Tá Dịch không biết hôn, chỉ ra sức cắn môi Tô Linh Phong. Tối qua Tô Linh
Phong bị Mặc Vấn Trần hôn, đến giờ môi vẫn còn sưng, hôm nay lại bị Tá
Dịch cắn, vị tanh trong miệng khiến Tô Linh Phong tỉnh táo lại, nàng
dùng hai tay đẩy Tá Dịch ra. Tá Dịch còn đang chìm đắm trong hương vị của nụ hôn vừa rồi, không hề
phòng bị nên bị Tô Linh Phong đẩy lùi ra sau một bước mới đứng vững.
Lông mày Tô Linh Phong dựng đứng, hai mắt phát hỏa, đưa tay tát vào mặt Tá Dịch! “Bốp~ ——!”
Âm thanh giòn tan vang lên. Bây giờ là giữa trưa, mảnh rừng không một
bóng người nên tiếng động vang lên vô cùng chói tai!
Trong phút chốc, má trái Tá Dịch sưng lên, hiện rõ năm đầu ngón tay vô cùng rõ ràng, chuẩn xác.
Tá Dịch cũng đoán Tô Linh Phong sẽ đánh mình, vậy nên hắn chỉ đứng đối diện Tô Linh Phong, bờ môi khẽ nhếch lên, lẳng lặng không nói gì trước
cơn giận dữ phẫn nộ của Tô Linh Phong, khóe mắt lộ vẻ áy náy, hối hận,
bất an…
Lúc hắn cưỡng hôn Tô Linh Phong, lòng hắn bỗng rõ ràng. Trước kia hắn
không hiểu cảm giác này, bây giờ thì hắn hiểu rõ: hắn bị Tô Linh Phong
hấp dẫn. Thì ra đó là cảm giác thích một người…
Đồng thời hắn cũng đã hiểu hắn không muốn cái tên Thương Ngô quấn lấy
Tô Linh Phong không phải do mối quan hệ thầy trò của bọn họ mà là vì hắn ghen tỵ. Hắn đã coi thầy Thương Ngô là đối thủ của mình!
Lúc mới thấy môi Tô Linh Phong hơi sưng, trên người còn có những dấu
vết mập mờ, lòng đố kỵ của hắn bốc cháy. Hắn không muốn trên người nàng
có dấu vết của người nào. Hắn chỉ muốn Tô Linh Phong là của một mình
hắn.. Hắn chỉ muốn ném tên kia xuống mười tám tầng địa ngục, đời đời
không thể siêu thoát.
Ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu Tá Dịch khiến hắn kinh ngạc. Đây là suy
nghĩ của hắn sao??? Hắn … hắn cũng có lúc trở nên độc ác như vậy sao?
Bàn tay Tô Linh Phong run run, lấy tay áo lau miệng. Nàng nheo mẳt lại, giọng điệu trào phúng, nói: “Tá Dịch, huynh càng ngày càng có tiền đồ
đấy, thật khiến cho ta có suy nghĩ khác về huynh……”
Tá Dịch nghe vậy thì khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc đỏ bừng. Hắn cúi
thấp đầu, không dám nhìn thẳng Tô Linh Phong, áy náy nói: “Thực xin lỗi, ta… ta không kiềm chế được…”
“Huynh về đi, bình tĩnh mà suy nghĩ. Ta hi vọng không có lần sau!” Tô
Linh Phong thu hồi giọng điệu châm chọc khi nãy, khuôn mặt bình tĩnh,
lạnh lùng nói.
Má nó chứ! Hai người này nhìn thấy nàng là muốn cưỡng hôn. Tô Linh
Phong không hiểu, chẳng lẽ mặt nàng nhìn giống lolita lắm sao? Đàn ông
nhìn thấy đều muốn bắt nạt nàng?
Tô Linh Phong không ngờ tới hành động hôm nay của Tá Dịch. Nàng không
nghĩ người như Tá Dịch cũng có hành động như vậy. Trước đây nàng chưa
từng phát hiện ra. Chẳng lẽ nàng bị chấn động tâm lý nên không nhìn thấy sao?
“Linh Phong…” Thái độ của Tô Linh Phong khiến trong lòng Tá Dịch không
ngừng run lên. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, giọng điệu hơi khẩn trương hỏi:
“Nàng… rất ghét ta sao?”
Tô Linh Phong lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Tá Dịch, ánh mắt như xuyên
thấu người khác: “Trước kia không ghét, nhưng nếu huynh lại có hành động như hôm nay, ta nghĩ đến cả làm bạn với huynh ta cũng không dám đảm
bảo!”
“Vì sao?!” Tá Dịch bị lời nói vô tình của Tô Linh Phong kích thích,
chất vấn lại: “Còn người lưu lại những … dấu vết kia trên người nàng??
Nàng cũng ghét hắn sao? Hay là… hai người tự nguyện?”
Tô Linh Phong nghe xong mặt đen như đít nồi, trừng mắt nhìn Tá Dịch,
lạnh giọng hỏi lại: “Huynh là gì của ta? Huynh lấy quyền gì để chất vấn
ta??”
“Thực xin lỗi…” Tá Dịch cười khổ. Đúng là hắn không có tư cách chất vấn nàng. Bây giờ hắn chỉ là một vị khách, trước kia hắn đi theo nàng nhưng cũng chỉ là hộ vệ của nàng. Có lẽ hắn chưa bao giờ xuất hiện trong tim
nàng.
Nếu vậy, trong tim nàng rốt cuộc có người kia không? Hắn thật sự muốn biết…
“Huynh về đi, ta đi trước.” Tô Linh Phong không để ý tới vẻ mặt hối hận, ngây người của Tá Dịch mà chỉ bước đi.
“Linh Phong!” Ngay lúc Tô Linh Phong bước qua người Tá Dịch, hắn giữ
tay nàng lại, giọng nói hơi khẩn trương lại hơi chờ đợi hỏi: “Ta… Ta
còn có cơ hội không?”
Tô Linh Phong dừng bước, không quay đầu lại, vẫn đáp lại bằng giọng nói lạnh lùng: “Chẳng lẽ huynh không biết ta còn quá nhỏ để nói đến vấn đề
này à?!”
“…” Tá Dịch rất muốn nói thật ra cũng không quá sớm, mười bốn tuổi
lập gia đình cũng coi như không sớm. Ở đại lục chỉ có những người tu
luyện chuyên sâu mới lập gia đình muộn mà thôi.
Nhưng nghe Tô Linh Phong nói vậy, Tá Dịch bỗng hiểu ra ý của nàng. Ý
của nàng là bây giờ nàng chưa có ý trung nhân. Như vậy dấu vết trên
người nàng là sao? Tá Dịch không hiểu, nếu như nàng không muốn thì ai ép buộc nàng? Là Thương Ngô sao?
Thực lực Tô Linh Phong mặc dù không cao, cũng không quá mạnh nhưng
người bình thường muốn động đến nàng thì khó, có điều thực lực của
Thương Ngô mạnh hơn nàng gần gấp đôi. Hơn nữa ánh mắt Thương Ngô nhìn Tô Linh Phong khiến hắn nhận ra Thương Ngô có cảm tình với Tô Linh Phong…
Tối qua lúc Tô Linh Phong rời khỏi bữa tiệc, hắn cũng đi ra ngoài…
“Tên khốn kia có phải là Thương Ngô không?!” Hai mắt Tá Dịch phóng hỏa.
“Không biết!” Tô Linh Phong dùng sức gạt tay Tá Dịch ra, rút tay về,
nàng quay đầu nhìn Tá Dịch lạnh lùng nói, “Huynh quan tâm chuyện của ta
làm gì!” Dừng lại một chút rồi lại nói tiếp như cảnh cáo: “Đừng đi theo
ta!” Nói xong nàng quay đầu, bước đi thật nhanh.
Mắt Tá Dịch nhìn theo hướng Tô Linh Phong bỏ đi, nhìn đến khi nàng đi khuất mới thôi. Hai tay hắn nắm chặt, phát tiết vào thân cây bên cạnh. Chưởng vừa tung ra, thân cây đã lún xuống đất tạo thành một hố nhỏ, lá cây bay tán loạn…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT