Nhờ nguyên tố Hệ Phong, thân pháp của Tula nhanh đến không ngờ. Với tốc độ
không ai theo kịp kia, việc nhìn thấy bóng của y cũng đã khó chứ đừng
nói đến so chiêu. Nhiều người trong đại sảnh tự biết biết mình không
phải đối thủ của y nên tự giác lui về sau, tình cảnh bỗng chốc trở nên
hỗn loạn.
Vừa đẩy đám thiếu niên tập trung quanh Tula ra, ngay lập tức Tư Đồ Tiêu Sơn cảm giác được sức gió nhanh chóng thối lui sau lưng, lòng ông chấn
động. Quả nhiên Tula dụng kế giương đông kích tây!
Trịnh Ân thấp giọng đọc chú ngữ, nghiêng mắt nhìn theo tàn ảnh của
Tula, nhanh chóng tạo ra một tấm lưới bằng đất! Đáng tiếc nguyên tố thổ
trong đại sảnh không nhiều, ông lại không mang pháp trượng, cũng sợ làm
khách khứa bị thương nên tấm lưới bằng đất kia có khả năng áp chế áp chế rất thấp, vốn không phát huy được sức mạnh vốn có, dễ dàng bị nguyên tố Hệ Phong của Tula thổi bay. Lập tức đất bụi bay đầy đại sảnh, chướng
khí mù mịt, những vị khách đứng gần đó dính đầy bụi đất, toàn thân bẩn
thỉu…
Tư Đồ Tiêu Sơn, Trịnh Ân cùng lúc thấy Tula gần như hòa vào gió, bay tới vị trí của Tô Linh Phong…
Thật ra Tư Đồ Tiêu Sơn và Trịnh Ân đã sớm nghĩ đến việc Tula công kích
thiếu niên kia chỉ để đánh lạc hướng, Tô Linh Phong mới là mục đích
chính, nhưng bọn họ lại không dám dùng tính mạng của khách mời làm tiền
đặt cược. Nếu như không cứu thiếu niên kia, Tula rất có thể sẽ giết chết cậu ta!
Lúc này, trong quá trình vừa tiến vừa lui để tránh một kích kia, Tô
Linh Phong đã lùi về phía sau đám khách mời một khoảng rồi, Tư Đồ Tiêu
Sơn và Trịnh Ân muốn đuổi theo Tula để cứu nàng là chuyện không thể.
Cũng may Tá Dịch luôn cảnh giác, lúc nào cũng chắn trước mặt Tô Linh
Phong. Lúc Tula đánh về phía thiếu niên kia, Tá Dịch đã nhanh chóng gọi
Cự Kiếm từ nhẫn trữ vật ra. Lúc này khi Tula bay qua, ngân quang của Cự
Kiếm thoáng chốc tăng vọt, Tá Dịch bổ mạnh về phía thân ảnh mơ hồ của
Tula.
” Kiếm Khí màu bạc! Là Kiếm Thánh!”
“Bà mẹ nó, biến thái không chỗ nào không có…”
“Thật đẹp trai…”
“Ta rất muốn bái ngài ấy làm thầy… “
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi tận mắt nhìn thấy ngân quang
từ Cự Kiếm của Tá Dịch, rất nhiều thiếu nam thiếu nữ vẫn không nhịn được mà kêu lên đầy kinh ngạc, đáy mắt bọn họ hiện ra sự sùng bái, si ngốc
nhìn thân ảnh cao lớn đầy cao ngạo của Tá Dịch, bị sức hút của hắn hấp
dẫn và khuất phục, hoàn toàn quên lúc này có tới mấy đại cao thủ đang
giao chiến ác liệt…
Hứa Nặc đứng trong góc khuất nắm tay thành nắm đấm, nhìn nam tử giơ Cự
Kiếm màu bạc, từ sâu bên trong không chỉ có kinh hoàng mà còn có ngưỡng
mộ… Kiếm Thánh có thể phát ra Kiếm Khí sao? Khí thế kia thật bá đạo,
thật uy vũ! Nếu như một ngày nào đó, nàng cũng có thể trở thành Kiếm
Thánh thì tốt biết bao…
Lạc Y đứng cạnh Hứa Nặc nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người này chính là Tam
vương tử trong truyền thuyết sao? Ừ, quả thật mạnh hơn nhiều so với đại
vương tử và Nhị vương tử…”
Tula đã từng chịu thiệt trước đại kiếm trong tay Tá Dịch nên trong lòng sớm đề phòng, vừa cảm nhận được khí thế hung tợn, ác liệt của Kiếm Khí
thì đã vội vàng trốn sang bên trái, đồng thời thấp giọnh đọc chú ngữ,
lập tức vô số nguyên tố phong biến thành rắn gào thét, quấn lên thân
kiếm trong tay Tá Dịch!
Những con rắn kia cũng không hung mãnh, thậm chí những người cách khá
xa cũng không cảm nhận được nguyên tố tính chất đặc biệt của chúng,
nhưng lại rất khó đối phó. Cự Kiếm trong tay Tá Dịch bị vô số sức mạnh
lôi kéo theo các hướng khác nhau, khó có thể thoát khỏi.
Mặt Tá Dịch vẫn không đổi sắc, cổ tay xoay chuyển một vòng, kiếm trong
tay khẽ rung lên, ‘vù’ hai tiếng đã chém đứt vài con rắn, lộ ra chút khe hở. Tá Dịch nắm Cự Kiếm, muốn hút thân kiếm từ khe hở ra.
Tula thấy thế thì nhanh chóng niệm một câu chú ngữ, lại có vô số rắn từ nguyên tố phong bay về phía Tá Dịch. Cùng lúc đó, những con rắn bị Tá
Dịch chém đứt lại tụ lại lần nữa, tiếp tục quấn chặt thân kiếm!
Tá Dịch chau mày, môi mỏng nhếch lên, kiếm trong tay không ngừng chém
giết nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, kỳ thật nếu hắn nâng cao Kiếm Khí đến năm tầng thì hoàn toàn có thể biến những thứ phiền phức này
thành nguyên tố vi hạt! Thế nhưng uy lực của Kiếm Khí quá lớn, sảnh tổ
chức yến hội quá nhỏ, người lại quá nhiều, nếu làm như vậy thì chắc chắn sẽ làm toàn bộ khách ở đây bị thương, những người đứng gần có thực lực
yếu có thể sẽ mất mạng!
“A! Tá Dịch vương tử không tránh được đám rắn của Tula!” Mọi người thấy một màn như vậy thì trong lòng cũng vô cùng sốt ruột.
“Hắn không phải Kiếm Thánh sao? Thực lực của Kiếm Thánh chỉ như vậy thôi à?” Một thiếu niên đi theo Bùi Kim Cát nói.
“Tên ngu ngốc này, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy sao? Tá Dịch hoàng tử sợ khách trong sảnh bị thương!”
“…”
Tula nhìn vẻ mặt khó khăn của Tá Dịch, bờ môi tái nhợt khẽ cười, trên
gương mặt âm nhu tà khí hiện vẻ trào phúng. Thiện lương chính là điều
ngu xuẩn nhất, kẻ mềm lòng như vậy …nhất định thua rồi…
Thừa dịp Tá Dịch bị đám rắn quấn chặt, Tula tấn công Tô Linh Phong lần
thứ hai. Tô Linh Phong đã lấy thanh pháp trượng hệ minh hỏa mới chỉ dùng một lần ra từ nhẫn trữ vật, hợp lực chuẩn bị ra một kích!
Pháp công của Tula bị Tá Dịch đỡ được liền dừng lại một lát, Tư Đồ Tiêu Sơn và Trịnh Ân đã song song chạy tới. Tư Đồ Tiêu Sơn đánh ra một
chưởng đấu khí về phía Tula, Trịnh Ân cũng ném cái lưới bằng đất ra lần
nữa.
Nhưng cả hai lại giống nhau, đều không xuất ra thực lực của bản thân.
Tuy Tư Đồ Tiêu Sơn là Võ Thánh, nhưng ở trong đại sảnh yến hội, ông cũng không dám ngưng tụ đấu khí thành hình, chỉ có thể dùng chưởng đấu khí
để công kích Tula, mà uy lực của Trịnh Ân kia cũng giảm đi nhiều, tấm
lưới bằng đất vẫn không thể uy hiếp Tula.
Tula thầm hừ một tiếng trong lòng, xem ra trước khi đến đây y đã đánh
giá cao bọn họ, chỉ có vậy mà đã co cóng chân tay mà còn muốn làm y bị
thương sao? Nằm mơ!
Tô Linh Phong cau mày, đại não nhanh chóng suy nghĩ nhưng vẫn không nghĩ ra cách gì.
Tiểu Bạch cũng bay tới bay lui, “Aiz ông t…r…ờ…i…, đám loài người ngu
xuẩn này còn tụ tập ở đây làm gì vậy? Vì sao không đi đi! Bọn họ không
biết bản thân ở đây làm vướng tay vướng chân người khác rất đáng ghét
sao? Aiz, chủ nhân, hai ông già với cái tên ngốc kia sao lại đần như
vậy! Tại sao phải lo sợ những điều ngu xuẩn thế? Nếu Long gia ta có thân thể thì tốt rồi, hây, bọn ngu ngốc này, tức chết Long rồi, thật làm cho Long gia ta không nhìn được rồi…”
Lúc này Tiếu Minh Lãng đã dẫn mấy hộ vệ tới, chắn trước mặt Tô Linh Phong.
Thân pháp của Tula quá nhanh, mọi người trong sảnh vốn đều không thấy
bóng người của y, chỉ có mấy cao thủ thánh giai có thể nhìn thấy đang
đánh với y. Sau mấy lần Tula tránh về sau rồi hiện thân lần nữa, y đã ở
ngay sau lưng Tô Linh Phong!
Tá Dịch, Tư Đồ Tiêu Sơn và Trịnh Ân lấy làm kinh hãi, muốn đi cứu Tô
Linh Phong nhưng không kịp. Tô Linh Phong cảm giác được sau lưng có
tiếng gió, nhanh chóng nâng cao pháp trượng, đọc chú ngữ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT