1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300
“Đều muốn? Khụ… Cô chắc chắn?” Dịch Thủy Giác đưa tay lên lau tro bám
trên mặt, kết quả càng lau lại càng bẩn. Cuối cùng hắn quyết
định mặc kệ… “Phải, ra giá đi.” Tô Linh Phong gật đầu. Dịch Thủy Giác thấy cái ghế duy nhất vẫn còn trống thì liền ngồi
phịch cuống, ngẩng đầu, híp mắt, lười biếng nhìn Tô Linh Phong: “Cô chỉ là luyện kim sư sơ cấp, những baản vẽ này phần lớn cô
đều chưa dùng được đâu.” “Bây giờ chưa dùng không có nghĩa sau này cũng không cần.” Tô Linh Phong bình tĩnh đáp. “Ồ… Cô có khoác lác không vậy? Người xưa nói đứa trẻ mạnh miệng không phải đứa trẻ ngoan…” “Thế nào? Huynh bán bản vẽ còn muốn căn cứ vào trình độ đối
phương để bán sao?” Tô Linh Phong nhìn hắn chằm chằm, thanh lãnh
hỏi lại. “Vấn đề này sao…” Dịch Thủy Giác tự tìm cho mình tư thế thoải mái nhất trên ghế, chầm chạp đáp: “Thứ tốt nên đương nhiên muốn
bán nó cho người có thể phát huy giá trị của nó rồi…” Tô Linh Phong nhăn trán, giọng càng thêm lạnh lùng: “Muốn mua lại
không bán. Vậy huynh có điều kiện gì, nói thẳng ra.” “Ta nói vị tiểu thư này, sức kiên nhẫn của cô cũng thật kém…” Dịch Thủy Giác lắc đầu. “Tính nhẫn nại của ta có hạn. Huynh tốt nhất đừng lãng phí thời gian của ta.” “Được rồi được rồi…” Dịch Thủy Giác thỏa hiệp: “Không bằng như vậy
đi, mấy bản vẽ bây giờ cô có thể sử dụng thì cô cứ cầm lấy
mà dùng, ta cũng chưa lấy tiền. Nếu cô có thể chứng minh sau
này cô có khả năng sử dụng toàn bộ bản vẽ còn lại kia thì ta
sẽ lấy cô 5000 kim tệ. Cô thấy thế nào?” Tô Linh Phong nghe vậy nhíu mày. Đây đều là những bản vẽ hiếm
có, mọi cấp bậc đều có, trong đó luyện kim sư cao cấp cũng có
thể luyện chế trang bị. Một bản vẽ ít nhất cũng trị giá mấy nghìn kim tệ! Chỗ bản vẽ này nàng ước chừng cũng mấy vạn
kim tệ! Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần xin tiền của Tư Đồ Tiêu Sơn hoặc bán những bảo thạch không dùng của mình đi để mua
lại những bản vẽ này. TVậy mà hắn lại chỉ đòi của nàng 5000
kim tệ. Rõ ràng thấp hơn giá thật rất nhiều! Hắn rốt cục dựa vào gì mà tin tưởng? Hơn nữa, trong chỗ kia có
hai bản vẽ mà trình độ luyện kim đại sư mới có thể luyện,
tại sao hắn lại lấy được chúng? “Những bản vẽ này huynh lấy từ đâu?” Tô Linh Phong nhìn Dịch Thủy
Giác chằm chằm, nói thẳng suy nghĩ của mình ra. “Ta là luyện dược sư đấy nhé. Mấy năm trước ta đến Nam Kỳ đại lục
để tìm chút thảo dược, tình cờ gặp mấy người bạn Địa Tinh
tộc. Lúc ấy một tộc nhân của bọn họ mắc bệnh, cần ít nước
thuốc của ta nhưng lại không có đủ kim tệ để mua nên dùng đống
giấy rách này để đổi.” Dịch Thủy Giác vừa dứt lời liền lấy
một quả táo màu đỏ rực ra từ nhẫn trữ vật, không rửa cũng
không nhìn, dùng bàn tay đầy tro bụi cầm lấy, đưa lên miệng cắn
một miếng. Hứa Nặc nhìn bàn tay Dịch Thủy Giác cầm lấy quả táo thì nhíu
mày, thật mất vệ sinh! Hơn nữa, tuy nàng không biết cụ thể giá trị những bản vẽ Tô Linh Phong mua nhưng nghe nói 5000 kim tệ
vẫn rẻ thì nhất định là thứ đáng giá rồi. Vậy mà hắn lại
tùy tiện đặt chúng ở phòng kho, mà quả táo lại để trong nhẫn trữ vật?? Đúng là quái nhân… Tiểu Bạch quan sát quả táo Dịch Thủy Giác ăn cũng lắc đầu nhếch
miệng: “Cái này gọi là không sạch sẽ ăn hết không có bệnh
sao?” Biểu lộ của Tô Linh Phong vẫn như cũ, ánh mắt như hỏi ý kiến nhìn Tiếu Minh Lãng. Tiếu Minh Lãng hiểu được hàm ý trong ánh mắt Tô Linh Phong. Nàng
hỏi y đẳng cấp của những bình thuốc vừa mới xem, phán đoán
xem lời của người kia là thật hay giả. Lập tức, y liền gật
nhẹ với Tô Linh Phong. Nhìn thấy Tiếu Minh Lãng gật đầu, Tô Linh Phong thu hồi ánh mắt,
hỏi Dịch Thủy Giác: “Huynh muốn ta chứng minh thế nào?” “Rất đơn giản…” Dịch Thủy Giác nuốt miếng táo trong miệng, cười
híp mắt nói: “Chỉ cần trong ba tháng, cô có thể đột phá trình độ luyện kim sư trung cấp, ta sẽ bán toàn bộ bản vẽ cho cô.” “Được! Một lời đã định.” Tô Linh Phong cũng không nói nhảm, rút những bản vẽ nàng có thể dùng bây giờ ra, còn lại trả cho Dịch
Thủy Giác. Dịch Thủy Giác thấy Tô Linh Phong vui vẻ đồng ý thì không khỏi sửng sốt một chút, lại lập tức cười: “Xem ra cô rất tự tin vào
thiên phú của mình!” “Cho dù sau ba tháng ta không đạt trình độ trung cấp cũng không mất gì, không phải sao?” “…” Khóe miệng Dịch Thủy Giác co giật, đúng thật là cho dù nàng
không đạt được trình độ hắn yêu cầu cũng không mất gì, chỉ có hắn là tốn mất mấy bản vẽ sơ cấp thôi… Tại sao vậy? Sao lại thế? Vì sao hắn lại không tính toán số sách này chứ? “Yên tâm.” Tô Linh Phong vỗ vai Dịch Thủy Giác, nói như trấn an:
“Những bản vẽ còn lại huynh nhớ bảo quản thật tốt. Ba tháng
sau ta sẽ đến lấy.” Dứt lời lại lấy ra mấy miếng kim tệ đặt
trên bàn: “Cất kỹ.” “Đây là ý gì?” Dịch Thủy Giác nhìn mấy miếng kim tệ kia, lại nhìn Tô Linh Phong, khó hiểu hỏi. “Tiền trả cho mấy tờ bản vẽ ta lấy.” Nàng nhàn nhạt đáp “Ta không
phải người thích chiếm tiện nghi người khác.” “…” Trên trán Dịch Thủy Giác xuất hiện vài vạch đen, chỉ vài mấy miếng kim tệ trên bàn, cao giọng nói: “Mấy tờ bản vẽ của ta
trị giá ngần này kim tệ hả??” Nàng thật không biết xấu hổ, còn nói không chiếm tiện nghi của hắn chứ. “Trong mắt huynh mấy trang giấy kia vốn không đáng gì, bây giờ huynh thu được lợi nhuận như vậy thì nên biết đủ. Làm người đừng quá
tham lam.” Tô Linh Phong nhàn nhạt nói. “…” Nước mắt Dịch Thủy Giác muốn trào ra. Hắn đã trêu trọc một
người như thế nào vậy? Như vậy có quá vô lương không chứ? Tiểu Bạch, Hứa Nặc, Tiếu Minh Lãng nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình… “Tiếu thúc, Tiểu Nặc chúng ta đi thôi.” Nàng không thèm để ý gương
mặt vặn vẹo của ai kia, gọi hai người một tiếng rồi dẫn đầu ra khỏi tiệm thuốc. “Này, cô còn chưa cho ta biết tên cô!” Dịch Thủy Giác tay cầm nửa quả táo, đuổi theo đến cửa phòng, nhìn theo bóng lưng Tô Linh Phong
kêu lên. “Tô Linh Phong.” “Phụt… Ha ha ha…” Sau khi rời khỏi tiệm thuốc, Hứa Nặc rốt cục nhịn
không được mà cười thành tiếng: “Tiểu thư, vẻ mặt vừa rồi của
người kia thật buồn cười…” Tiếu Minh Lãng vân vê chòm râu trước ngực, trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi: “Tiểu thư, người kia họ Dịch?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300