Mặc Vấn Trần đương nhiên chẳng buồn để ý, nhu hòa nói: “Ta cũng không
định giám sát Phong Nhi, chỉ là quá ưu thích nàng nên muốn
nàng an toàn, cũng rất muốn hiểu rõ các mối quan hệ của Phong Nhi…”
Tô Linh Phong liếc nhìn Mặc Vấn Trần, khóe miệng khẽ giật nhưng không nói gì.
“Tiếu Minh Lãng có nói cho Phong Nhi biết thân phận tiểu tử Bùi Cát
kia ra sao không?” Mặc Vấn Trần không thèm nhìn thái độ Tô Linh
Phong, lại hỏi.
“Không.” Tô Linh Phong đạm mạc đáp.
“Ồ… Chờ đến hội yến sinh nhật, nàng sẽ biết rõ hắn là ai thôi.”
Trầm ngâm một lát, Mặc Vấn Trần lại dặn: “Tiểu tử kia có lẽ
sẽ tìm cơ hội đến gần nàng. Phong Nhi không nên nể mặt cậu ta.”
Tô Linh Phong trợn trắng mắt. Nàng vốn cũng không có ý định nể mặt cậu ta làm gì…
Mặc Vấn Trần ôm nàng vào ngực, lầm bầm nói: “Sau yến hội này,
những người có mục đích không trong sáng sẽ ngày càng nhiều.
Đối với những kẻ không đứng đắn, Phong Nhi ngàn vạn lần không
nên khách khí!”
“Mục đích không trong sáng? Không đứng đắn?” Tô Linh Phong ngẩng đầu,
cười như không cười mà nói: “Đây là huynh đang nói chính mình
hả?”
“… Ta đối với nàng toàn tâm toàn ý, sao có thể gọi là không
đứng đắn?” Mặc Vấn Trần cọ cọ mũi với Tô Linh Phong, mị hoặc
nói: “Thật ra mục đích của ta rất đơn thuần, chỉ là muốn Phong Nhi yêu thích ta, trở thành người của ta…”
Tiểu Bạch vốn vô thanh vô thức ở một bên xem náo nhiệt thấy vậy thì
ngáp một cái. Tên động dục kia đến phòng chủ nhân nhiều lần
như vậy nhưng cả hai thực chất không hề tiến triển, quả thật
không có ý nghĩa…
Sáng hôm sau Mục Đạt lại đưa cho Tô Linh Phong 2000 kim phiếu, nói là
Tư Đồ Tiêu Sơn giúp nàng chút tiền mua tài liệu luyện kim.
Tô Linh Phong cũng không khách khí mà nhận lấy, lại đồng ý mang theo Tiếu Minh Lãng đi dạo phố.
Đến công hội binh đoàn, Tiếu Minh Lãng cầm roi ngựa, nhìn nàng hỏi: “Tiểu thư kế tiếp muốn đi đâu?”
“Trước hết dừng xe ở đây đi. Ta muốn tùy tiện dạo chơi.” Tô Linh Phong thản nhiên nói.
Công hội binh đoàn nằm ở khu vực phồn hoa trong thành, các cửa hàng hay chỗ ăn chơi bên cạnh đều không ít, bắt đầu đi bộ dạo phố
từ đây chắc chắn không phải lựa chọn sai lầm.
Tiếu Minh Lãng gật đầu đồng ý, im lặng đi theo nàng.
Cái cửa tiệm này rất lớn, có tất cả ba tầng lầu, bên trong bố
trí có hơi giống cửa hàng sách báo hiện đại. Sách vở ở đây
đều được phân loại, đặt chỉnh tề trên các giá khác nhau để
khách hàng tùy ý đọc thử, chọn lựa cho đến khi thỏa mãn mới
mua.
Hơn nữa mỗi quyển sách đều được đánh dấu bằng linh thuật thủy
ấn đặc thù, nếu không trả tiền mà mang sách khỏi cửa hàng,
thủy ấn sẽ phát ra cảnh báo, ngăn cản mọi khả năng mất sách.
Thật là tiên tiến! Tô Linh Phong thần than.
“Mọi người không cần đi theo ta, cứ tùy ý đi dạo trong khu vực này,
lát gặp ở cửa.” Tô Linh Phong quay đầu lại nói với Hứa Nặc và Tiếu Minh Lãng.
“Tiểu thư, hai người cứ đi dạo đi, ta ngồi đây chờ hai người.” Vừa
nói, Tiếu Minh Lãng vừa chỉ tay vào một loạt ghế đặt ở khu
vực chờ.
Tô Linh Phong lại theo hướng dẫn của tiểu nhị lên lầu hai, đi đến
khu sách về thuật luyện kim. Nàng muốn biết ở đây có bản vẽ
vũ khí đặc thù hay không. Chỉ tiếc sách vở ở đây cũng chỉ ghi lại những cách chế đồ thông thường…
Xem ra nàng vẫn phải nhờ ông ngoại đại nhân rồi, hoặc là… đến hỏi Mặc Vấn Trần?
Tô Linh Phong đặt sách về chỗ cũ, nâng mắt liền trông thấy khu
sách về luyện dược. Ở đó có một nam tử áo xanh lười biếng
dựa vào giá sách, híp mắt, cười như không cười nhìn nàng…
Nam tử này trên dưới hai mươi tuổi, ngũ quan tuấn tú, chỉ tiếc da
quá trắng, thân hình phía trên cũng hơi gầy, có một loại mỹ
cảm ốm yếu. Nhưng khí chất lười biếng trên người lại khiến hắn
thêm vài phần bướng bỉnh tiêu sái…
Tô Linh Phong có chút ấn tượng về người này. Trêm đường đến Lăng
Vân thành có đi ngang qua thành Quang Vinh. Lúc đụng phải Đường Hiên, Đường Mật Mật và Đoạn Hiểu Phong, đây là người vẫn ngồi lười biếng
không xen vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT