỗi cả phái nữ cũng
phải ghen tị, có phải thế không?” Hiển nhiên là Thủy Thanh Thanh nằm
ngoài hiệp hội.
Tô Linh Phong suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn cũng kinh tâm động phách thật nên khẽ gật đầu: “Cũng được.”
“Chỉ cũng được rồi à?” Thủy Thanh Thanh khó hiểu về tiêu chuẩn “Cũng được” của Tô Linh Phong.
Hoa Nhược Hề nói chen vào, thỏa mãn lòng tò mò của Thủy Thanh Thanh, “Dù
sao thì thấy Nguyệt Quang các hạ cũng sẽ khiến ta tự ti…” Tuy Hoa Nhược
Hề tự cho mình cũng là một cô bé xinh đẹp, nhưng thượng đế ưu ái tinh
linh tộc, đấy là chủng tộc xinh đẹp nhất, người thường so với họ thì
đúng là hành vi ngốc nghếch.
“Còn ai nữa không?” An Tri Hiểu tiếp tục hỏi.
“Có lẽ Dịch Thủy Giác cũng sẽ đi cùng.” Tô Linh Phong lo nghĩ, lại nói.
“A A~~~” Vẻ mặt An Tri Hiểu như không tưởng nổi nữa rồi: “Là Thiên tài luyện dược sư Dịch Thủy Giác sao??”
“Ừ, hắn là luyện dược sư.” Tô Linh Phong đáp.
Trên phương diện luyện dược, Dịch Thủy Giác đích thật là một thiên tài.
Luyện không dễ dàng như tu luyện thuật kuyeenj kim, còn trẻ như thế, mới hai mươi mấy tuổi đầu đã đột phá cấp bậc luyện dược đại sư, coi như
cũng đã là nổi bật trên mấy đại lục rồi.
“Nghe nói thiên tài Luyện dược sư Dịch Thủy Giác cũng là mỹ nam khó gặp đấy,
có phải vậy không?” Thủy Thanh Thanh này, vừa nói đến mỹ nam thì hai mắt đã sáng lòe như sao.
“Nhưng hắn khá thần bí…” Hoa Nhược Hề cũng nhiều chuyện nhìn Tô Linh Phong.
“Cũng không tồi.” Nếu bàn về tướng mạo, khí chất, Dịch Thủy Giác cũng coi như xuất chúng, chỉ là vừa nghĩ tới dáng vẻ lôi thôi kia, Tô Linh Phong lại nhíu mày.
An Tri Hiểu và Thủy Thanh Thanh cân nhắc từ “Cũng không tồi” trong miệng
Tô Linh Phong, Hoa Nhược Hề lại rất chờ mong gặp Dịch Thủy Giác, đến
Nguyệt Quang xinh đẹp tới vậy mà trong miệng tiểu sư muội cũng chỉ là
“Cũng được” mà thôi, nàng nghĩ Dịch Thủy Giác “cũng không tồi” này chắc
cũng không kém đâu.
Tiểu Bạch ở một bên đảo tròn mắt, mấy cô gái này líu ríu khiến nó nghe mà chóng mặt.
Đoàn Tử thì lại mở to mắt, mút đầu ngón tay như ngửi được mùi ngon.
Bất kể là phái nữ trong thế giới nào, nếu ở chung thì sẽ không nèn được nhiều chuyện về mỹ nam…
Nhưng Tô Linh Phong lại khá bối rối, với chủ đề đàn ông này, nàng không mấy
am hiểu, loại sinh vật như đàn ông rất kỳ lạ, có lẽ cũng là một môn
nghiên cứu cao thâm.
Thật ra Tô cô nương không phải là đối tượng nói chuyện phiếm tốt, mặc cho
mọi người nói gì thì nàng đều nhất định chính là vui tẻ ngắt…
“Còn ai nữa?” An Tri Hiểu hưng phấn đên snooix khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngày lịch lãm năm nay đúng là quá hoàn mỹ!
“À, còn có thầy Thương Ngô.”
“Hả? Khụ… Khụ khụ…” An Tri Hiểu bị sặc nước miếng, ho cả ngày mới hoãn lại
được, “Muội nói… thầy, thầy Thương Ngô á? Là thầy Thương Ngô của học
viện chúng ta á??”
“Đúng.”
“Không thể nào…” An Tri Hiểu khóc thét.
“Thầy Thương Ngô đi cùng à…” Thủy Thanh Thanh kéo dài hơi, liếc An Tri Hiểu vẻ hả hê.
Người duy nhất bình thường cũng chỉ có Hoa Nhược Hề.
Tô Linh Phong nghi hoặc nhướn mày: “Sao thế?” Bằng vào thực lực, tướng mạo của Mặc Vấn Trần đều là hàng đầu, sao nàng ấy lại không chào đón hắn
thế? Dáng vẻ này là gì vậy?
“À, thầy Thương Ngô nổi tiếng nghiêm khắc trong học viện chúng ta, rất
không may, Hiểu Hiểu là võ giả, cũng chính là đệ tử của thầy ấy…” Hoa
Nhược Hề nhún vai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT