“Huyết Lang, anh tìm tôi!”

Đông Phương Hạ đặt tờ báo trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn: “Đến rồi à! Ngồi đi! Vẫn chưa ăn cơm phải không! Các anh em vừa đưa cơm tới, không chê thì ăn nhé, các anh cũng quá bận rồi”, nói xong, Đông Phương Hạ đưa một hộp cơm khác cho A Phi.

Vẻ mặt căng thẳng của A Phi, sau khi nhìn thấy nụ cười thân thiết của Đông Phương Hạ, liền thoải mái hơn không ít! Anh ta nhìn thấy hộp cơm mà Đông Phương Hạ đang ăn, vốn cho rằng toàn là đồ ngon! Nhìn kĩ, không ngờ cậu chủ nhà họ Đông Phương với bối cảnh thân thế hiển hách, Huyết Lang của Lang Quân lại ăn những thức ăn này, những thức ăn này không khác là mấy so với những thức ăn mà các anh em bên dưới ăn! Đúng là một lão đại tốt, đối xử tốt với các anh em, tình cảm này, đủ để làm A Phi cảm phục!

“Cảm ơn Huyết Lang!”

A Phi cũng đói! Định ăn chút gì đó mới đến, nhưng không biết Huyết Lang tìm mình rốt cuộc là có việc gì, nên lập tức qua!

Nhận lấy hộp cơm, A Phi ăn như hổ đói! Từ tối hôm Đông Phương Hạ không tốn mảy may sức lực đánh bại Tạ Vũ Thần, A Phi cũng không dám coi thường vị Huyết Lang trẻ tuổi của Lang Quân này nữa! Thực lực, thực lực rất quan trọng, về cơ bản nó quyết định mọi thứ!

Chỉ vài phút, A Phi đã giải quyết xong hộp cơm! Lau miệng! Rút điếu thuốc cung kính đưa cho Đông Phương Hạ.

“Anh hút đi, tôi không ham khoản này!”, Đông Phương Hạ xua tay.

“Ồ!”

Huyết Lang đã không thích hút thuốc, chắc cũng không thích mùi thuốc! Dù nghiện thuốc lá, A Phi vẫn cố đem thuốc lá cất đi.

Thấy vậy. Đông Phương Hạ có chút bất ngờ! A Phi này, thật hiểu chuyện! Thế là, nói: “Hút đi, tôi biết các anh em đều thích hút thuốc, bị nghiện thuốc rồi, có thể nhịn được sao! Hơn nữa, ăn cơm xong hút một điếu, mới là cuộc sống thần tiên chứ! Anh em một nhà, không cần phải câu nệ!”

Đông Phương Hạ lúc này, khác hoàn toàn với lúc A Phi gặp tối đó và ở trong phòng họp lúc nãy! Thân thiện, ân cần, hiền hòa, nếu A Phi không biết thân phận của Đông Phương Hạ, chắc chắn sẽ nghĩ rằng đây là một học sinh nào đó vừa mới bước chân ra khỏi cổng trường. Cái gì cũng không biết!

Dù vậy, A Phi vẫn cất thuốc đi! Không để cho Huyết Lang của bọn họ bị hút thuốc thụ động!

“Huyết Lang, không biết anh tìm tôi có việc gì?”

“À, là như này! đường chủ Hoàng chắc chắn rất bận, tôi không gọi anh ấy đến nữa! Không phải chúng ta đã hẹn hôm nay chữa trị cho A Thành sao! Tôi đã dùng cách khác tìm được dược liệu rồi, đi thôi! Bây giờ đi chữa trị cho A Thành! Hy vọng anh ấy có thể vượt qua cửa ải này, sớm ngày bình phục!”

Nghe thấy vậy, A Phi có chút sững sờ! Không ngờ Huyết Lang vẫn còn nhớ đến việc này! Lập tức, cảm động nước mắt lưng tròng! Sau đó, kích động nói: “Được được được…chúng ta đi ngay thôi! Chúng tôi đã đưa A Thành đến đây rồi, anh ấy ở tầng bốn, tôi lập tức đưa anh đi”.

“Ừm”.

Ở tầng bốn, sau khi A Thành chuyển đến đây! Hồ Ngạn Hạo liền phái vài anh em luân phiên chăm sóc! Đối với anh em, bất kể là Đông Phương Hạ, hay Hồ Ngạn Hạo bọn họ, đều thật lòng đối đãi.

Các anh em chăm sóc A Thành nhìn thấy Đông Phương Hạ và A Phi đẩy cửa đi vào, sau khi cung kính gọi “Huyết Lang” liền đi ra ngoài! Cẩn thận đóng cửa lại!

Căn phòng này, vốn là nơi ở của Hồ Ngạn Hạo! Ánh sáng và không khí rất tốt! Sau khi chuyển A Thành đến đây, Hồ Ngạn Hạo liền nhường lại, tiện cho A Thành có thể nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ!

A Thành vô cùng biết ơn những anh em trong Lang Quân! Nhìn thấy Đông Phương Hạ, A Thành liền kích động, muốn đứng dậy, nhưng không có sức.

“Huyết Lang, A Thành không thể đứng dậy chào anh được!”, A Thành cười gượng một tiếng.

Đông Phương Hạ xua tay: “Nằm yên đó cho tôi, đừng cử động lung tung! A Thành, tâm trạng thế nào rồi?”

“Cũng tạm ổn, A Thành đã chuẩn bị tâm lý! Nhất định sẽ qua khỏi, các anh em Lang Quân đối xử với tôi như vậy, A Thành tôi tuyệt đối không thể để cho bọn họ thất vọng, tôi đã nói với các anh em rồi! Đợi sau khi tôi khỏe lại, xông pha giết địch không cho phép ai được tranh với tôi!”

Nhìn thấy vẻ mặt đầy tự tin của A Thành! Đông Phương Hạ âm thầm gật đầu: “Tốt lắm, lát nữa không nhịn được, thì cứ kêu lên, không có gì phải xấu hổ, biết chưa!”

“Đã biết!”

“Anh, anh phải cố lên! Các anh em đều đang đợi anh, không được để cho Huyết Lang thất vọng!”, A Phi ở một bên nhắc nhở, anh ta thực sự lo lắng A Thành sẽ chịu không nổi mà ra đi mãi mãi.

A Thành nghiêng mặt sang, ánh mắt thâm tình nhìn đến A Phi, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nói với A Phi: “Tôi ổn mà, tin tưởng tôi!”

“A Phi, anh ra ngoài đi! Canh giữ ở bên ngoài với các anh em khác, đừng ở đây quấy rầy tôi”, nói xong Đông Phương Hạ nhẹ nhàng vén chăn của A Thành lên.

A Phi lại nhìn A Thành lần nữa, mới xoay người đi ra ngoài.

Đông Phương Hạ cầm lấy thanh gỗ nhỏ đã chuẩn bị từ trước ở trên bàn đưa cho A Thành: “Cắn chặt, cơn đau rất nhanh sẽ qua đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play