Ngay sau đó, Đông Phương Hạ thành thạo đánh gãy toàn bộ xương chân trái của A Thành! Lúc đầu A Thành còn có thể chịu đựng được, nhưng một lúc sau, anh ta đau đến mức toát mồ hôi hột thất thanh kêu lên, tiếng kêu đó, giày xé tâm can!

A Phi ở bên ngoài hành lang thấp thỏm, tiếng kêu của A Thành, khiến anh ta suýt chút nữa lao vào! Các anh em khác cũng nghe thấy tiếng kêu đó, ngoài kinh hồn bạt vía! Không ai dám lớn tiếng sợ làm ảnh hưởng đến Đông Phương Hạ.

Một giờ sau, sau khi xử lý xong việc của mình Tây Môn Kiếm cũng đến đây, nhìn thấy bộ dạng lo lắng của A Phi! Nhỏ giọng nói: “Tin tưởng Huyết Lang, cậu ấy sẽ không để cho mọi người thất vọng”.

“A…”

Bên trong phòng lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết, sau tiếng kêu đó không còn âm thanh nào nữa! A Phi rất nhiều lần muốn vào xem, nhưng lại sợ hành động lỗ mãng của mình sẽ dẫn đến hậu quả không đáng có, liền nhịn xuống!

Nghe thấy lời của Tây Môn Kiếm, lại nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tây Môn Kiếm, A Phi sửng sốt một chút, gật đầu! Chỉ là căn phòng im ắng, không biết A Thành thế nào rồi!

A Thành đã hôn mê! Có thể kiên trì một tiếng đồng hồ mới hôn mê, nghị lực này, thực sự khiến Đông Phương Hạ khâm phục! Là một người đàn ông sắt đá, về sau Lang Quân lại có thêm một người dũng mãnh!

Sau khi làm gãy tất cả các xương tay xương chân của A Thành, Đông Phương Hạ lại nối lại cho A Thành! Phải mất ba tiếng đồng hồ mới có thể hoàn thành! Nhìn thấy sắc mặt vô cùng tái nhợt của A Thành, Đông Phương Hạ nắm chặt tay A Thành. Nín thở, truyền nội công của mình cho A Thành, để xác xuất tỉnh lại của anh ta nhiều hơn một chút!

Thể lực tiêu hao quá nhiều! Nội công chỉ còn lại một chút! Sắc mặt của Đông Phương Hạ cũng không khá hơn A Thành là bao! Không có chút huyết sắc, đôi mắt đỏ ngầu, đầu đầy mồ hôi!

Lảo đảo mở cửa, Đông Phương Hạ phải vịn vào khung cửa mới không bị ngã xuống!

Nhìn thấy bộ dạng hư thoát của Đông Phương Hạ, A Phi liền kinh sợ! Tây Môn Kiếm đi lên phía trước đỡ lấy Đông Phương Hạ!

“Huyết Lang, anh có ổn không, sao lại mệt thành ra như vậy!”, A Phi lo lắng hỏi.

“Không sao! A Phi, đây là thuốc chữa trị cho A Thành, anh cầm lấy, trước khi anh ấy khỏe lại, mỗi ngày hai lần, sáng tối, mỗi lần không được quá hai ml! Dùng hết thì dừng!”, giọng nói của Đông Phương Hạ yếu ớt. Nói xong, từ trong túi lấy ra nước ngọc khấu mà mình đã chuẩn bị đưa cho A Phi.

A Phi nhận lấy bình nhỏ mà Đông Phương Hạ đưa cho, nhìn một chút! Nói: “Tôi biết rồi!”

“Ngoài ra, hiện tại A Thành đang hôn mê! Các anh cố gắng nói cho anh ấy những điều mà anh ấy muốn nghe, kích thích thần kinh của anh ấy! Để anh ấy nhanh chóng tỉnh lại! Chỉ cần tỉnh lại, sẽ không có gì đáng trở ngại nữa!”

Nghe thấy vậy, A Phi liếc mắt nhìn vào trong phòng! Cắn môi, quỳ hai chân xuống trước mặt Đông Phương Hạ, nghẹn ngào nói: “Huyết Lang, A Phi tôi chưa đọc qua sách, không biết nên nói gì! Từ nay về sau, Huyết Lang bảo tôi đi hướng đông, tôi tuyệt đối sẽ không đi hướng tây! Mạng của tôi chỉ thuộc về Huyết Lang”.

Đông Phương Hạ làm nhiều như vậy, cái anh cần chính là một câu này của các anh em! Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của A Phi, liền thở phào nhẹ nhõm! Cúi xuống đỡ lấy A Phi. Mỉm cười nói: “Được rồi, nhanh đi thăm A Thành đi!”

“Ừm!”, A Phi khóe mắt ẩm ướt, nặng nề gật đầu!

Tây Môn Kiếm đỡ Đông Phương Hạ đến phòng khách! Bây giờ đã là năm giờ chiều! Dạ Ảnh cùng những người khác bận rộn cả một ngày, lúc nhìn thấy bộ dạng này của Đông Phương Hạ, liền sửng sốt! Sau đó nghĩ đến việc Đông Phương Hạ chữa trị cho A Thành, liền thoải mái hơn!

Hoàng Vỹ Kỳ nghe tin chạy đến trước tiên hỏi thăm Đông Phương Hạ, sau đó mới kích động nói: “Huyết Lang, A Thành thế nào rồi?”

Hoàng Vỹ Kỳ không hỏi thăm A Thành trước, mà quan tâm đến Đông Phương Hạ trước, điều này khiến Tây Môn Kiếm, Hồ Ngạn Hạo bọn họ không khỏi có thiện cảm với anh ta hơn, trong lòng cũng coi anh ta như anh em! Đông Phương Hạ là người vô cùng quan trọng của bọn họ, quan tâm Đông Phương Hạ, cũng chính là quan tâm bọn họ.

Đông Phương Hạ ngồi xuống! Nhận lấy nước mà Dạ Ảnh bưng đến uống một ngụm! Sau đó nói: “Không cần lo lắng, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì!”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”

Nhìn thời gian, Đông Phương Hạ nói hôm nay phải đi tìm Nam Cung Diệc Phi! Từ đây đến đại học Yên Kinh, ít nhất cũng mất một tiếng, đến đó, chắc cô ấy cũng tan làm rồi!

Thế là, Đông Phương Hạ ra hiệu nói nhỏ vào tai Tây Môn Kiếm: “Nếu tên nội gián đó biết bộ dạng của tôi bây giờ, chắc hẳn sẽ nói với chủ nhân của hắn, sau đó ra tay với tôi! Các anh chú ý quan sát. Tôi ra ngoài dụ bọn chúng ra!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play