Tâm trạng Tô Linh Phong dần ổn định lại. Nàng nhắm mắt, dựa vào ngực Mặc Vấn Trần. Mặc Vấn Trần ôm lấy thân thể nhỏ bé của Tô Linh Phong, tự trách, cũng
tự hỏi: Hôm nay hắn không suy nghĩ kỹ đã đưa nàng vào đường hầm thời
gian, nếu không phải kịp thời phát hiện biểu hiện của nàng thì không
biết có chuyện gì xảy ra nữa?
Hắn không ngờ trong lòng Tô Linh Phong lại đang cất giấu một bí mật có
ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng như vậy. Nàng không kìm nén được cảm
xúc, thiếu chút nữa đã khiến tinh thần rơi xuống vực sâu, không thể kéo
dậy nổi! Lòng nàng vẫn không muốn thừa nhận bí mật đó. Nếu vậy chắc hẳn
bình thường phải nhẫn nhịn che giấu đã khiến nàng chịu nhiều khổ sở…
Ra khỏi đường hầm không gian, Tô Linh Phong cảm thấy áp lực vơi dần.
Nàng cảm nhận được mình đã thoát ra khỏi thế giới hắc ám quỷ dị kia.
Chân nàng đã có cảm giác chạm đến mặt đất, nhưng nàng vẫn không dám mở
mắt, chỉ dựa vào ngực Mặc Vấn Trần mà không cử động.
“Phong Nhi, chúng ta đến rồi. Đừng sợ, mở mắt ra đi…” Giọng nói nhẹ
nhàng dễ nghe mang theo chút yêu chiều của Mặc Vấn Trần vang lên bên tai Tô Linh Phong.
Lông mi của Tô Linh Phong khẽ động, rồi lại nhắm lại, không dám mở ra.
Mặc Vấn Trần than nhẹ một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Linh Phong, rồi sau đó hôn lên mắt, lên má…
“Phong Nhi, nàng như thế này là muốn ta tiếp tục sao???” Động tác của
Mặc Vấn Trần bỗng nhiên dừng lại. Hắn nhìn vào cánh môi nhỏ nhắn phơn
phớt hồng của Tô Linh Phong, thật xinh đẹp!!!
“Phong Nhi, nếu nàng đã chủ động như vậy, ta cũng không khách khí…”
Giọng nói của Mặc Vấn Trần có phần trêu chọc, nhưng cũng nhuốm vài phần
dục vọng. Hắn thật sự rất muốn hôn lên đôi môi nhỏ nhắn ngọt ngào kia.
Lúc Mặc Vấn Trần chuẩn bị hôn lên môi Tô Linh Phong, Tô Linh Phong rốt
cuộc cũng mở mắt, dùng sức đẩy hắn ra nửa bước chân, ánh mắt lạnh lùng,
yên lặng nhìn hắn.
Mặt Mặc Vấn Trần thoáng qua vẻ thất vọng. Hắn thấp giọng nói: “Thật đáng tiếc…” Chỉ một chút nữa…
Vô số ánh sáng lam nhẹ tỏa ra từ đom đóm lơ lửng giữa không trung như
bay múa bốn phía, khiến khung cảnh xung quanh như mộng ảo: Màu xanh da
trời làm chủ đạo,, ánh trăng nhu thuận như làn sữa, còn có những ánh
sang màu lam xinh đẹp đang di chuyển này nữa, tất cả đều giúp nàng nhìn
rõ cảnh vật xung quanh.
Nơi này giống như một ngọn núi nhỏ yên tĩnh, bốn phía kì hoa dị thảo um tùm xanh tốt, có rất nhiều loài hoa Tô Linh Phong không biết tên, lá
cây theo gió đung đưa thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng xào xạo vô
cùng dễ chịu. Nơi hai người đang đứng là một bãi đất trống bằng phẳng,
trải khắp mặt đất là những loài hoa hiếm gặp. Hương hoa quyện vào không
khí làm say lòng người, khiến người ta nghĩ đến một biển hoa…
Giũa biển hoa ấy, Tô Linh Phong nhìn thấy một ngôi mộ, một ngôi mộ được biển hoa vây xung quanh
Mặc Vấn Trần không trả lời câu hỏi của Tô Linh Phong, chỉ mỉm cười nắm tay nàng đi từ từ đến ngôi mộ giữa biển hoa…
Đi đến trước mộ, Mặc Vấn Trần dừng bước, nói: “Đây là mộ của cha mẹ ta…” Dứt lời, Mặc Vấn Trần quỳ xuống trước mộ.
Cảm xúc trên mặt Mặc Vấn Trần rất bình tĩnh, không có bất kỳ vẻ bi
thương nào, giống như đến thăm mộ người khác. Hắn nhẹ giọng nói: “Phụ
thân, mẫu thân, hai người có khỏe không? Đã lâu con trai không đến thăm
hai người, phụ mẫu có giận con không?” Mặc Vấn Trần dừng một chút lại
tiếp tục nói: “Đúng rồi, hôm nay, con trai dẫn theo Linh Phong đến chào
phụ mẫu. Con trai cũng đã nói qua với hai người, chắc chắn hai người sẽ
thích nàng…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT