Hứa Nặc đã được nhìn qua thực lực của Tô Linh Phong ở Gia Thành
nên lúc này cũng không quá kinh ngạc. Nhưng đây là lần đầu tiên
Tiếu Minh Lãng thấy Tô Linh Phong ra tay nên không tránh khỏi mở
to mắt nhìn, trong lòng cũng giật mình không nhỏ!
Tiếu Minh Lãng biết Tô Linh Phong cũng đã đột phá đấu khí cấp 3
thành võ sĩ trung cấp rồi. Nhưng ngay từ đầu nàng đã không thèm
để Tiểu Huyên kia vào mắt, vừa ra tay đã làm người ta choáng
rồi! Hơn nữa, từ đầu đến cuối cũng không thấy nàng dùng đấu
khí! Đây là thực lực của một võ sĩ trung cấp sao??
Tô Linh Phong cũng không liếc nhìn Tiểu Huyên đang nằm hôn mê trên
mặt đất mà quét mắt nhìn mấy thiếu niên kia, giọng nói thanh
lãnh: “Trong số các người, ai muốn tiếp tục?”
Ánh mắt của nàng không vui không buồn, rất bình tĩnh nhưng lại làm đám người kia cảm thấy vô cùng áp lực! Ánh mắt ba người kia
lập tức trốn tránh, không ai lên tiếng. Lúc trước chuyện Tiểu
Huyên lấy thân phận sư tỷ để bắt nạt sư muội này đã làm người ta xấu hổ muốn chết rồi, bây giờ bọn họ còn mặt mũi nào mà
ra tay với Tô Linh Phong nữa! Hơn nữa… thực lực của bọn hăọ không bằng Tiểu Huyên, động thủ chỉ làm cho mình mất mặt…
Lúc này Ngọc Khiết đã đứng dậy, nhìn bóng lưng mấy thiếu niên
phân phó một câu: “Trước hết đỡ Tiểu Huyên đứng lên đã. Đại
Vĩ, huynh mau đi gọi xe ngựa tới.”
Võ sĩ gọi Đại Vĩ kia đáp ứng, xoanh người đi thẳng.
“Đương nhiên không phải!” Tiếu Minh Lãng nghiêm túc nói: “Đừng coi thành Lăng Vân giống như các thành thị khác. Nơi đây là thành thị
giàu có cũng như có uy vọng nhất trên mấy đại lục! Mỗi quốc
gia đều muốn lôi kéo thành Lăng Vân, thử hỏi như vậy thì còn
người nào uy hiếp được nữa!”
Thành Lăng Vân không chỉ giàu có mà còn là trung tâm bồi dưỡng nhân
tài cho các quốc gia trên đại lục. Nếu có quốc gia nào gây bất lợi cho thành Lăng Vân, các quốc gia còn lại sẽ đáp trả dữ
dội. Chỉ có quốc chủ nào não tàn mới làm loại chuyện ngu
ngốc này để nước mình rơi vào tầm công kích của liên minh các
nước.
“Nếu đã như vậy, Tiếu thúc còn lo lắng điều gì?”
Trong tầng ngầm kia có một ít nguyên thạch, đồ giải bảo, toàn
những đồ không thể cho người khác thấy. Chỉ là… Mục Đạt đã
cẩn thận khóa cửa, lại đưa nàng chìa khóa. Xem ra Tiếu Minh
Lãng đã nói chuyện nàng đổ bảo cho Tư Đồ Tiêu Sơn và Mục Đạt
rồi…
Hình như nàng thể hiện quá mức thì phải… Nhưng cho dù thế thì có
sao đâu? Dù sao thì người khác cũng không đoán ra được Tiểu Bạch
bên người nàng chính là máy chọn bảo thạch siêu cấp!
Tô Linh Phong không vội vã giải bảo hoặc luyện tập luyện kim. Mỗi buổi chiều nàng đều đeo Tụ Ngưng châu trên người, luyện công.
Trong lúc nàng luyện công, quả nhiên cảm giác được các phần tử trong cơ thể hấp thu và chuyển hóa rất nhanh.
Sau khi ăn tối với Tư Đồ Tiêu Sơn, Tô Linh Phong luyện tập đấu khí thêm một canh giờ mới đi nghỉ.
Trong đêm, cảm giác được không khí quen thuộc, mí mắt Tô Linh Linh vẫn nhắm chặt. Nàng trở mình, úp mặt xuống gối ngủ tiếp.
Mặc Vấn Trần đặt kết giới trong phòng, sau đó thuần thục cởi
giày trèo lên giường, giơ tay Tô Linh Phong ủ trong ngực, cười
thấp bên tai nàng: “Tiểu nha đầu, ta biết nàng không ngủ.”