Đông Phương Hạ gật đầu với da đầu tê cóng: “Vâng…”  

“Thật không?”  

“Mẹ à con lừa mẹ làm gì!”, Đông Phương Hạ giả bộ dáng vẻ rất bất lực.  

“Thằng nhóc thối, sao con không sớm đưa cháu gái của mẹ về, cứ phải để mẹ tức chết sao!”, Hác Hàm Nguyệt muốn có cháu nội đến sắp phát điên rồi, bây giờ bà ấy vừa tức và mừng.  

“Mẹ à, không phải con muốn cho mẹ một bất ngờ sao?”, Đông Phương Hạ muốn khóc mà không ra nước mắt.  

Hác Hàm Nguyệt định véo tai của Đông Phương Hạ, nhưng phát hiện cháu gái của mình đáng yêu như vậy, mình còn chưa hỏi thăm cháu gái, nên cũng không quan tâm Đông Phương Hạ nữa, vội vàng đi qua đó.  

Đồng Đồng đang nói chuyện với Diệc Phi và Lăng Vy, bỗng nhìn thấy bà nội đi về phía mình, lập tức gọi: “Cháu chào bà nội!”  

“Đồng Đồng ngoan, nào! Bà nội bế!”  

Hác Hàm Nguyệt cũng không quan tâm Đồng Đồng có đồng ý hay không, trực tiếp giành Đồng Đồng từ trong lòng Diệc Phi, vô cùng thương yêu!  

Đông Phương Viêm vẫn luôn ngắm kỹ Đồng Đồng, ông ấy không tin cô bé này là cháu gái của mình! Giống như Diệc Phi nói, tính theo độ tuổi, Đông Phương Hạ không thể nào có con lúc mười bảy mười tám tuổi. Nhưng đã là con trai đưa về, còn gọi mình là “ông nội”, Đông Phương Viêm sẽ không ghét bỏ Đồng Đồng.  

Đông Phương Hạ đi đến, phát hiện bố nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, lập tức rụt cổ nói: “Bố, ông nội không có nhà ạ?”  

Đông Phương Viêm đặt tờ báo trong tay xuống, nói: “Đi theo bố!”, ông ấy nói xong, đứng lên đi vào thư phòng tầng hai.  

Đông Phương Hạ thấy vậy liền ngẩn người, bất lực lắc đầu, bố đúng thật là, mình khó khăn lắm mới về nhà, vừa về đã gọi mình đến thư phòng, cảm giác quan hệ giữa mình và bố giống như quân thần vậy.  . Truyện Khoa Huyễn

Hác Hàm Nguyệt có cháu gái Đồng Đồng, đâu còn quan tâm đến Đông Phương Hạ! Diệc Phi và Lăng Vy thấy Đông Phương Hạ bị bố chồng gọi vào thư phòng, trong lòng chột dạ! Lòng nghĩ bố chồng chắc sẽ không giáo huấn Đông Phương Hạ chứ.  

Trong thư phòng! Đông Phương Hạ cung kính đứng trước bàn, nhìn ánh mắt khiến mình không hiểu của bố, không biết bố gọi mình đến đây có chuyện gì.  

Lát sau, Đông Phương Viêm thở nhẹ hỏi: “Vết thương đã khỏi hoàn toàn chưa?”  

“Khỏi rồi ạ!”  

Đông Phương Hạ rất sợ bố của mình, vì thế bố hỏi gì thì anh nói nấy, không dám nhiều lời! Nhưng Đông Phương Hạ hiểu, bố nghiêm khắc là quan tâm mình  

“Chuyện ở Yên Kinh coi như đã kết thúc! Nhà họ Tư Mã bị diệt, nhưng những thứ ẩn chứa trong căn cứ đó, con phải để tâm, bên trên rất coi trọng việc này, cũng khoanh vòng xác định lúc này rồi! Thủ tướng vốn định để Hác Hiên tiếp quản việc này, nhưng hôm nay Hác Hiên bỗng nộp đơn từ chức, không đợi bên trên phê chuẩn đã biến mất! Cho nên, ông lão Nam Cung để con tiếp quản, âm thầm điều tra mọi việc phía sau chuyện này!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play