Tá Dịch đứng một mình ở Thủy Liễu Hạ, vẻ mặt kinh hồn lạc phách…
Hứa Nặc dừng bước, trong lòng do dự: đợi Tá Dịch điện hạ đi mới
đi qua hay bây giờ đi qua luôn? Muốn vào Lâm Phong Uyển nhất định
phải qua đường này…
Còn nữa, Tá Dịch điện hạ và tiểu thư rốt cuộc làm sao vậy? Ban
ngày không phải vẫn vui vẻ cùng nhau ăn cơm rồi còn đi tản bộ
sao? Nhìn tình cảnh vừa rồi giống như có chuyện gì không thoải mái vậy?
Đối với quan hệ mập mờ của Tô Linh Phong và Tá Dịch, người trong
thành cũng có suy đoán, tất nhiên Hứa Nặc cũng nghe không ít
nhưng nàng không tin. Lúc còn ở Gia thành, lúc từ Gia thành đến Lê thành nữa, Hứa Nặc tận mắt nhìn thấy Tô Linh Phong ở chung
với Tá Dịch. Khi đó Tá Dịch vẫn là hộ vệ của Tô Linh Phong,
tuy thái độ tùy ý, cũng không phân biệt thân phận nhưng hai
người nhìn thế nào cũng không giống một đôi đang yêu nhau.
Lần này Tá Dịch xuất hiện ở yến hội sinh nhật Tô Linh Phong với thân
phận là Tam vương tử của Ninh Viễn quốc khiến Hứa Nặc bất ngờ. Nàng cũng phát hiện ánh mắt Tá Dịch nhìn tiểu thư không giống
trước nhưng chỉ có một mình Tá Dịch thay đổi mà thôi.
Thời gian không còn sớm, Tô Linh Phong cảm thấy rất mệt nên không
muốn xem sách, cũng không muốn tu luyện, chỉ nằm trên giường
nhắm mắt dưỡng thần…
Một lúc lâu sau, một giọng nói như tiếng trẻ con đang bú đã lâu không
nghe bỗng truyền qua tinh thần của nàng: “Mẹ, mẹ, Đoàn Tử tỉnh
rồi, Đoàn Tử đói bụng…”
Ngay sau đó, Tiểu Bạch hừ mũi lầm bầm nói: “Tỉnh là ăn. Bao lâu vậy vẫn không sửa được tật tham ăn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT