Đợi sau khi sắp xếp xong tất cả, Đông Phương Hạ mới có thời gian nghỉ ngơi! Nhưng, hôm nay là ngày An Nhiên đi Châu Úc! Sáng sớm, An Nhiên đến quán bar Gone with the Wind nói chuyện với Đông Phương Hạ!

“Lão đại, tôi phải đi rồi! Anh bận như vậy, ở bên này phải tự chăm sóc tốt cho mình! Đợi tôi hoàn thành việc anh giao, sẽ về giúp anh đoạt giang sơn!”

Trước khi đi, khoang mắt An Nhiên ửng đỏ, giọng nói non nớt cũng nghẹn lại, nước mắt lã chã nhìn Đông Phương Hạ, hai tay nắm chặt bàn tay trắng ngần của Đông Phương Hạ.

Mấy người Tây Môn Kiếm, Dạ Ảnh cũng ở đây, nghe lời quan tâm của cậu nhóc An Nhiên, trong lòng cũng xót xa! Tuy thời gian họ và An Nhiên tiếp xúc với nhau không lâu, nhưng họ rất thích cậu em trai nghịch ngợm này.

Đông Phương Hạ không thích nhất là ly biệt, như vậy sẽ khiến anh nhớ lại rất nhiều hồi ức gian khổ! Bao nhiêu cô đơn, bao nhiêu lưu luyến, đều sinh ra trong thời khắc ly biệt.

Ngày về Yên Kinh, Đông Phương Hạ từ biệt mấy người mình quan tâm nhất, cảm giác đó, anh biết! Lúc này, Đông Phương Hạ nhìn khoang mắt ửng đỏ của An Nhiên, bờ môi run run, tuy trong lòng anh buồn, nhưng vẫn nở nụ cười, xoa mái tóc đen của An Nhiên, nói:

“Đi đi, đến bên đó sẽ có người đến đón các cậu! Chuyện chị gái cậu, tôi sẽ để tâm, tôi cũng sẽ phái người bảo vệ Trương Hàm. Cậu yên tâm mà đi!”

“Vâng!”

An Nhiên sụt sùi trả lời một tiếng, quỳ trước mặt Đông Phương Hạ, dập đầu ba cái xong, mới rời đi dưới sự bảo vệ của hai người anh em tử sĩ.

Đông Phương Hạ không đến sân bay tiễn An Nhiên, anh không thích tiễn người khác, cũng không thích người khác tiễn anh! An Nhiên đi, không biết lúc nào mới có thể quay về, đợi khi cậu ta về, thế cục của Yên Kinh sẽ như thế nào!

Đông Phương Hạ về lại sofa ngồi xuống, trầm ngâm mấy giây, rồi hỏi Hồ Ngạn Hạo: “Anh Hồ, mấy ngày nay Tào Bang có động tĩnh gì?”

“Không có động hướng lớn gì, chỉ là hai ngày nay tiểu đường của họ khá nghiêm mật, số người nhiều hơn bình thường! Đặc biệt là tiểu đường tiếp cận Bạch Hổ Đường của Vỹ Kỳ, số người gấp đôi bình thường!”

“Còn Hải Bang!”

“Hải Bang rất bình yên!”

Đông Phương Hạ nghe xong, đôi lông mày dài cau lại, nói với Hồ Ngạn Hạo: “Phía Vỹ Kỳ, bảo họ xử lý tốt địa bàn của mình là được! Anh nói với Thần Vũ, hai ngày này, bảo các anh em của Huyền Vũ Đường cẩn thận chút, cẩn thận kẻ địch giương đông kích tây! Thanh Long Đường chú ý Hải Bang. Tây Môn, bảo các anh em của Thiên Lang Đường tùy cơ hành động, chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến!”

“Huyết Lang, ý của cậu là, hai ngày này Tào Bang có thể sẽ tấn công chúng ta!”, Hồ Ngạn Hạo nghi hoặc.

Đông Phương Hạ lắc đầu: “Tôi ngầm cảm thấy, Tào Bang sắp động vào chúng ta rồi! Hơn nữa, thời gian này quá bình yên, chưa chắc đã là chuyện tốt”.

“Đúng thế, Tào Bang chần chừ không hành động, Hải Bang sóng yên biển lặng! Rất không bình thường!”

“Bạch Vỹ, hôm nay hai người không cần đi theo tôi, buổi tối anh đến Huyền Vũ Đường!”, Đông Phương Hạ nói xong, nheo mắt lại, khóe miệng nhếch cười, nụ cười này, thật nguy hiểm!

“Vâng! Huyết Lang!”

“Huyết Lang, khoanh tay chờ chết không phải là cách, Tào Bang muốn động vào chúng ta, chi bằng chúng ta chủ động xuất kích, trực tiếp xuất hiện ở tổng bộ của họ”.

“Bây giờ không phải lúc, sát thủ “Phong Ba” còn chưa đến, bây giờ một khi chúng ta khai chiến toàn diện với Tào Bang, Hải Bang sẽ ngồi không ngư ông đắc lợi! Đến lúc đó họ và Tào Bang liên thủ đối phó chúng ta, Lang Quân có thể bị tiêu diệt toàn quân! Hai người làm theo lời của tôi! Tôi tự có cách khiến Hải Bang và Tào Bang hỗn loạn.

Đông Phương Hạ nói xong, trở nên huyền bí cao thâm, dạng hai chân, dựa vào sofa, nhắm mắt trầm tư! Khuôn mặt nở nụ cười nhàn nhạt.

Đám Tây Môn Kiếm, Hồ Ngạn Hạo thấy vậy, tuy mơ hồ không hiểu, nhưng không hỏi gì! Thế là, họ lui ra ngoài, sắp xếp công việc!

Buổi chiều, Đông Phương Hạ gọi điện về nhà, nói chuyện với mẹ hơn một tiếng, từ chỗ mẹ được biết địa chỉ làm việc của Thư Lăng Vy, một mình rời khỏi quán bar Gone with the Wind, lái xe đến trung tâm thành phố.

Lần này, Đông Phương Hạ không lái xe của mình, mà mượn một chiếc xe máy của anh em phía dưới, khi người anh em đó của Thanh Long Đường biết Huyết Lang mượn xe anh ta, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền hưng phấn.

Mẹ kiếp, Huyết Lang của Lang Quân mượn xe của mình, đây là vinh dự lớn thế nào chứ! Sau này mình có cái để khoe khoang rồi. Người anh em đó không nói nhiều, trực tiếp đưa chìa khóa cho Đông Phương Hạ, còn đổ đầy xăng vào xe máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play