Đông Phương Hạ về đến phòng, liền yên lặng trầm tư! Nếu phải nói chuyện võng đạo cho ông nội của Diệc Phi, thì phải giữ đường lui, bản đồ gốc của võng đạo phải liệt thêm cơ mật trong cơ mật, sau này, những thứ để ở dưới võng đạo, có thể nói là tương đối quan trọng.

Như vậy, tính quan trọng của bản đồ gốc không phải nói! Nếu kẻ dịch có được bản đồ, hủy cơ quan, cho nổ tung võng đạo, thủ đô của đất nước thực sự toang! Tuy nói không ai có thể lấy được bản đồ từ tay mình, nhưng Đông Phương Hạ không thể không cẩn thận, thế giới rộng lớn, sẽ có phương diện mình không biết! Hơn nữa, võ công của mình vẫn không phải là giỏi nhất! Một khi có người bao vây tấn công mình, hoặc là lấy người mà mình quan tâm nhất ra uy hiếp, thì…”

Đến lúc đó, hậu quả thực sự không thể lường trước!

Đông Phương Hạ cầm bản đồ không biết phúc hay là họa, cười khổ một tiếng, sau đó, nói với Dạ Ảnh: “Cuộc nói chuyện vừa nãy của tôi với ông cụ và mọi người, chắc cô nghe thấy hết rồi chứ!”

Dạ Ảnh không biết Đông Phương Hạ có ý gì, cô ấy đã nghe hết, nhưng lại không dám gật đầu! Vì có những chuyện, không biết gì là tốt nhất.

“Đừng do dự nữa, tôi biết cô đang nghĩ gì! Dạ Ảnh, cả đêm cô phải vẽ lại một tấm bản đồ võng đạo, loại bỏ những cơ quan quan trọng, vừa nãy lời của tôi, cô cũng nghe thấy rồi, phải vẽ thế nào, tôi tin cô hiểu!”

Đông Phương Hạ nói xong, Dạ Ảnh lập tức hiểu ý của cậu chủ nhà mình, liền gật đầu.

“Dạ Phong, cô mau chóng gọi anh Hồ đến đây, tôi có chuyện muốn giao”, Đông Phương Hạ nghiêm túc nói.

Nửa tiếng sau.

Bốn người Tây Môn Kiếm, Dạ Ảnh, Dạ Phong, Hồ Ngạn Hạo cùng tập hợp ở phòng họp nhỏ của võng đạo! Đông Phương Hạ cầm bản đồ gấp lại, sau đó, xé thành chín mảnh!

Mấy người Tây Môn Kiếm thấy vậy liền nhìn nhau! Bản đồ võng đạo vô cùng quan trọng, họ không hiểu tại sao Huyết Lang phải phân thành chín mảnh!

Đông Phương Hạ rút ra bốn mảnh bất kỳ của bản đồ da bò, bày trên bàn, nói với đám người Tây Môn Kiếm: “Thứ này quá quan trọng! Tuyệt đối không thể để chúng ở cùng nhau, tôi đã phân thành chín mảnh, Tây Môn Kiếm, Dạ Ảnh, hai người mỗi người lấy một mảnh, xăm nó lên sau lưng của mình, hủy bản đồ gốc! Hai người đều biết cơ quan của võng đạo, nhưng tuyệt đối không thể để người ngoài biết và kiểm soát.

Nghe xong, bốn người Tây Môn, Dạ Ảnh nhìn nhau! Ít nhiều cũng hiểu ý của Đông Phương Hạ.

“Cậu chủ, cậu lo rằng bản đồ này sẽ rơi vào tay kẻ địch, cho nên mới làm như vậy! Sau này cho dù có người muốn vào võng đạo, cũng không biết địa hình và cơ quan ở đây”, Tây Môn Kiếm hiểu ra nói.

“Đúng thế, về cơ bản võng đạo đã hoàn thành, chúng ta không thể không cẩn thận! Năm mảnh khác, tôi sẽ cho người khác cất giữ, tôi cũng sẽ không để mọi người biết chín mảnh bản đồ ở chỗ người nào! Sau này, nếu ai muốn có được hoàn chỉnh cả tấm bản đồ, thì phải tìm được chín người!”

Lần này, mấy người Dạ Ảnh hoàn toàn hiểu ra! Thế là, mấy người không hẹn mà cùng nói: “Xin cậu chủ yên tâm, chúng tôi chỉ biết mình có một mảnh bản đồ, những cái khác hoàn toàn không biết”.

Đông Phương Hạ chậm rãi gật đầu: “Tôi nhớ có một loại thuốc xăm mình, sau khi xăm lên người, hình xăm sẽ biến mất, chỉ có lau loại thuốc khắc tinh của thuốc đó lên người lần nữa, hình xăm mới hiện ra! Nhà họ Bek có loại thuốc này, mọi người mau chóng hoàn thành! Tiêu hủy bản đồ gốc”.

“Cậu chủ, Dạ Phong có loại thuốc này, hay là chúng ta tìm thợ xăm đến, xăm ngay ở đây đi! Sau đó cùng tiêu hủy bản đồ gốc”, Dạ Ảnh thận trọng nói. Tuy Đông Phương Hạ tin tưởng họ, nhưng họ vẫn muốn tiêu hủy trước mặt Đông Phương Hạ.

Đông Phương Hạ do dự một lúc, ngước nhìn ánh mắt trịnh trọng của mấy người Tây Môn Kiếm, gật đầu nói: “Cũng được! Hành động đi!”



Đêm nay, Đông Phương Hạ và toàn bộ mấy người Tây Môn Kiếm ở trong võng đạo, Đông Phương Hạ xăm toàn bộ thông tin của cơ quan trên bản đồ võng đạo lên người mình!

Người xăm cho họ thực sự không hổ là đại sư của Yên Kinh, xăm bản đồ thành một bức tranh sơn thủy, khiến mấy người Đông Phương Hạ cũng thầm khen kỳ diệu! Như vậy, cho dù sau này thực sự có người tìm được toàn bộ chín người, cũng chưa chắc nhìn thấu bí mật trong đó.

Không những vậy, Đông Phương Hạ còn lần lượt cho những người khác xăm bản đồ của ‘con đường’ thông đến các tỉnh phương Nam, mấy ngày liền, Đông Phương Hạ đưa đại sư đó chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng cơ bản đã hoàn thành chuyện bản đồ! Chỉ còn lại hai mảnh, Đông Phương Hạ muốn giữ lại, đưa người mà người khác nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play