Những người đó nắm chặt vũ khí trong tay, vọt về phía Tô Linh Phong nhưng lại không hẹn mà cùng lựa chọn công kích Hứa Nặc – người có thực lực kém nhất trong ba người.

Hứa Nặc cầm chặt thanh kiếm lam phẩm trong tay, tuy ánh mắt nàng tràn ngập sự lãnh đạm, vẻ mặt cũng rất dũng cảm không hề sợ sệt nhưng thực ra lúc này nàng đang rất căng thẳng, bàn tay cầm kiếm đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

Hứa Nặc mới luyện kiếm được có hai ngày nên ngay cả kiếm sĩ sơ cấp nàng cũng chưa làm được, vậy nên nếu bắt nàng ứng đối với tình bây giờ thì thật đúng là làm khó nàng!

Quả nhiên mọi người đều thích ra tay với quả hồng mềm trước…

Tô Linh Phong hừ lạnh, quay sang Hứa Nặc nói thầm: “Trốn ra phía sau Tá Dịch đi.” Sau đó nhìn chằm chằm vào Chu Mị Nhi rồi vọt tới ả với tốc độ điệt xẹt!

Hứa Nặc cũng biết bây giờ không phải là lúc để khoe khoang tài năng, chỉ cần không làm liên lụy đến Tô Linh Phong và Tá Dịch là được. Vậy nên nàng lập tức gật đầu với Tô Linh Phong một cái rồi ngoan ngoãn vọt đến phía sau Tá Dịch…

Tá Dịch ung dung rút kiếm ra, nhẹ nhàng vung lên liền tạo thành một tấm lưới bằng kiếm, tấm lưới phủ dần lên đám người kia.

Tốc độ của Tô Linh Phong rất lỳ lạ, thân hình quỷ dị lúc ẩn lúc hiện, lại ung dung tránh thoát công kích của những tên thị vệ của phủ thành chủ mà xông đến chỗ Chu Mị Nhi.

“Tốc độ thật nhanh…”

“Thân pháp cũng quá kì dị…”

Những người đứng ở xung quanh xem náo nhiệt không hẹn mà cùng tập trung ánh mắt lên người Tô Linh Phong một thân quần áo trắng…

Chỉ trong chớp mắt, Tô Linh Phong đã xuất hiện trước mặt Chu Mị Nhi, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ rõ vẻ âm u lạnh lẽo, đưa tay chụp tới

Chu Mị nhìn thấy Tô Linh Phong đột ngột xuất hiện trước mặt mình, đầu tiên là cực kỳ sửng sốt, nhưng ngay lập tức đã nhanh chóng điều chỉnh lại phản ứng mà thét to: “A ——! Ngươi… con tiện nhân này! Bỏ ra! Không được đụng vào ta!” Chu Mị Nhi vừa hô hào vừa liều mạnh né tránh.

Tô Linh Phong đâu có dễ dàng để cho nàng ta có cơ hội tránh thoát, nàng tiến lên một bước, chỉ cần dùng cánh tay đã dễ dàng bắt được vạt áo ả, kéo mạnh ả về phía trước.



“A ——! Cứu mạng a , cứu mạng! Các ngươi… cái lũ ngu xuẩn này mau tới cứu bản tiểu thư!”

Ba ngày trước, chuyện Tô Linh Phong đánh Chu Mi Nhi đến ngất đi trước mặt mọi người đã trở thành bóng đen tâm lý cho Chu Mị Nhi, trong tiềm thức, ả cực kỳ bài xích, thậm chí là vô cùng sợ hãi việc tiếp xúc với Tô Linh Phong, thế nên lúc ả bị Tô Linh Phong bắt được đã sợ đến quên cả việc bản thân mình chính là võ sĩ mà liên tục liều mạng giãy dụa, quay về cầu cứu bọn thị vệ.

Thế nhưng lúc này, phần lớn thị vệ đều bị nhốt ở trong võng kiếm của Tá Dịch, không cách nào thoát ra được, hơn nữa đại tiểu thư này từ trước đến nay chính là một kẻ điêu ngoa tùy hứng, lại thô bạo phóng đãng…

Thực lực mọi người đứng xung quanh cũng không cao, năng lực phân biệt cũng không đủ nên trong mắt bọn họ những thị vệ này vẫn luôn liên tục tấn công Hứa Nặc phía sau Tá Dịch, chẳng qua là không đánh nổi lên người bọn họ, mà Tá Dịch thì đang thoải mái khươ kiếm.

Hứa Nặc đứng ở phía sau thân hình cao lớn kiên cường của Tá Dịch, nhìn hắn dễ dàng giải quyết kẻ địch thì đáy mắt càng thêm sùng bái, lại nhìn vẻ mặt không đổi của Tá Dịch cũng càng khiến nàng kiên quyết nỗ lực luyện kiếm thuật, quyết tâm nâng cao thực lực!

Chu Mị Nhi trong tay Tô Linh Phong vẫn đang thét chói tai, dường như đã phát điên, vừa giãy dụa vừa kêu gọi người cứu mạng.

“Đại tiểu thư——!”

Lưu Thành là thị vệ duy nhất không bị nhốt trong võng kiếm của Tá Dịch, y muốn giải cứu Chu Mị Nhi, nhưng vừa mới tiến lên một bước thì Tô Linh Phong đột ngột quay đầu lại đối mặt với y, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không hề có chút hứng thú nào, chỉ có cặp mắt phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người, trong đôi mắt đó lóe lên tia sắc bén tràn đầy rét buốt khiến cho da đầu y tê dại…

“Tiểu thư nhà ta một khi đã mất hứng thì rất thích giết người…” Những lời nói của Tá Dịch lại một lần nữa xông vào trong đầu của Lưu Thành, không ngừng phát đi phát lại…

Mồ hôi lạnh của hắn liên tục rơi xuống, bây giờ một bước cũng không dám tiến lên, trực giác nói cho y rằng, nếu y xuất thủ thì chẳng những không cứu được đại tiểu thư mà còn khiến nàng ta bị chết nhanh hơn thôi!

“Còn chưa có làm gì ả mà ả đã gào liên hồi rồi, gào gào cái mông ấy!” Tiểu Bạch bị tiếng kêu sắc bén như giết lợn của Chu Mị Nhi làm phiền, quơ quơ móng vuốt, nói: “Chủ nhân, đánh vào cái miệng của ả đi, đánh ả!”

“Đúng á đúng á, gào cái mông á! Mẹ, mồm ả ta thối quá, đánh ả đi, đánh ả đi!” Đoàn Tử cũng giơ nắm đấm, hưng phấn gào thét trong chủ sủng câu thông.

Tô Linh Phong nắm lấy vạt áo của Chu Mị Nhi, chỉ cần dùng một chút lực đã dễ dàng đem ném ả ta ngã sấp xuống mặt đất, lập tức khom người, dùng đầu gối tấn công vào bụng của ả ta.



“A——! Ngươi muốn làm gì? Mau buông bản tiểu thư ra, nếu ngươi dám làm như thế với ta, cha ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Chu Mị Nhi ra sức đạp chân, vừa giãy dụa vừa nói.

Tô Linh Phong móc từ trong ngực ra một thanh chủy thủ đoạt được ở Lạc Nguyệt trấn, bỏ vỏ ra, cầm chủy thủ sắc bén nhắm ngay vào khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của Chu Mị Nhi…

“A a a——! Mau cút đi, mau cút đi!” Chu Mị Nhi lại càng gào to hơn.

Tiểu Bạch và Đoàn Tử đều thực hiện cùng một hành động, đó là dùng hai móng vuốt nhanh chóng che cái tai nhỏ bé của mình lại.

Chu Mị Nhi đã không còn sự kiêu ngạo ngang ngược như lúc trước nữa mà quay về phía Tô Linh Phong khóc lóc cầu xin tha thứ: “Ta cho ngươi tiền, sẽ cho ngươi rất rất rất nhiều tiền, chỉ cần ngươi buông tha cho ta, ngươi muốn bao nhiêu tiền thì cha ta cũng đều có thể đưa cho ngươi…”

Khóe miệng Tô Linh Phong ánh lên vẻ lãnh khốc, cầm chủy thủ chậm rãi di chuyển trên khuôn mặt trơn nhẵn của Chu Mị Nhi, tuy Tô Linh Phong không đâm ả ta, nhưng nàng làm như thế này khiến thần kinh của Chu Mị Nhi sắp sụp đổ đến nơi…

“Buông tha cho ta, cầu xin ngươi… Van xin ngươi tha cho ta…”

“Buông tha cho ngươi? Ta chơi chưa đã, làm sao bây giờ?” Tô Linh Phong nói, nàng hạ chủy thủ xuống cắt lấy một bên tóc gần tai của Chu Mị Nhi.

“A——! Tóc của ta! Ngươi… cái đồ tiện nhân này, ngươi dám cắt tóc của ta, ta muốn giết ngươi!” Chu Mị Nhi điên cuồng kêu to như một kẻ đã mất hết lý trí.

Tiểu Bạch và Đoàn Tử nhếch mép, lại một lần nữa cùng thực hiện động tác che hai tai…

“Quá ầm ĩ!” Tô Linh Phong cau mày, lấy một nắm tóc nhét vào trong miệng của Chu Mị Nhi.

“Đừng… đừng đừng…”

“Ừ, bây giờ thanh tịnh hơn rất nhiều…” Tô Linh Phong hài lòng gật đầu.

Trên mặt những người xung quanh đứng xem náo nhiệt đều vô cùng hoảng sợ. Ở Gia thành này, Chu Mị Nhi là một người rất hống hách, luôn ỷ thế làm bậy, ấy vậy mà lúc này lại thảm hại quá chừng! Hơn nữa còn bị một cô gái cắt tóc và tát vào miệng. Ở Gia thành ai mà chẳng biết đại tiểu thư của phủ thành chủ yêu nhất là mỹ nam, thứ hai nữa chính là mái tóc của ả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play