Ngoài miệng người nọ mặc dù than thở Tô Linh Phong tham lam nhưng vẫn lục lọi nhẫn trữ vật một chặp.
“Đây vốn là linh thuật hệ hỏa, nhưng chỉ là sơ cấp thôi… Khụ! Ta không phải
linh thuật sĩ hệ hỏa, không có “sách kỹ năng cao cấp”, hơn nữa, linh
thuật hàng thượng đẳng bây giờ nàng cũng không học được…”
Tô Linh Phong đưa tay nhận lấy, dùng ánh mắt ra hiệu tiếp tục đặc trưng của bộ đội đặc chủng mà liếc hắn/
Người nọ lại lấy ra một quyển sách, đưa cho Tô Linh Phong: “Đây là sách luyện kim thuật, nhưng cũng chỉ là sách sơ cấp thôi… Dù sao thì cũng thích
hợp cho tân thủ nghiên cứu hơn, trụ cột vững chắc tất sẽ vững bền, không thể nóng vội…”
“Ngươi để ta học luyện kim thuật?” Tô Linh Phong nhíu mày hỏi.
Luyện kim sư là người có thể chế tạo các trang bị vũ khí, đạo cụ ma thuật và
các loại vật phẩm phụ trợ cho chức nghiệp, tuy rất được hoan nghênh
nhưng vẫn có rất ít người theo chức nghiệp này, nguyên nhân chính bởi vì muốn trở thành một luyện kim sư nhất định phải có tinh thần lực mạnh mẽ mới được!
Trước mắt, chỉ có Địa Tinh nhất tộc ở phía nam đại lục là có tinh thần lực
trời sinh mạnh nhất, vì thế người nơi đó có thể tùy ý rèn luyện luyện
kim thuật, luyện kim sư của nhân tộc bây giờ dù có cũng chỉ là cấp bậc
rất bình thường.
“Yên tâm, tinh thần lực của nàng đủ mạnh.” Người nọ nói chắc như đinh đóng cột.
Tinh thần lực đủ mạnh? Tô Linh Phong âm thầm suy đoán: Có phải là vì thứ gọi là U Minh Chi Lực kia không?
“Không phải ngươi dùng vài thứ đồ cấp thấp tới gạt ta đó chứ?” Tô Linh Phong
đột nhiên hỏi, mấy cuốn sách sơ cấp cũng có thể mua ngoài tiệm sách, tuy rằng giá thành không phải đắt bình thường…
“Trong sơ cấp cũng có khác biệt mà, mấy cuốn ta đưa nàng đều không bán ở bên ngoài đâu.”
Thật không? Tô Linh Phong nhướn mày nhìn người nọ, nếu những thứ này đều là
đồ tốt vậy có khả năng vai vế của hắn ta cũng không đơn giản. Hơn nữa
trên người hắn mang theo những tài liệu giảng dạy không cần dùng đến này làm gì? Bộ tính tùy thời hứng lên lại tặng cho ai đó chơi chắc? Hay là
ngại không gian trong nhẫn trữ vật lớn quá, để ít đồ thì thiếu cảm giác
phong phú?
“Còn nữa không?” Trong lòng Tô Linh Phong tuy vẫn nghi hoặc nhưng ngoài miệng vẫn hỏi.
Mặt người nọ đen như đít nồi, khóe miệng co giật như điên, bộ nha đầu này nghĩ hắn là cái thùng bảo vật di động hả!
“Không còn cái gì nàng có thể dùng được nữa, tiểu nha đầu nên thấy thỏa mãn đi.”
Đôi mắt đen kịt tĩnh mịch của người kia nhìn chằm chằm Tô Linh Phong, bỗng
nhiên đưa tay quấn lấy lọc tóc vương bên đôi má thơm mềm của nàng, ghé
sát tai nàng nói: “Nha đầu, đừng nhớ ta quá ha, chúng ta sẽ còn gặp
lại…”
Tô Linh Phong vươn móng vuốt chụp lọn tóc lại, không chút biểu tình nào mà nói: “Yên tâm, ta cũng không nhớ nhung gì ngươi đâu, vĩnh viễn không
gặp nữa là tốt nhất.”
“…Vĩnh viễn không gặp nữa sao? Sợ là hơi khó đấy… Nhớ kỹ tên ta, ta là Mặc Vấn Trần.”
Lời vừa dứt, người đã bay ra khỏi cửa phòng, nhảy lên nhảy xuống mấy cái đã không thấy bóng đâu nữa…
Lúc Liễu Nhi đưa cơm, đôi mắt sắc bén phát hiện ra cuốn sách Tô Linh Phong
cầm trong tay không phải là cuốn sách mà nàng xem mấy ngày nay, tuy
trong lòng khó hiểu nhưng vẫn không dám hỏi nhiều.
Buổi tối, Tô Linh Phong tiến vào phòng của Liễu Nhi, điểm tay một cái lên cổ nàng ta!
Liễu Nhi rên lên một tiếng rồi ngất xỉu.
Bây giờ nếu người trong nhà biết nàng đang luyện đấu khí, còn có linh cơ,
có thể tu linh thuật, khó trách những người kia sinh ngạc nhiên mà quấy
rầy nàng, rất phiền phức! Trong lòng Tô Linh Phong “hảo tâm” mà quyết
định: về sau mỗi tối nàng sẽ lại giúp Liễu Nhi ngủ ngon như vầy…
Đêm đã khuya, tinh thần của Tô Linh Phong vẫn no đủ như trước, không hề
buồn ngủ, ngay lúc nàng đang chuyên tâm tu luyện, đột nhiên nghe một
tiếng “răng rắc!” truyền tới!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT