Tô Linh Phong thấy Lôi Uyên có vẻ hứng thú nhưng cũng không thừa nước đục
thả câu, nàng lấy một trang giấy ra từ trong tay áo rồi đưa tới trước
mặt Lôi Uyên: “Ta muốn tìm mấy thứ.”
Công Hội Dong Binh có rất nihiều người, hơn nữa những người tới chốn này
cũng chẳng phải kiểu người lương thiện gì, mặc dù Tô Linh Phong không sợ nhưng cũng không muốn gặp nhiều phiền phức, hơn nữa thực lực nàng hẵng
còn chưa đạt tới mức đỉnh phong, kiểu bảo vật như nhẫn trữ vật không nên để hở ra nhiều, bởi vậy từ lúc ở trên xe ngựa, nàng đã sớm bỏ tờ giấy
chép nguyên liệu vào tay áo.
Lôi Uyên nhận lấy trang giấy kia rồi nhìn thoáng qua, sau đó trên mặt lập
tức lộ vẻ kinh ngạc: “Long Viêm thảo, Bách Hủy Hương, tủy não bọ cạp…?
Đây đều là những thứ không dễ gì tìm được…” Trong lòng Lôi Uyên hết sức
tò mò hết sức tò mò muốn biết Tô Linh Phong muốn lấy những thứ này để
làm gì, nhưng anh ta vẫn là người có quy củ, bởi vậy vẫn không hỏi ra
miệng.
“Đương nhiên là khó tìm.” Tô Linh Phong gật đầu, thản nhiên nói: “Nghe nói chỉ có Mê Vụ Sâm Lâm ở Đất Rồng Thiêng mới có Long Viêm thảo, riêng thứ này đã đủ để thành nhiệm vụ cấp S rồi, nếu không có độ khó thì chẳng phải
thù lao nhiệm vụ cấp S này dễ kiếm rồi sao?”
“Ha ha ha.” Lôi Uyên cười lớn một tiếng nói: “Tô tiểu thư nói rất đúng,
nhiệm vụ Long Viêm thảo này Lôi mỗ rất có hứng thú, mấy nhiệm vụkhác
chắc hẳn cũng có thể thuận tiện hoàn thành, bây giờ tiểu thư bố cáo
nhiệm vụ luôn sao?”
“Lôi thiếu chủ quả là người lanh lẹ.” Tô Linh Phong mỉm cười, ăn ngay nói
thật: “Chỉ là trước mắt trong tay Linh Phong không có đủ tiền thù lao,
hôm nay không thể bố cáo mấy nhiệm vụ này được, nếu Lôi thiếu chủ đã
quyết định thì chi bằng giữa trưa ngày mai đến nhận nhiệm vụ vậy.”
“Cũng được, vậy ngày mai Lôi mỗ tới nhận nhiệm vụ của Tô tiểu thư.”
“Vậy đi, Linh Phong đi trước, cáo từ.”
Nàng và Lôi Uyên không thể gọi là quen thuộc nên cũng không có ý định ôn
chuyện nữa, sở dĩ nàng đề cập đến chuyện nhiệm vụ với Lôi Uyên cũng chỉ
là bởi vì lần trước lúc săn giết Thánh Thú, Binh Đoàn Kim Sư của Lôi
Uyên cũng có thể thấy được một viên ma hạch Thánh cấp, còn không bị
Tula cướp, có thể thấy thực lực của anh ta không tệ, hi vọng sẽ có thể
giúp nàng xoay sở đủ nguyên liệu.
Bằng vào tin tức linh hoạt và nhân mạch tỏa khắp của Binh Đoàn Kim Sư, bây
giờ nếu họ đã tới thành Lăng Vân thì không thể chưa nghe nói chuyện
thành chủ thành Lăng Vân giới thiệu cháu ngoại, cũng có thể đã nghe tới
tên của tiểu tiểu thư phủ thành chủ, nhưng lúc Lôi Uyên thấy Tô Linh
Phong cũng không để lộ vẻ mặt gì đặc biệt, riêng điểm này đã khiến cho
Tô Linh Phong rất hài lòng.
Những người như Lôi Uyên vốn dựa vào làm nhiệm vụ kiếm sống, trải qua thời
gian lưỡi đao liếm máu, nàng bố cáo nhiệm vụ trả thù lao cũng coi như
không ai nợ ai, như vậy cũng tốt.
Lúc Tô Linh Phong và Lôi Uyên nói chuyện, Hứa Nặc và Tiếu Minh Lãng vẫn
luôn yên tĩnh đứng sau lưng làm nền, tuy bọn họ đã biết Tô Linh Phong
đang thu thập ít nguyên liệu kỳ lạ nhưng vẫn không biết nàng muốn làm
gì, hôm nay nghe thấy lời nàng nói với Lôi Uyên thì trong lòng liền chấn động.
Hứa Nặc chỉ là giật mình với việc Tô Linh Phong muốn tìm nguyên liệu của
Đất Rồng Thiêng, còn Tiếu Minh Lãng thì giật mình vì những nguyên liệu
trong miệng Lôi Uyên, ông biết Long Viêm thảo, Tủy não bọ cạp, đây là
những thứ dùng để luyện ma dược cấm kị! Rốt cuộc Tiểu tiểu thư muốn làm
gì đây?!
Ông cảm thấy lúc về phủ phải báo cáo cẩn thận với thành chủ đại nhân mới được…
“Tiểu tiểu thư, tiếp theo chúng ta đi đâu?” Trong lòng Tiếu Minh Lãng kinh
ngạc nhưng trên mặt lại vẫn như cũ, lúc ra khỏi Công Hội Dong Binh rồi,
ông mở miệng hỏi Tô Linh Phong.
“Hồi phủ thôi.” Tô Linh Phong cũng không quay đầu lại mà dẫn đầu lên xe ngựa.
Đi dạo được một vòng, những cảm xúc kỳ lạ đã phai nhạt không ít, cõi lòng
nàng đã yên tĩnh lại rồi, cũng không cần láng phí thời gian nữa, nàng
vẫn còn nhiều việc cần làm.
Ba người trở về phủ, Tô Linh Phong ngâm nước nóng, nhắm mắt dưỡng thần một lúc, lúc mở mắt ra thì đã thấy cơ thể trong suốt của Tiểu Bạch hiếm khi ngoan ngoãn ghé vào đầu giường, đông móng vuốt nhỏ nâng cằm, mở to đôi
mắt xanh long lanh nhìn Đoàn Tử đang ngủ ngon lành, nước dãi chảy đầm
đìa bên cạnh Tô Linh Phong, khuôn mặt nhỏ xíu lúc thì nghiêm túc, lúc
thì nhăn mũi, khi lại mỉm cười… Trông rất ư là xảo quyệt!
Tô Linh Phong xoa trán, tên nhóc này đến kỳ động dục sớm thật đấy, hơn nữa hình như nó còn tính nếm thử tình yêu vượt chủng tộc có một không hai
nữa thì phải…
Nhưng vấn đề trước mắt vẫn là giải quyết cái cơ thể be bé mà tốn bộn tiền kia đã, chỉ nghĩ tới chuyện Tiểu Bạch khôi phục thân thể rồi thì không thể
gian lận đánh bạc giúp nàng được nữa, Tô Linh Phong không khỏi lại rối
rắm, quả là khó mà buông tay được!
Hay là đợi luyện xong phục hồn dược, nàng khoan hẵng cho Tiểu Bạch dùng mà lấy chút giá trị gia tăng của nó đã nhỉ?
Chỉ mong khôi phục thân thể rồi, nó sẽ có ích hơn là trạng thái linh hồn
này, không phải là kiểu rồng có ngoại hình đẹp mà chẳng biết gì, nếu
không thì nàng lỗ lớn rồi!”
“Tiểu thư, Tiếu thúc đã khỏi thư phòng của thành chủ đại nhân rồi ạ.” Hứa Nặc ngoài cửa bỗng nhiên nói.
“Ừ.” Tô Linh Phong đứng dậy xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài. “Vậy chúng ta đi thôi.”
Nàng biết lúc trở về, Tiếu Minh Lãng tất nhiên sẽ đi tìm ông ngoại nàng, bởi vậy nàng để bọn họ nói chuyện kha khá thời gian, xem đi, chẳng phải
nàng rất khéo hiểu lòng người sao?
Cửa thư phòng của Tư Đồ Tiêu Sơn. Quản Gia Mục Đạt trông thấy Tô Linh Phong chậm rãi không nhanh không chậm đi tới thì bước lên hai bước, hơi
nghiềng người mỉm cười hỏi: “Tiểu tiểu thư tới gặp thành chủ đại nhân
sao?”
“Đúng vậy.” Tô Linh Phong gật đầu, biết rõ còn cố hỏi: “Ông ngoại ở trong đó không?”
“Thưa có, sáng sớm thành chủ đi ra ngoài, giữa trưa về phủ.” quản gia Mục Đạt tiếp tục mỉm cười hòa ái.
“Vậy làm phiền Mục Đạt Quản Gia thông báo một tiếng, nói Linh Phong có việc muốn gặp ông ngoại.” Tô Linh Phong thản nhiên nói.
” Thành chủ đại nhân đã dặn dò, nếu tiểu tiểu thư tới thì cứ đi vào là được, thành chủ đại nhân chờ tiểu tiểu thư ở bên trong.”
Tô Linh Phong gật đầu, đẩy cửa vào thư phòng của Tư Đồ Tiêu Sơn.
“Ông ngoại.”
“Ừ.” Tư Đồ Tiêu Sơn ngẩng đầu nhìn Tô Linh Phong, sau đó ra hiệu về phía cái ghế đối diện: “Ngồi đi.”
Tô Linh Phong thoải mái ngồi xuống, không đợi Tư Đồ Tiêu Sơn hỏi đã đi thẳng vào vấn đề: “Ông ngoại, cháu cần một khoản tiền.”
“Ông là ông ngoài của Linh Phong, chẳng nhẽ Linh Phong phải khách khí với
ông sao?” Quả thực Tô Linh Phong chẳng có lấy nửa xu khách khí.
“…” Tư Đồ Tiêu Sơn nhìn Tô Linh Phong, sau nửa ngày lặng yên mới mở miệng: “Cho dù cháu là cháu ngoại của ta thì ta cũng chẳng có lý nào phải giúp đỡ cháu vô điều kiện, bất cứ thứ gì trên đời này đều phải cần mình
tranh thủ cố gắng mới có, mới xem như là chính thức của mình.”
Tô Linh Phong không phản bác, bình tĩnh mở miệng: “Vậy ông ngoại cần Linh Phong làm gì ạ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT