“Thật sao? Chẳng qua là hôn môi mà thôi sao? Hả? Nàng chắc chứ?” Mặc Vấn Trần hôn nhẹ lên môi Tô Linh Phong, mập mờ cười khẽ. Chuyện xảy ra giữa bọn họ hình như không chỉ có hôn môi…
Đầu Tô Linh Phong xoay qua một bên, tránh thoát tập kích của Mặc Vấn
Trần lần nữa, ghét bỏ nhíu mày: “Không nên cười phóng đãng như vậy.”
“Phong Nhi ghét bỏ ta sao?” Mặc Vấn Trần cố ý ai oán hỏi.
Tô Linh Phong đang ở trong phòng suy nghĩ, bỗng nhiên trên tóc có sự chấn động nhỏ, nàng kinh ngạc mở mắt.
Nàng đưa tay sờ soạng trên đầu rồi lấy xuống, đây là đóa hoa màu tím của Nguyệt Quang đưa nàng trước khi tiễn nàng, nàng vẫn
luôn cài ở trên đầu.
Chỉ thấy cánh hoa vốn óng ánh càng trở nên long lanh hơn, cánh hoa
hình trái tim không có gió vẫn run rẩy, hình như là đang vui vẻ
nhảy múa, dường như nàng có thể cảm giác được tâm tình vui sướng
của đóa hoa…
Cái này…
Là Nguyệt Quang đã trở về sao?
Hiếm khi trong lòng Tô Linh Phong có hơi kích động, nàng đứng dậy,
bước nhanh ra ngoài, chưa ra tới vườn hoa là đã nghe tiếng đánh
nhau “Bịch bịch”, còn loáng thoáng nghe tiếng la hét ầm ĩ.
Tô Linh Phong đưa tay bắt được Hứa Nặc đang chạy tới trước mặt, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu thư, em đang tìm cô đây ạ.” Hứa Nặc thở hổn hển, nói: “Có một
Tinh linh tộc xông vào Phủ Thành chủ, nói là đến tìm người, thành chủ
đại nhân nghe nói, bỗng nhiên chạy ra đánh nhau với người ấy, thoạt
nhìn…hình như giữa bọn họ có đụng chạm gì đó, Mục Đạt quản gia bảo
em tới tìm tiểu thư, xem tiểu thư có cách gì để tách bọn họ ra hay
không, tiếp tục đánh nữa, Phủ Thành chủ sẽ hỏng hết…”
“Ta đi xem!” Tô Linh Phong buông Hứa Nặc ra, chạy tới theo hướng có tiếng đánh nhau.
Hứa Nặc theo sát phía sau.
Từ xa, Tô Linh Phong đã nhìn thấy cỏ cây bay tán loạn, gạch ngói đầy
đất, xung quanh bồn hoa và tòa nhà bể nát hết, bên trong khung cảnh hỗn độn là hai bóng người đang không ngừng dây dưa đánh nhau.
Tư Đồ Tiêu Sơn liên tục dùng đấu khí đuổi theo bóng người áo trắng tóc bạc.
Áo trắng như tuyết, tóc bạc phấp phới, tai nhọn vênh vang, khuôn mặt tuyệt mỹ tới mức con gái còn ghen tị, không phải Nguyệt Quang thì còn là ai được nữa…
Chỉ thấy hắn đang điều khiển thực vật loại dây leo trêu chọc Tư
Đồ Tiêu Sơn, ý đồ ngăn cản Tư Đồ Tiêu Sơn tấn công, miệng còn vô sỉ la
hét: “Ối chao ôi, ta nói Tư Đồ nè, nhiều năm không gặp, tính cách
nóng nảy của ông lại tăng thêm. Đáng tiếc là thực lực không tăng thêm
là sao ta…”
“Hừ! Lão quái vật mấy trăm tuổi rồi, lão tăng được bao nhiêu? Hay
vẫn mẹ nó làm người ta chán ghét như vậy! Cút nhanh ra khỏi phủ đệ
của ta, nơi đây không chào đón lão!” Tư Đồ Tiêu Sơn trả lời một cách mỉa mai. Đôi tay không ngừng đánh nát dây leo trước mặt, lại ngưng kết
đấu khí đánh vào Nguyệt Quang.
“Lão trứng thối nhà ông còn thối hơn hố phân, còn cứng hơn tảng
đá, ông dám mắng mẹ ta à?” Nguyệt Quang không vui, “Ông ghen ghét ta
trẻ tuổi hơn ông, đẹp hơn ông. Hừ, nếu không phải vì gặp Tiểu Phong
Phong thì ta chẳng muốn bước vào đại môn nhà ôngi đâu!” Nguyệt Quang
điều khiển dây leo giống như bầy rắn quấn quanh Tư Đồ Tiêu Sơn.
Hai người đánh nhau túi bụi, người hầu thị vệ trong phủ chỉ có
thể trốn từ xa lo lắng suông, Tư Đồ Tiêu Sơn là thánh giai võ giả,
thực lực của Nguyệt Quang tất nhiên cũng không kém Tư Đồ Tiêu Sơn,
cao thủ so chiêu thì ai dám tiến lên, đó không phải là tìm chết sao!
Tô Linh Phong nhìn hai người họ một bên đấu võ mồm một bên đập phá đồ đạc, khóe miệng co giật, ba vạch đen xuất hiện trên trán, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào?
“Mẹ nó! Chủ nhân, tinh linh biến thái kia và ông ngoại cô đánh
nhau thật kịch liệt nhỉ! Phải làm sao đây?” Lời nói trong miệng Tiểu Bạch nghe qua giống như rất lo lắng, nhưng nhìn nét mặt và giọng
điệu kia sao lại như hưng phấn thế.
“Mẫu thân có muốn Đoàn Tử giúp người tách bọn họ ra hay không?”
Đoàn Tử ở trên vai Tô Linh Phong, kích động nói.
“Tiểu tiểu thư, cô đã tới?” Mục Đạt phát hiện Tô Linh Phong đến thì vội đi tới trước mặt nàng, lo lắng nói: “Tiểu tiểu thư, vị Nguyệt Quang
kia nói là đến tìm cô, cô xem có cách nào để cho hắn dừng tay trước
hay không?”
Tô Linh Phong liếc Mục Đạt, muốn cho Nguyệt Quang dừng tay thì vị ông ngoại đại nhân kia của nàng cũng phải chịu dừng tay đã!
Suy nghĩ một chút, hay là thử khuyên nhủ rồi nói sau.
Tô Linh Phong nhìn vào vòng chiến rồi kêu lên: “Ông ngoại, Nguyệt
Quang, mọi người không nên đánh nhau, có chuyện gì dừng lại từ từ nói.”
Nguyệt Quang nghe được giọng nói của Tô Linh Phong, hai mắt chợt
sáng ngời, quay đầu nhìn vị trí Tô Linh Phong đang đứng, trên mặt tràn
đầy vẻ vui thích, đôi mắt đào hoa nhìn nàng không ngừng phóng điện,
“Tiểu Phong Phong, cuối cùng cũng thấy nàng rồi…thật tốt, người ta cứ
tưởng nàng đã chết rồi, có phải Tiểu Phong Phong cũng rất nhớ ta hay
không…”
“Câm miệng! Lão, cái lão bất tử này, đừng tính toán gì với Linh
Phong!” Lại dám đùa giỡn cháu gái bảo bối của ông! Tư Đồ Tiêu Sơn nổi
giận, hai tay kết ấn, một chùm sáng đấu khí thật lớn đập mạnh
vào Nguyệt Quang.
Miệng Nguyệt Quang đọc chú ngữ, nhanh chóng dùng thực vật kết thành
một cái lá chắn xanh lục thật lớn ngăn ở trước mặt mình, đồng thời
nhanh chóng lùi về phía sau.
Chùm sáng đấu khí kia đập lên lá chắn, phát ra một tiếng vang
thật lớn, lá chắn bị đập vào trở nên rời rạc, sức mạnh của
đấu khí bị ngăn hơn phân nửa, dư lực đấu khí không tới được chỗ
Nguyệt Quang, không thương tổn đến hắn một chút nào, có điều trên mặt
đất lại bị đánh ra một cái hố sâu…
“Ơ…, ta mãi không hiểu được, tính tình ông bảo thủ nóng nảy,
tại sao ông có thể có cháu gái là Tiểu Phong Phong dịu dàng động lòng người, nể mặt Tiểu Phong Phong, người ta vẫn nhường cho ông, mà ông
lại được một tấc lại muốn tiến một thước, ta mà không khách khí…”
“Dịu dàng động lòng người? Chủ nhân…người này nói đúng không thế?”
Tiểu Bạch trừng đôi mắt to xanh thẳm, cắn móng vuốt vẻ mặt hoài nghi.
“Mẫu thân đương nhiên dịu dàng, đương nhiên động lòng người! Mẫu thân là mẫu thân tốt nhất!” Đoàn Tử cọ cọ vào cổ Tô Linh Phong, ra vẻ thành thật nói.
“…” Khóe miệng Tô Linh Phong co rút.
“Lão không khách khí? Hừ! Ông đây không khách khí với lão ấy!” Tư Đồ
Tiêu Sơn tức giận đến râu ria run lên, đấu khí bay loạn.
“Được rồi! Không nên đánh nữa!” Tô Linh Phong thét lớn: “Ông ngoại,
Nguyệt Quang là bạn của cháu, hai người dừng tay trước đi!”
“Bạn bè cái gì! Cái tên khốn này làm ta không yên lòng! Linh Phong đứng sang bên cạnh cho ông ngoại, nhìn ông ngoại làm sao chỉnh đốn lão ta!”
“Ta như thế nào mà không yên lòng về ta hả? Chẳng phải năm đó đưa vợ của ông một bó hoa thôi sao? Ông nhớ nhiều năm như vậy sao? Keo kiệt…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT