Tá Dịch chạy thẳng đến cửa hàng vũ khí, áng theo giá tiền của Tô Linh
Phong để trao đổi, nhưng hắn đã không ngừng đi đến rất nhiều cửa hàng mà vẫn không thể thỏa thuận hợp lý được.
Tô Linh Phong đưa cho hắn vũ khí và giá cả của từng loại vũ khí, nếu bán
lẻ cho những nhà phiêu lưu thì có lẽ sẽ lãi rất lớn nhưng nếu bán vũ khí cho cửa hàng, hộ gia đình thì chủ yếu sẽ không có lợi nhuận, chẳng ai
muốn kiếm tiền kiểu này cả.
Tá Dịch cảm thấy vướng mắc trong lòng, lẽ nào phải đến quảng trường bày đồ ra để bán sao? Từ trước đến nay hắn vốn không am hiểu việc buôn bán đồ
mà! Hơn nữa, ngồi trước quầy hàng như thế này thì… hắn thấy không được
tự nhiên cho lắm…
Nếu không thì tự mình bỏ tiền túi ra đưa cho nha đầu kia? Aiii… Hắn là mệnh gì vậy chứ, làm người làm thuê mà còn phải bỏ tiền ra cho chủ nhân nữa
chứ…
Tô Linh Phong dẫn Hứa Nặc đi theo mình đến công hội binh đoàn, xem xét qua nhiệm vụ, trong khoảng thời gian một tháng, nàng tuyên bố sẽ thu thập
hết tất cả các nhiệm vụ, vật phẩm của nàng cũng đã đầy lên rồi.
Tô Linh Phong lấy ra một món đồ, lại cân nhắc một chút về giá cả của vật
này, trong lòng thầm than một tiếng, con rồng ngốc kia chẳng những yêu
tiền mà còn tốn tiền nữa chứ.
Mấy thứ nàng cần thu thập cũng không đáng bao tiền, nhưng với số lượng như thế thì cần rất nhiều tiền đấy…
Tô Linh Phong không thông báo nhiệm vụ nữa mà cùng Hứa Nặc rời khỏi công hội binh đoàn.
“Chủ nhân, những kẻ hèn mọn kia tại sao lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái vậy?” Tiểu Bạch cắn móng vuốt, nghi hoặc trừng to mắt.
Đoàn Tử nằm ngủ ở trong không gian ma sủng, chỉ có Tiểu Bạch bay cà lơ phất phơ bên cạnh Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong cũng chú ý tới điểm này, bọn họ vụng trộm nói xấu sau lung
nàng, hoặc là thấp giọng bàn tán gì đó, nhưng mà từ đầu đến cuối nàng
đều không hề để trong lòng.
“Có lẽ là do bọn họ quá mức sùng bái chủ nhân của ngươi thôi.” Tô Linh Phong bình tĩnh trả lời Tiểu Bạch.
“…” Đúng là không biết xấu hổ! Đây rõ ràng không phải chủ nhân của nó! Nó
không quen biết nàng ta! Tiểu Bạch chịu không nổi gào thét trong lòng.
Hứa Nặc cũng phát hiện ra ánh mắt kỳ dị của dân chúng ở Gia thành nhìn các
nàng, trong lòng cũng đại khái đã đoán ra nhưng vẻ mặt của Tô Linh Phong lại vô cùng hờ hững, giống như chưa từng nói gì cả.
Trở lại nhà của Tá Dịch thì đã thấy Tá Dịch trở về và đang ở trong đại sảnh uống trà.
Tô Linh Phong nhướn mày, ngồi vào chiếc ghế nhỏ bé ở bên cạnh bàn trà với Tá Dịch, mở miệng nói: “Huynh về sớm quá ha.”
“Vừa về.” Tá Dịch dùng cái chén nhỏ có hình cánh hoa để uống trà, nhàn nhạt nói.
“Bán hết vũ khí rồi?” Tô Linh Phong đã hỏi tới chủ để chính.
Tá Dịch đặt chén trà xuống bàn trà, thò tay vào trong ngực móc ra một tập kim phiếu, đưa cho Tô Linh Phong, “Tiền đều ở đây.”
Tô Linh Phong nhận lấy kim phiếu, đếm qua đếm lại, không nhiều không ít, đúng tổng giá tiền nàng đưa cho hắn.
“Năng suất không tệ.” Tô Linh Phong khen ngợi.
Hứa Nặc ở bên cạnh lặng lẽ nháy mắt một cái, giá cả mà Tô Linh Phong đưa ra nàng cũng đã xem qua, cũng không phải là thấp, ấy vậy mà chỉ một lát
sau đã bán đi hết? Thật là nhanh! Hứa Nặc liếc Tá Dịch một cái, trong
lòng không khỏi bội phục, nhìn không ra đàn ông này tuy ít nói nhưng lại có thể buôn bán tài giỏi như vậy…
“…Cũng được” Tá Dịch lại nâng chén trà lên, cúi đầu uống trà, cố gắng che giấu khóe miệng mang theo nụ cười đầy miễn cưỡng của mình.
Tô Linh Phong nhìn vẻ mặt như sắp nghẹn của Tá Dịch, khóe môi hơi vểnh lên một chút, nhàn nhạt hỏi: “Những thứ vũ khí này đều bán cho cửa hàng vũ
khí?”Với khoảng thời gian hắn đi ra ngoài thì có thể kết luận là hắn
không mở quán để bày biện mà bán.
“Đúng vậy.” Tá Dịch gật đầu.
“Huynh phải bù bao nhiêu?” Tô Linh Phong lại hỏi.
Tá Dịch nghe vậy, ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Tô Linh Phong.
Hứa Nặc cũng có chút khó hiểu nhìn Tô Linh Phong.
“Tự ta đưa ra giá tiền, trong lòng đều biết với loại vũ khí này thì mấy cửa hàng vũ khí sẽ không nhận, cho nên hẳn là huynh hạ giá cho họ rồi.”
“…Đúng là không thể gạt được tiểu thư.” Đúng vậy, hắn hạ quá thiêu tiền, hắn phải tự bỏ tiền túi ra đấy.
“…” Hứa Nặc không nói gì, khóe miệng giật tưng bừng. Trên đời này thực sự
còn có một hộ vệ như vậy sao? Phục vụ cho chủ nhân lại còn phải bỏ tiền
túi của mình ra để mua đồ chủ nhân làm…
“Ta nói rồi, nếu huynh buôn bán thua lỗ thì phải đền cho ta số tiền gấp hai lần.” Tô Linh Phong không khách khí chìa bàn tay nhỏ bé trắng thuần ra
trước mặt Tá Dịch.
“Tiểu thư, cô thực sự là… lòng tham không đáy!” Một lát sau, từ trong miệng Tá Dịch mới phun ra được một câu.
“Cũng được.” Tô Linh Phong vẫn giữ nguyên bàn tay đang đưa ra trước mặt Tá Dịch, không hủy bỏ ý nghĩ này.
Tá Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, cân nhắc một lúc mới từ trong ngực lôi ra một
tấm kim phiếu, đặt lên trên bàn tay trắng mịn của Tô Linh Phong.
Khóe miệng của Hứa Nặc khẽ nhếch lên, không tự chủ mà đặt một tay lên túi
tiền ở bên hông của mình, toàn bộ gia sản của nàng chỉ còn có hai đồng
tiền vàng, ba trăm linh một miếng bạc mà thôi, nếu như sau này gặp phải
tình huống tương tự thì nàng nên làm sao giờ? Đưa hết cho chủ nhân hả?
Chú ý tới động tác của Hứa Nặc, Tô Linh Phong dường như muốn làm yên lòng
nàng ta, nói: “Đừng căng thẳng, ta không phải là cướp.”
“…” Tá Dịch liếc mắt nhìn Tô Linh Phong, trong lòng âm thầm bỏ thêm một câu “Nàng ta còn kinh khủng hơn cướp ấy chứ…”
Tô Linh Phong làm bộ không thấy ánh mắt đó của Tá Dịch, bình tĩnh cất kim phiếu đi.
Tô Linh Phong biết thân phận của Tá Dịch không đơn giản, hắn làm hộ vệ đi
theo nàng hẳn là có lí do, có lẽ hắn có mục đích, nhưng trước mắt hắn
cũng không gây bất lợi cho nàng, nàng cũng không muốn đi tìm hiểu sâu
mục đích đó là gì, có một tùy tùng toàn năng như vậy vẫn là rất thuận
lợi.
Có điều, nếu quan hệ chủ tớ không phức tạp thì nàng cũng không phải khách
khí với hắn, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của nàng thì cũng
không thấy gì không tốt, bây giờ nàng cần tiền, mà Tá Dịch thì không
thiếu tiền, lấy chút ít trên người hắn cũng đâu có quá đáng đâu.
Buổi sáng hôm nay, Tô Linh Phong đang định đi ra ngoài mua một ít vật liệu
để luyện kim thì đột nhiên Tường thúc báo cáo: “Có vài người ở ngoài
cửa, nói là muốn mời tiểu thư.”
“Mời ta?” Tô Linh Phong kinh ngạc nhướn mày.
“Để ta đi xem.” Tá Dịch nói.
Tô Linh Phong gật đầu, Tá Dịch xoay người đi ra khỏi đại sảnh, tiến về phía cửa chính.
Một lát sau Tá Dịch đưa hai người nọ tiến vào đại sảnh.
“Thuộc hạ Khung Nhận ra mắt tiểu thư.” Người đàn ông ở bên trái, khoảng chừng
ba mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc cứng nhắc, vừa nhìn thấy Tô Linh Phong
đã tiến lên hành lễ.
Khung Nhận? Người nghèo? Hứa Nặc đứng ở phía sau Tô Linh Phong, sau khi nghe
được tên của người này thì suýt nữa phun hết cả nước miếng ra, đúng là
một cái tên cá tính…
Khung Nhận: qióng rèn, người nghèo cũng đồng âm như vậy: qióngrén
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT